Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 46: Đại Lễ Tế Thiên

Chương 46: Đại Lễ Tế Thiên


Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên. Ngọc Lan giật mình, quay đầu hướng ra phía cửa, cảnh giác hỏi:

“Ai vậy?”

Bên ngoài vọng vào một giọng nữ dịu dàng:

“Người trong phòng có phải là Ngọc Lan không?”

Ngọc Lan thoáng sững sờ, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói không giấu được niềm vui:

“Thiến Nhu tỷ!”

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, người bước vào là một nữ tử yểu điệu trong chiếc váy trắng thanh thoát, không ai khác chính là tài nữ Lạc Thiến Nhu – người mà Khương Thiên từng gặp ở trà lâu.

Khương Thiên nhớ tới nàng cũng là người trong mộng của thiếu thành chủ Vương Phúc Kiến.

“Thật là muội rồi!” Lạc Thiến Nhu vui vẻ bước tới, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp. “Lúc nãy nghe Tiểu Uyển nhắc đến, ta cũng đã đoán được phần nào.”

“Sao tỷ tìm được nơi này?” Ngọc Lan vừa mừng vừa tủi.

“Ta tình cờ gặp Tiểu Uyển ở trước cổng. Vừa hay Minh Nguyệt Cư này cũng là sản nghiệp của Lạc gia, cho người đi tra một chút là được”

Ngọc Lan quay sang Khương Thiên, dịu dàng giải thích:

“Phụ thân và Lạc bá phụ vốn là bạn tri kỷ lâu năm, hai nhà thường xuyên qua lại thân thiết. Thiến Nhu tỷ cũng là số ít người biết đến sự tồn tại của tiểu nữ”

Lạc Thiến Nhu khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào Khương Thiên, mang theo chút phức tạp. Sau một lúc im lặng, nàng thở dài:

“Ngươi quá xung động.”

“Tỷ hiểu lầm rồi, thật ra Khương công tử chính là….”

Ngọc Lan định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói hết câu thì bàn tay của Khương Thiên đã nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, ý bảo dừng lại.

Khương Thiên nhún vai, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, giọng nói như nửa đùa nửa thật:

“Còn có thể thế nào đây. Ta chẳng qua chỉ là một kẻ lang thang, con nhà thương nhân nhỏ bé, nay đây mai đó kiếm chút bạc lẻ. Bái kiến thành chủ có lẽ là cơ hội duy nhất để giúp Lưu gia rửa oan rồi”

Lạc Thiến Nhu buồn rầu nói: “Bây giờ đã biết được thái độ của ông ấy. Có lẽ chuyện này không còn hy vọng gì”

“Cũng chưa chắc” Khương Thiên chớp động cặp mắt:

“Nghe nói ngày mốt là triều hội khai niên, trong lúc ấy thành chủ sẽ xuất hiện trước dân chúng để làm lễ tế trời. Ta đang định dẫn Ngọc Lan cô nương xông vào đòi lại công đạo. Trước ánh mắt của nhiều người như vậy, không biết chừng thành chủ đại nhân sẽ suy nghĩ lại”

“Ngươi điên rồi sao. Muốn mất đầu à” Lạc Thiến Nhu kinh hãi.

“Lạc tiểu thư xin yên tâm,” Khương Thiên cười nhạt, vẻ mặt pha chút trêu chọc. “Nếu mọi chuyện không thuận lợi, cùng lắm chúng ta đi phiêu bạt khắp chân trời góc bể. Từ nay không cần đặt chân vào thành Bá Lăng nữa.”

Lạc Thiến Nhu lắc đầu, giọng nói đầy lo lắng:

“Các ngươi chớ làm chuyện dại dột. Ngọc Lan, tạm thời muội đến Lạc gia tá túc đi, tỷ sẽ cùng cha nghĩ cách giúp muội”

Ngọc Lan buồn rầu nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng:

"Không cần đâu, Thiến Nhu tỷ. Lúc đầu muội không tìm đến tỷ cũng chính vì lo sẽ liên lụy đến Lạc gia. Dẫu sao Lạc bá phụ tuy danh vọng cao, nhưng lại không nắm thực quyền. Chỉ riêng chuyện đối phó với Vương Phúc Kiến ép buộc cầu thân, Lạc gia đã phải hao tâm tổn lực không ít rồi."

Nghe vậy, Lạc Thiến Nhu không kìm được mà cắn chặt môi. Một tiếng thở dài não nề thoát ra từ đôi môi nàng:

"Đôi lúc ta thật sự mong rằng thần linh là có thật trên đời. Nếu vậy, những bất công như thế này sẽ không còn tồn tại nữa."

