Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 79: Ổn Định
“Vậy được đa tạ sư tỷ đã cho đệ biết.” Tiểu Bình nghe vậy thì nói.
Vị tỷ tỷ kia thấy vậy thì cũng rời khỏi phòng dù sao vị tỷ tỷ ấy cũng chỉ có mỗi một việc là đến quan sát các bệnh nhân phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, thế nên sau khi vừa nói chuyện vừa dùng khí của mình quan sát hết cả một phòng thì vị tỷ tỷ ấy lại đi tiếp sang các phòng khác.
“Vậy đó chỉ là giấc mơ à.” Tiểu Bình nghĩ thầm ở trong lòng, sau khi hồi tưởng lại một số cảnh tượng trong quá khứ thì hắn tức giận suýt chút nữa đập vỡ bình hoa đang để ở bên cạnh.
“Mẹ kiếp, sáu người mà không ăn nổi một người cuối cùng lại để cho nó đánh ngất hết cả, một đám c·hết tiệt.” Càng hồi tưởng lại hắn càng tức giận.
Dãy nhà của nội môn, một căn nhà nào đó.
Cùng lúc này tại một căn nhà nào đó thuộc khu vực của nội môn trong thư phòng, nơi đây khói bay nghi ngút nếu ai bước vào sẽ ngửi ngay được một mùi đó là mùi của cây nhang trầm, một nam tử trung niên đang làm việc, mái tóc hoa râm, da trắng, mắt mài, mặt tròn quần áo mặc rất kín chỉ để lộ mỗi một chút ở ngực.
* Chú Thích: Da trắng, mắt mài, mặt tròn, đây là một bộ tướng, người sở hữu tướng này làm ăn rất can đảm, khôn khéo, khéo léo, thất bại thì không để cho ai biết rồi tự tìm cách gây dựng lại sự nghiệp.
“Tướng công.”
Không gian lúc này đang vô cùng yên bình chỉ đơn giản có mỗi tiếng bút viết cùng tiếng chim hót ở bên ngoài cửa sổ, thì đột nhiên có một người phụ nữ ôm mặt khóc mở cửa lao vào phòng.
“Chàng đã nghe chuyện chưa? Con của chúng ta, con của chúng ta mới ngày đầu đi học đã bị người ta đánh rồi, không những thế lại còn là đánh gãy tay rồi còn c·ướp đồ nữa, chuyện này, chuyện này chúng ta phải đưa lên hình đường để các vị đại nhân phân xử cho con của chúng ta một cái công bằng.”
Nam tử ấy nghe vậy thì cũng không vội bình tĩnh đóng cuốn sổ mà hắn đang ghi chép vào nhìn lên người phụ nữ đang khóc kia rồi nói:
“Chuyện con chúng ta b·ị đ·ánh ta đã nghe nói qua rồi nhưng việc này có gì đâu mà nàng phải khóc.”
“Có gì đâu mà phải khóc, chàng nói thế mà còn nghe được à, chàng là cha nó đấy nó bị người ta đánh ít nhất chàng phải cho nó một cái công bằng chứ.”
Người phụ nữ kia nghe thấy nam tử ấy nói vậy vốn đã khóc nay lại còn khóc to lên hơn nữa lại còn gào thét ầm ý lên trông chẳng khác gì một đứa trẻ cả.
Nam tử kia nghe vậy thì đứng lên chậm rãi bước tới người phụ nữ kia, tuy bước rất chậm nhưng mỗi bước đi của người nam tử như đánh bịch xuống đất một cái, khi bước tới gần thì ôm người phụ nữ kia vào lòng, lấy tay lau tạm đi nước mắt, hôn nhẹ lên chán rồi nhẹ nhàng nói.
“Nương tử à, chuyện của Tiểu Bình nàng không phải lo, nàng không thấy đây là một cơ hội tốt sao, ta biết nếu so về mọi mặt thì Tiểu Bình không thể sánh bằng Đại Bình thế nên từ nhỏ đến lớn để bù đắp cái tổn thất đấy thì chúng ta cũng có hơi nuông chiều nó, hơn nữa ta với nàng vì lo chuyện tông môn, bận việc tu luyện nên không thể quan tâm chăm sóc, giáo d·ụ·c nó kỹ lưỡng như Đại Bình được.”
“Thành ra từ nhỏ nó đã quen giao du với đám bạn xấu, chuyên làm điều ác hơn nữa vì mọi người nể ta cùng nàng thế nên kể cả nó có làm việc ác nhiều thì cũng không ai trách cứ nó cả, cả ta với nàng vì bù đắp tổn thất cho nó cũng không trách cứ nó thành ra cuối cùng lại để nó như ngày hôm nay không biết trời cao đất rộng là gì cả.”
