Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Hồi Kết

Chương 23: Hồi Kết


“Sớm nghe lục cường là nhóm nam hùng mạnh, uy danh vô số chẳng chối vụ gì, thế nay chẳng nói báo thù giúp người, chỉ thấy nhóm hèn không xông chỗ hiểm mà thôi.”

“Khích tướng sao?” Người nam nhân ấy cười rồi nói.

“Khích tướng trẻ con nhưng cũng là dương mưu để người rơi vào bẫy.”

“Đi là không hèn nhưng nguy hiểm, không đi là hèn mà sống tạm.”

“Trách trời trách đất chẳng trách thân.”

Đao kiếm đầy đủ ánh mắt sắc bén.

“Thế thì khác gì chúng ta, cũng là bị kiêu ngạo che mù tâm trí chứ ai mà chui đầu vào rọ thế này.”

“Làm sao cau mày thế không được mẹ yêu giảng cho à, thế để ta nói cho vì sao Vân Hoa con đàn bà ấy lại mạnh thế nhá.”

“Vả lại bốn đánh một, các ngươi phải tự tin chứ.” Vân Hoa nàng nhìn bọn hắn ánh mắt vẻ trêu tức.

“Không liên lạc được, mà trong căn phòng không có bóng của người kia nên ta nghĩ tứ muội bên đó thù hận đã che mù con mắt rồi.” Một người nam khác khẽ cười rồi đáp lời.

Một người nam đi theo Bạc Tình muội thấy bọn họ lục cường nhóm đó không chút sợ hãi cười cợt mà cảm thấy khó chịu.

Những người đang nằm không động đậy.

“Bạc Tình cô nương từ cô gái trẻ bị lừa gạt giờ đã trở thành một bà mẹ thâm hiểm rồi à.” Tiếp tục châm chọc vào Bạc Tình muội.

“Không đi cứu viện sao?” Vân Hoa nữ nhân ấy điềm nhiên hỏi.

Như câu nói đánh c·h·ó phải ngó chủ nhà ý châm chọc của người nam nhân ấy không những mỉa một mà còn nói cả hai hiện rõ trên khuôn mặt không chút che dấu.

Như là những câu chuyện đơn giản một người nam trong nhóm lục cường khẽ đáp:

Trong một căn phòng khác khi tiếng chuông cứu viện liên tục réo, giống như điện thoại liên tục rung, nhưng bốn người nữ không quan tâm điều ấy vì trước mặt họ là một nữ nhân đang ngồi, điềm nhiên vắt chân lên ghế, cái nét ấy ngạo mạn vô cùng.

Tung túi ra nàng thổi ra đầy phòng.

“Thật là.”

Xuất hiện tại trong căn phòng tối đen như mực, Bạc Tình muội nàng đứng lặng ở đấy mà chẳng nói.

Thứ gì đó vô hình như hòa vào không khí.

“Ngươi có liên lạc được sao?”

Gật đầu người nam cất món đồ vào túi ấy biểu hiện.

“Chúng ta cũng chẳng phải người tốt gì, đao chúng ta nhuốm qua máu tươi còn nhiều hơn cả ngươi uống nước, ở đây có ngươi là căng thẳng vì sinh tử, còn chúng ta đã chuẩn bị cho cái c·h·ế·t từ lâu rồi.”

“Cha mẹ của bọn chúng là pháp giả thiên tài, chuyên nghiên cứu các loại pháp riêng.”

“Đúng là một đám nghiệt s·ú·c không biết c·h·ế·t sợ hãi là gì.” Một âm thanh giọng nam vang ra từ trong căn phòng nói.

Lặng lẽ hòa vào màn đêm mà rời đi.

“Đúng là.”

“Là loại cao cấp có thể ảnh hưởng đến bọn ta.”

“Chúng ta sẽ hành động.” Giọng nói mang vẻ quyết tuyệt.

“Nếu cái c·h·ế·t của ta buông xuống được nỗi lòng của muội thì ta cũng yên lòng.”

Ngoảng đầu ngó sang nhìn ánh mắt của người nam trong nhóm Bạc Tình muội vẫn cau mày nhìn mình, lục cường người nam nhân ấy lại tiếp tục trêu đùa nói:

“Thế nhưng Bạc Tình cô nương hỡi.” Người nam ấy ngân nga.

“Chờ thêm một lúc nếu người không đến.”

Biết trêu nàng cũng chẳng có bao nhiêu vui người nam ấy lại tiếp tục châm chọc một người đi theo Bạc Tình muội.

“Dù không thích nhưng Vân Hoa con đàn bà ấy dẫu sao cũng là khắc tinh của cái nhóm tứ muội tử ấy, cái đám này dù có vài cá nhân cũng chẳng mạnh nhưng cũng có những đứa bất thường và những đứa khắc tinh của những người còn lại, đám nghiệt s·ú·c này thật lắm trò, hi vọng bốn con đàn bà kia giữ chân được cho đến khi chúng ta giải quyết xong đám này mà viên binh đến.”

