Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 78: Mơ Sao?
“Sư huynh, huynh bớt giận lời vàng ngọc của huynh đệ chỉ nghe một lần đã thấu, nhưng tại sao huynh lại phải vất vả đi ra tận đây chỉ là một số đệ tử đánh nhau b·ị t·hương mà thôi có cần thiết những người như huynh phải ra tay.” Thủ vệ bị nam tử mắng trước mặt không biết bao nhiêu người những cũng không giận mà chỉ nói.
“Tiện thì ra có vấn đề gì sao?” Nam tử kia nghe thủ vệ nói vậy thì đáp.
“Nhanh mang người vào đi không để trước cửa thế này nữa.” Nam tử kia sau khi mắng thủ vệ thì chỉ tay cho mấy vị đệ tử của dược đường bê người vào rồi trở vào theo.
Sau khi nam tử kia đi một lúc vị thủ vệ đứng bên cạnh vị thủ vệ vừa bị nam tử kia mắng mới hỏi:
“Sư huynh, huynh bị mắng trước mặt mọi người thế mà không giận sao?”
Thủ vệ vừa bị mắng nghe vậy đáp lại:
“Có gì mà phải giận, đệ là người mới nên không biết mấy nhưng Ngọc sư huynh tính tình từ xưa đến nay vẫn vậy mà, lúc nóng lúc lạnh, tính nóng như này hẳn là vừa luyện đan thất bại muốn tìm cái gì chút giận ta chỉ là không may thôi, nhưng nếu ở lâu thì đệ sẽ biết, nếu không phải nhờ Ngọc sư huynh làm sao có chuyện mỗi tháng những thủ vệ chúng ta có thêm một viên đan dược để tu luyện được, là nhờ Ngọc sư huynh chăm chỉ luyện đan thế nên cuối tháng huynh ấy được thưởng nhiều đan dược nhất, những viên đan dược huynh ấy được thưởng huynh ấy đều trích một phần cho những thủ vệ chúng ta, chẳng qua là đệ không biết, chứ nếu không thì làm sao có chuyện những thủ vệ chúng ta có đan dược để tu luyện, nếu muốn thì chỉ còn cách mua, nhưng được cái chúng ta làm thủ vệ ở dược đường nên nếu mua đan dược thì sẽ có giá ưu đãi.”
---------
Ngó trái, nghiêng phải xung quanh đây toàn là xác người nằm ngổn ngang, Tiểu Bình đang nằm gục ở dưới đất không biết vì sao không đứng dậy được, chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn nam tử đang đứng cao cao tại thượng như thần linh một dạng kia thôi.
“Huynh nói xem tại sao chúng ta phải đến mức này, ta chỉ là một người làm ăn thế nên rất ghét g·iết người, chỉ một giao dịch nhỏ thôi nếu huynh đồng ý thì những sự việc này làm sao có thể xảy ra được huynh nói có đúng không.” Nam tử kia đang chắp hai tay sau lưng một bộ cao cao tại thượng như thần linh nhìn xuống đang nằm gục ở dưới đất Tiểu Bình rồi nói.
Tiểu Bình hắn rất muốn phản bác lại nhưng không biết vì sao khi hắn nói dường như có thứ gì đó bịt miệng hắn lại khiến hắn không thể nói được.
“Huynh không phải sợ, tông ta có luật là không được g·iết hại đệ tử đồng môn thế nên họ không c·hết đâu họ chỉ bị cảm nắng mệt quá rồi ngủ quên thôi, mà không bàn đến chuyện đấy nữa, huynh biết không con người ta bình sinh rất hạn chế trong việc đã đưa ra lời đề nghị thứ nhất rồi lại phải đưa ra điều kiện thứ hai, nhưng hạn chế chứ không phải là không có ngoại lệ, tuy hiếm nhưng nó vẫn có nay ta sẽ vì huynh mà mở ra một cái ngoại lệ.” Nam tử kia nói.
Sau khi nam tử kia nói xong Tiểu Bình hắn rất muốn hét lên, rất muốn chửi những lại một lần nữa dường như có thứ gì đó bịt kín miệng của hắn lại vậy.
“Huynh có biết vì sao sau khi ta đưa lời đề nghị thứ nhất thì sẽ rất hiếm khi đưa ra lời đề nghị thứ hai không? Vì lời đề nghị thứ nhất đã là một lời đề nghị hợp lý rồi, huynh có linh thạch, ta cứ thứ mình muốn, huynh vui ta cũng vui, nhưng thật đáng tiếc huynh lại muốn nhiều hơn thế. Nếu huynh đã từ chối lời đề nghị thứ nhất lại còn tham lam như vậy thì lời đề nghị thứ hai của ta sẽ là một lời đề nghị khiến huynh không thể chối từ.” Nam tử kia dần dần cúi xuống ngồi xổm rồi mỉm cười.