“Nhưng hôm nay có người này tuy không biết bối cảnh ra sao nhưng không hề nể nang gì chúng ta cả trực tiếp ra tay, ta đã nghe người ta nói tuy có tổn thương nhưng cũng chẳng phải tổn thương nặng, vậy chúng ta cần phải đưa việc này lên hình đường làm gì, nếu việc này mà đưa lên thì với thân phận của chúng ta các vị đại nhân kia cũng chẳng cần quan tâm việc này, vì đây đơn thuần chỉ là trẻ con cọ sát, mài dũa lẫn nhau.”
“Hơn nữa muội không thấy qua việc này chúng ta được nhiều cái lợi sao, chỉ với một cái giá rất nhỏ là gãy một cánh tay mà chúng ta nhận lại không những là mài dũa ngạo khí của Tiểu Bình mà còn cho nó biết trên đời này đã có núi cao thì ắt sẽ có núi cao hơn, nếu như việc này không xảy ra ở trong tông môn như Ngự Lang tông mà là ở ngoài hoặc là ở những tông môn ma đạo thì chỉ sợ không phải là một cánh tay mà lúc đấy đã là cả cái mạng rồi.”
Người phụ nữ sau khi nghe người nam tử dỗ dành thì mới nín khóc.
“Ừm, huynh nói cũng đúng nếu không có chuyện ngày hôm nay thì chỉ sợ với tính cách của Tiểu Bình mai sau khi xông xáo giang hồ sớm muộn cũng c·hết, nhưng còn viên Thủy Châu bị người ta c·ướp đi thì sao?”
“Thủy Châu chỉ là vật chất, so với bài học này thì chẳng thể nào sánh bằng được tuy hơi khó mua nhưng nó cũng chẳng phải đắt lắm nếu nàng muốn thì ta sẽ mua cho Tiểu Bình một viên khác cũng được.” Nam tử kia nghe vậy thì đáp.
Sau khi dỗ dành xong thì cuối cùng người phụ nữ kia mới nín khóc hoàn toàn lúc này nam tử lại nói tiếp.
“Tốt, bây giờ cũng đã muộn vậy bây giờ muội đi đến dược đường đưa Tiểu Bình về đi ta làm nốt một tí việc rồi tí Đại Bình về, nhà ta sẽ ăn cơm được chứ.”
“Ừm.” Người phụ nữ kia sau khi nghe xong nam tử nói thì liền biến đi mất.
Sau khi nữ nhân kia đi mất, nam tử mới chậm rãi đi ra hướng cửa sổ, hai tay chắp ở sau lưng, khuôn mặt chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ đứng lặng ở đấy một lúc cho đến khi có người đến.
Cánh cửa được mở ra nhưng không cần quay lại nam tử kia đã biết người đến là ai rồi.
“Đại Bình con về rồi à.”
“Vâng phụ thân.”
Hai tay đang chắp thì thả ra, chậm rãi đi tới gần chỗ Đại Bình, mặc dù bước đi chậm nhưng mỗi bước lại như đánh bịch một cái xuống đất.
* Chú Thích: bước chậm, mỗi bước như đánh bịch một cái xuống đất: người độc ác.
“Về rồi là tốt, về chuyện của Tiểu Bình con hẳn cũng đã nghe.”
“Vâng.” Đại Bình bình thản đáp lại như đối với hắn sống c·hết của Tiểu Bình chẳng là gì cả.
“Haiz, ta cũng chẳng có yêu cầu gì nhiều ở con bởi ta biết kể cả ta không nói thì con cũng biết phải làm gì, nhưng ta vẫn muốn nói một vài lời, chỉ cần con chú ý một chút đến Tiểu Bình trong mấy ngày hôm nay, tránh trường hợp nó làm những điều ngu dốt đến lúc đấy thì không thể cứu được.”
“Ở đây cả ta, con và mẹ con đều hiểu Tiểu Bình là con người như thế nào nó không phải là một người chịu thiệt thòi nhưng cũng không phải là một người biết suy nghĩ về hậu quả trước khi hành động thế nên, mà thôi điều này ta không cần nói con cũng hiểu.”
“Vốn dĩ việc này ta sẽ để mẹ con làm bởi vì bà ấy là một người mẹ, nhưng nàng ấy lúc này đang bị cảm xúc lấn át lý trí, mặc dù ta đã dỗ dành nhưng sống chung với nhau bao nhiêu năm ta hiểu nàng ấy là người thế nào biểu cảm thì là bình tĩnh nhưng bây giờ chỉ là nín khóc thôi khi lý trí quay lại như bình thường cũng phải mất một thời gian, thế nên ta sợ nếu để nàng mấy ngày tiếp theo để mắt tới Tiểu Bình là lại giống như nó làm việc mà không nghĩ đến hậu quả rồi lại chọc ra đại họa, thế nên mấy ngày tiếp theo phải vất vả cho con.”
Nam tử ấy thấy vậy thì thở dài rồi nói, vừa nói ông vừa chỉnh sửa lại y phục cho Đại Bình để nó gọn gàng hơn một chút rồi tiện thể còn phủi đi một chút bụi đang vướng ở trên áo.