Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Hết Giờ.

Chương 22: Hết Giờ.


Thế công như thác đổ dẫu sao cũng là lấy ít mà thắng nhiều.

Nhóm sáu liên tục bại lui, khi nhóm năm đang chật vật.

“Ah.” Khi nhóm năm người vừa cố thoát khỏi cảnh chật vậy, tay nắm rìu sắc nam tử trong lục cường đã đại bại ba người đi theo Bạc Tình muội kia.

Nhập cuộc mà đánh, khiến cho nhóm năm người nam tử không nhịn nổi mà phun ra những từ ngữ bậy bạ.

Kể từ khi hai rìu nam tử nhập cuộc, nhóm năm liên tục bại lui.

Đạp đánh chém đâm, hắn liên tục nhận lấy những vết thương đó.

Ngó quanh khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nộ khí.

“Không dừng lại.” Nhóm năm người nữ tử dường như cảm nhận được điều gì đó mà gào thét nói với nhóm năm người nam tử.

Hất bay bốn người, hai tay chắp lại, không khí trong phòng bắt đầu ấm lên.

“Hỏa thuật.”

“Luyện ngục.”

Cả căn phòng bốc cháy.

Lửa từ trong miệng của nam tử kia phun ra.

Tĩnh điện có ở khắp nơi.

Đoàng.

Ngay khi nhóm năm người hắn định phun lửa thì miệng đã bị nắm chặt.

Người gục ngay đầu của nhóm lục cường, giờ sấm sét đầy mình, nộ khí nhìn đang nằm gọn trong bàn tay mình nhóm năm nam tử.

“Người muốn thay đổi cuộc chơi sao?”

Vô số tiếng xương gắn lại, thịt hồi phục theo đó mà vang lên.

Tất cả những kẻ gục xuống giờ đã đứng dậy.

Như thể chúng đã bắt đầu một sự kiện mới.

Hiệp hai.

Bàn tay đặt lên vai của người nam của nhóm lục cường.

Quay đầu lại nam tử ấy nhìn thấy một thành viên khác của nhóm mình nhìn mình mà sợ hãi.

Nộ khí chuyển thành, bất ngờ, ngạc nhiên biến thành khó hiểu.

Nam tử ấy bỗng ngó xung quanh thấy bóng trắng người đang đứng ở nơi cửa khoanh tay nhìn mình.

Tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của người nam tử đó khi hắn xuất hiện ở nơi này.

Không cần hắn phải nói lấy một lời.

Tất cả đều như những đứa trẻ ngoan.

Trở về phòng của mình mà khép chăn lại.

Ngồi ở trong phòng nhóm một bọn họ đang căng thẳng bỗng cười lớn.

Vỗ vỗ vai người nam tử ban nãy lôi điện đầy người mà cười.

“Chà nếu đánh nhau bình thường như thế chúng ta còn có thể hồi phục mà sống.”

“Nhưng ngươi và tên ấy đúng là muốn chúng ta c·h·ế·t không bằng.”

Một người khác lại vỗ vai cười nói:

“Cái gì mà luyện ngục, cái gì mà sấm sét, người kia còn xuất hiện chúng ta lại chạy mất làm ta nhớ đến ngày còn nhỏ làm sai bị cha mẹ bắt.”

Một người khác lại cười rồi nói:

“Chỉ khác là ngày nhỏ cha mẹ chỉ đánh thôi, còn bây giờ là sẽ cho chúng ta đi gặp cha mẹ.”

Tất cả nghe xong thì cười lớn.

Ở một căn phòng khác nơi đây chỉ một nam một nữ.

Nhóm sáu nữ nhân đang lặng lẽ trị liệu vết thương cho nhóm năm nam nhân.

Không biết giờ đề tên hay không kịp nữ gọi Tựa Vân Hoa, nam gọi Ngọc Gâm Uy.

Trong phòng khẽ phát ra tiếng nam nhân rên, như trẻ con vì những vết thương nhỏ.

“Nhẹ nhàng một chút không được sao?” Uy nam tử khẽ rên rồi nói.

Với khăn tắm quấn quanh hông.

“Làm sao, có gan đánh nhau, có gan phá luật, mà lại không có gan chịu đau à?” Vân Hoa nữ tử nghe vậy châm chọc nói.

Gâm Uy nam tử nghe vậy thì hừ lạnh.

Miệng định nói thì bị nữ nhân kia chặn lại.

“Suỵt.” Ngươi không muốn làm mất lòng người trong thiên hạ đâu.

Tay ngọc sau đó khẽ vung lên, không gian quanh đây bị bịt lại.

“Trò mèo này thực sự có thể che mắt được người trong thiên hạ sao?” Gâm Uy nam tử nhìn không gian xung quanh rồi nói.

“Ai biết.” Vân Hoa nữ tử nghe vậy thì điềm nhiên đáp.

“Che được bao nhiêu thì che thôi.” Sau đó nàng nói tiếp.

Tay chậm rãi vuốt qua những vết thương do đao kiếm.

“Xem ai đã phải trải qua những gì này.” Vuốt ve những vết thương đó nàng tiếp tục cười châm chọc.

“Ngươi.” Lời còn chẳng kịp lên tiếng để đáp lại Gâm Uy nam tử ấy hắn đã cảm nhận được sự mềm mại của nhục thể dính ở trên lưng hắn.