“Ta đã nói cho huynh ngoại lệ là sẽ cho huynh ngoại lệ mà, lời đề nghị thứ hai của ta cũng đơn giản lắm ta sẽ đổi mười viên linh thạch cộng thêm việc bẻ gẫy cánh tay phải của huynh để đổi lấy một viên thủy châu đấy huynh nói thế nào?” Nam tử kia nở một nụ cười bình thản rồi nói.
Tiểu Bình nghe đến đây đã nổi điên lên rồi, đã muốn chửi nam tử vừa nói xong rồi nhưng lại một lần nữa lại có thứ gì bịt miệng hắn lại hết cách hắn chỉ có thể lắc đầu từ chối.
“Huynh đừng vội quyết định như vậy vì nếu từ chối ta sẽ làm mọi cách khiến cho huynh đồng ý lời đề nghị của ta, huynh yên tâm huynh sẽ không c·hết được cũng không trở thành một tên phế vật cả đời này không thể tu luyện được vì tông ta có luật là cấm làm điều như vậy mà, nhưng ta cũng có thể t·ra t·ấn huynh chỉ cần không g·iết huynh, không phế huynh thì mọi thứ đều có thể làm được huynh nói có đúng không?”
“Krrackk”
Một ngón tay của Tiểu Bình liền bị bẻ gẫy sau khi nam tử ấy nói xong câu đấy, cơn đau ập tới khiến hắn quằn quại trong đau đớn, hắn muốn hét lên, muốn gào thét nhưng lúc này có thứ gì đó như đang chặn ở miệng hắn khiến cho hắn không thể gào thét được chỉ có thể cắn răng chịu đựng và khóc trong đau đớn.
Một ngón tay vừa mới bị bẻ gẫy, tuy cơn đau vẫn còn nhưng Tiểu Bình hắn dần làm quen được với cơn đau ấy, ngay khi ở trong đầu hắn một suy nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi hiện lên thì một ngón tay nữa lại bị bẻ gẫy khiến hắn quằn quại, hắn giẫy giụa trong đau đớn.
Cơn đau đã quá sức chịu đựng của hắn, hắn biết nếu hắn còn cố chấp thì cơn đau sẽ liên tục kéo dài cho đến khi nam tử kia hết cách để t·ra t·ấn, mà hắn cũng không biết là cho đến khi nam tử kia hết cách để t·ra t·ấn, hắn còn có thể là con người không nữa, lúc này chỉ còn cách duy nhất đó chính là gật đầu chấp nhận.
“Ồ, vậy là huynh đã đồng ý rồi, đồng ý là tốt dù sao ta cũng không phải là người thích làm những chuyện như này, mười viên linh thạch ta đã cất vào túi áo cho huynh rồi, viên ngọc này giờ đã là của ta, còn điều khoản cuối.” Nam tử kia vừa mỉm cười vừa bẻ gãy cánh tay của hắn ngay sau khi nói xong.
“AHAHAHAHAHAHAHAHAH, …”
Tiếng kêu vang trời, khi cánh tay bị gãy, cuối cùng thì hắn cũng đã hét được rồi nhưng lúc này khi cơn đau ập tới hắn cũng không biết là nên vui hay nên buồn, nên sướng hay nên khổ nữa.
Thấy Tiểu Bình hét to quá nam tử kia định dùng một chưởng đánh vào huyệt của hắn khiến hắn ngất đi thì Tiểu Bình bỗng hét lớn rồi dùng hết sức bình sinh của cuộc đời mình bật người dậy.
---------
Khi hắn bật người tỉnh dậy thì hắn đã thấy mình đang ở trong một nơi hoàn toàn khác, nơi đây tràn ngập mùi thơm của dược thảo, đan dược. Sờ tay lên trên đầu hắn tự hỏi thầm ở trong lòng mình: “Đây là đâu?”
“Tiểu tử ngươi dậy rồi à?” Một nữ đệ tử vận y phục của dược đường bước vào trong phòng.
Nhìn thấy nữ đệ tử ấy Tiểu Bình hắn mới hỏi:
“Tỷ tỷ, tỷ có thể cho ta biết được nơi đây là đâu không?”
“Đây là dược đường mấy tên tiểu tử bọn đệ sau khi bị người ta đánh cho ngất đi thì được đưa vào đây chữa trị mà đệ là người nói mơ to nhất đấy, cứ hét ầm lên làm người khác không nghỉ ngơi được, thế nên bọn tỷ mới quyết định bịt miệng đệ lại, mà đệ cũng phải cẩn thận đấy trong số sáu người b·ị đ·ánh ngất rồi đưa vào đây, đệ là b·ị t·hương nặng nhất, cánh tay bị gãy tuy đã được chữa trị nhưng do tu vi của đệ quá thấp thế nên tuy là đan dược tốt nhưng ít nhất cũng phải mất một ngày nó mới hoạt động lại như bình thường được.” Vị tỷ tỷ kia nghe Tiểu Bình hỏi vậy thì đáp.