Vạn Nhân công tử nghe vậy thoáng cau mày sau đó giãn ra rồi nói:

Nhìn người nam kia càng ngày càng khó chịu, lục cường trong nhóm người nam tử ấy khoe ra thanh đao sắc chậm rãi hỏi:

“Phải nói từ pháp của riêng họ, năm con đàn bà ấy thực chất là chị em một nhà, một cha một mẹ, chỉ khác mỗi là bốn con là sinh bốn, riêng Vân Hoa con đàn bà ấy là sinh riêng.”

Bạc Tình muội nàng nghe thế chỉ cười, lấy ra từ bên hông một túi lớn.

“Sáng suốt nhất chẳng phải chấp danh hèn mà ngồi nơi đây sao?”

“Thật là.”

“Cô nương mời bọn ta đi đến đấy chắc chắn có mai phục.”

Nhưng như cây lớn trưởng thành từ giông bão, Bạc Tình cô nương sau khi nghe thấy những điều ấy chỉ cười mà chẳng nói.

“Cá có cắn câu không?” Một âm thanh vang ra từ trong căn phòng tối.

“Chỗ hiểm không đi vào là lẽ thường ở đời, đâu phải vì khích hèn khích không là đi vào đâu.”

“Chỉ cần bọn ta không muốn cô nương định làm gì để bọn ta đi.”

“Sinh tử hồi hộp cừu non căng thẳng?” Trái ngược với lẽ thường là giận rồi mắng, một người nam trong nhóm lục cường cười châm chọc nói.

Trong căn phòng của nhóm lục cường đang đứng, một người trong nhóm thoáng cái vẻ cau mày rồi cất đi một thứ gì đó vào túi, thấy cảnh vậy một người khác mới điềm nhiên nói.

Mặc cho tên kia có đáp lời hay không lục cường người nam điềm nhiên nói tiếp:

“Sao không đi được, các ngươi chẳng phải luôn tự tin còn gì, đây cũng là một trận đấu sinh tử, đằng nào chẳng c·h·ế·t sao không biểu hiện ra hết.” Vân Hoa nàng lại điềm nhiên nói.

“Bột cảm xúc sao?” Người nam kia như nhận ra điều gì khẽ cười rồi nói.

“Nếu đi bọn ta thắng thì dù có c·h·ế·t thù của cô nương cũng được báo.”

“Khó chịu như vậy là mong đến thử luôn.”

“Đêm nay kết cục là phải c·h·ế·t nên ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng.”

Nếu người thường sẽ cười sẽ khóc, để che đi điều gì đó.

Bạc Tình muội nghe vậy chỉ cười rồi khẽ đáp:

“Lập lờ nước đôi cờ hai ngả.”

“Chúng ta còn đi được sao?” Một người nữ trong nhóm tứ muội tử với cái giọng khó chịu cất lên nói.

Vạn Nhân công tử lặng lẽ bước ra, giống như ma như quỷ bước, tiếng chân người chẳng có hay đang bay.

Bạc Tình nàng nghe vậy như thể bị chọc tức không nén được mà cười lớn nói:

“Tứ muội bên đó không liên lạc được sao?” Một người nam trong nhóm nói như thể không để ý đến nhiều người.

“Ít nhất cũng phải để người khác đến nơi mình nơi có bẫy được bầy sẵn chứ.” Một người nam khác cười đùa, cả nhóm sáu người cười đùa như thể chốn không người, như thể không cảnh hiểm.

Khẽ cười lại nói tiếp:

Lục cường nhóm nam sáu người chậm rãi đi vào.

Chỉ có tiếng đao kiếm đang được mài sắc, tất cả đều đang chuẩn bị cho điều gì.

Bạc Tình muội nghe vậy chỉ cười mà chẳng đáp lại.

“Tính toán như trẻ con nhưng cũng có thể khiến người vào bẫy.”

“Nhưng sống bao nhiêu năm trên đời chẳng nhẽ không có sự phòng vệ cho chuyện ấy.”

Một âm thanh khác từ trong căn phòng tối lại vang ra.

Vạn Nhân im lặng.

“Nhưng nếu bọn ta thua thân vẫn mạng vong thì cô nương cũng loại được nhóm chúng ta là thù.”

Cánh cửa chậm rãi mở ra ngay sau câu nói đấy.

“Tình này thế đó đâu có khác, hai phe lực lượng giờ ngang nhau.”

Như thể ánh nhìn thôi cũng đủ để cắt xuyên da thịt rồi.

Không khí ở trong phòng bỗng tĩnh lặng lại

“Giọng điệu như thế khó trách trước ta mê ta say, nhưng nếu ngươi muốn c·h·ế·t, ngươi phải trả hết tội ác của mình, và đó là hơn một ngàn lần c·h·ế·t.”

“Nữ nhân kia đã động.”

Thì trong giọng cười của bọn họ lục cường sáu người ấy chỉ đơn giản có sự ngạo mạn mà thôi.

“Ngươi từ khi nào mà nói chuyện như thể là chúng ta chỉ tính toán cho một đầu, nếu việc này được thì việc kia không, nếu chúng không đến đây thì ta sẽ không làm gì chúng.”

Chương 23: Hồi Kết