“Ngươi đang trần truồng sao?” Gâm Uy nam tử ấy ngạc nhiên mà thốt lên.

“Bán trần thôi.” Vân Hoa nữ nhân ấy thoáng cười mị mị mà đáp.

Cằm nhỏ nhẹ nhàng đặt lên vai, cảm giác rợn rợn như thể từng dòng điện chảy qua cơ thể, thoáng nổi lên những lông tơ trên người.

Vòng tay qua vuốt lấy cằm của người con trai ấy.

Đặt lên đó một nụ hôn trên khuôn mặt còn ngượng ngùng.

Giống như con rắn trườn bò qua rồi vững vàng ngồi lên đùi người nam tử ấy.

Thoáng đẩy nhẹ nơi ngực khiến thân rộng người kia ngã xuống.

Tháo đi dây chun buộc chặt mái tóc dài.

“Sao cái vẻ ngượng ngùng ấy như thể là trai tân, như thể đây là lần đầu vậy.”

“Hay mấy lần trước không tính mỗi lần là vẻ đầu tiên.”

Vân Hoa nữ tử tiếp tục cười cái vẻ trêu đùa ấy.

Tháo dây chun chặt buộc mái tóc dài.

Liệu như chuyện cũ lại kể đầu tiên.

D·ụ·c lạc cấm kỵ ai không ai thích.

Nam người nữ đó hòa quyện xuyên đêm.

“Lục cường nam nhóm đó ngươi tính sao?” Gâm Uy nam tử lặng lẽ mặc lại áo trên người rồi hỏi.

Nằm dài trên giường không vải che thân, như mèo vừa tỉnh khẽ rên ầm ừ, Vân Hoa nàng quay sang, tay chống lấy cằm điềm nhiên chậm nói.

“Tất cả mọi người đều có kế hoạch riêng.”

“Miễn là có chàng ở bên cạnh ta có thể yên tâm ở lưng mình.”

Gâm Uy nam tử nghe vậy khẽ cười.

Cũng chẳng nói.

Khuya đó, trong phòng của nhóm một, Bạc Tình nữ tử lặng lẽ xuất hiện quanh nhóm người.

“Thân gầy lụa mỏng ai chẳng thích.”

“Đàn bà con gái ấy còn mê.”

Lau rửa thanh đao sắc nam tử trong nhóm một điềm nhiên ngâm thơ nói khi Bạc Tình nàng xuất hiện ở nơi đây.

Những người khác vẫn làm cái vẻ ngủ say như chẳng hay biết.

“Chẳng nam nhân nào dành cho ta thơ mà không có ý khác cả.” Bạc Tình muội khẽ cười rồi nói.

Lau đao nam tử mặt vẻ ngẩn ngơ, giả vờ rồi lại khẽ cười lắc đầu nói.

“Bạc Tình cô nương dù đẹp nhưng cũng tự tin quá nhiều.”

Tiếng nín cười từ một thành viên khác trong nhóm lục cường nam giả vờ ngủ.

Bạc Tình nàng nghe vậy cũng khẽ cười, chẳng biết có giận hay vui, nhưng vẫn vẻ ấy chẳng khác.

Ấy thế rồi, không khí lại lặng lại.

Nơi này chỉ còn tiếng lau thanh đao.

“Đêm hôm khuya khoắt sinh đẹp như vậy nữ tử đến nơi đây làm gì vậy?” Lau đao nam tử lại tiếp tục mở lời.

“Tìm c·h·ế·t, hẳn không phải đường này chứ?” Lưỡi đao quay về phía Bạc Tình cô nương.

“Ta có cọc sự tình muốn nhờ, sau việc thành ắt có thâm tạ.” Như thể thời gian chẳng thèm đợi nàng vậy, câu chuyện của nàng lập tức đi vào chủ đề ngay.

“Báo thù sao?” Lau đao nam tử điềm nhiên đáp.

Tiếp tục lau đao, rồi lại thở dài.

Nói.

“Sớm nghe câu chuyện của người con gái và kẻ gian manh, tin vào tình yêu chốn nơi xa lắm, ngờ đâu kẻ ác lừa đường sai, để rồi thân tàn ma dại.”

Ngâm nga như tiếng hát của người hát rong thời xưa, của những câu chuyện thành lời.

“Hận người vô tâm, hận người độc ác, lấy tên Bạc Tình, hận kẻ gian ác.”

Vẫn lặng lẽ ngồi, Bạc Tình muội nàng chẳng nói.

Sau tiếng ngâm nga, không gian lại lặng lại.

Bạc Tình chẳng nói, chờ người lau đao.

“Cô về đi.” Người nam chậm nói.

Đao cất nơi vỏ.

“Chúng ta chẳng phải là xóm người tốt.”

“Mà làm chuyện không công.”

“Cô chẳng có của quý.”

“Cho chúng ta yêu được.”

“Dù có thân trâu ngựa.”

“Chúng ta sớm kinh qua.”

“Bước qua thây và xác.”

“Mật ong đã hưởng nhiều.”

Chẳng có bức người khí thế.

Chỉ có gió thổi qua.

Chẳng biết từ đâu đến.

Ngọn gió ở phương xa.

Bạc Tình muội nghe vậy.

Nàng cười.

Điềm nhiên nói.

Chương 22: Hết Giờ.