Khương Thiên bất ngờ nhướng mày, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì. Hắn quay sang Ngọc Lan và Lạc Thiến Nhu, nở nụ cười bí hiểm:

“Hai vị cứ ở lại đây trò chuyện. Khương mỗ còn có việc phải ra ngoài một lát.”

Nói rồi, hắn bước nhanh ra khỏi phòng, không cho hai người kịp hỏi thêm điều gì, để lại Ngọc Lan và Lạc Thiến Nhu nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc và tò mò.


Ngày hai lăm tháng Giêng.

Đối với quan lại trong thành Bá Lăng, đây là ngày trọng đại nhất đầu năm: Triều hội khai niên.

Từ sáng tinh mơ, từng nhóm quan viên đã thức dậy chuẩn bị. Áo mũ chỉnh tề, triều phục được là phẳng phiu từng nếp, và những câu chúc xuân quen thuộc được nhẩm đi nhẩm lại để tránh sai sót.

Theo thông lệ, triều hội khai niên là dịp để các quan trong thành diện kiến Thành chủ, trình lên biểu tấu chúc mừng, đồng thời lắng nghe chiếu chỉ khai niên từ bậc chí tôn. Thành chủ sẽ ban phúc lành cho triều thần và dân chúng, đồng thời phác thảo những chính sách quan trọng cần triển khai trong năm mới.

Tại đại điện nguy nga, Thành chủ Vương Khang ngồi trên ghế rồng, dáng vẻ uy nghiêm. Hai bên ông là Vương Phúc Kiến và Vương Tiểu Uyển, một người dung mạo tuấn tú, một người vẻ đẹp thoát tục, tạo thành hình ảnh hài hòa.

Bên dưới là hàng ngũ quan viên, xếp theo cấp bậc từ cao đến thấp, người nào cũng giữ vẻ nghiêm trang, không ai dám sơ suất trong ngày quan trọng này. Từng ánh mắt chờ đợi, từng động tác khẽ khàng, cả đại điện tỏa ra bầu không khí căng thẳng nhưng đầy trang trọng.

Đáng chú ý là ở góc điện còn bày một hàng ghế danh dự dành cho khách quý của thành chủ và những người có danh vọng cao. Trong số này có cả phụ thân của Lạc Thiến Nhu.

Một vị quan văn cao niên đứng dậy đầu tiên, bước ra giữa điện. Tay hắn ta cầm tấu sớ, giọng nói vang vọng:

“Thần, Mặc Vô Phong, xin kính dâng Thành chủ đại nhân lời chúc khai xuân. Nguyện cho mưa thuận gió hòa, thành Bá Lăng thịnh vượng, bá tánh yên vui.”

Hắn quỳ xuống dâng tấu chương lên một viên quan hầu cận. Người này lập tức đưa lên cho Thành chủ Vương Khang. Thành chủ cầm lấy, mắt lướt nhanh qua nội dung, gật đầu chậm rãi, giọng nói trầm ổn:

“Mặc ái khanh. Những lời khanh nói cũng là điều bổn tọa mong mỏi”

Tiếp theo là các quan khác lần lượt tiến ra, ai nấy đều trình bày biểu tấu của mình Một số đề cập đến tình hình mùa màng năm qua, xin cấp thêm nguồn lực hỗ trợ nông dân. Số khác lại báo cáo việc trị thủy ở các khu vực ven sông, kiến nghị đắp đê để phòng lũ. Những vấn đề lớn nhỏ được nêu lên, nhưng tất cả đều được trình bày trong sự chuẩn bị kỹ lưỡng, không một lời nào thừa thãi.

Thành chủ ngồi đó, đôi mắt sắc bén quét qua từng người. Ông nghe, gật đầu hoặc đặt câu hỏi ngắn gọn, thỉnh thoảng quay sang Vương Tiểu Uyển, người ngồi bên trái, để hỏi ý kiến. Vương Tiểu Uyển vẻ mặt điềm tĩnh, đáp lại bằng giọng nói chững chạc. Thành chủ trầm ngâm, rồi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, sau đó lại liếc sang Vương Phúc Kiến ở bên phải, khẽ thở dài.

Chỉ cần đứa con trai này có nửa phần tài nghệ như nữ nhi, lão cũng yên tâm thoái vị đi theo Mạnh lão học đạo.

Tiếp theo là đại lễ tế thiên. Xa giá của thành chủ đi đầu, tôn thất, văn võ bá quan, trùng trùng điệp điệp mấy trăm người cuốc bộ theo sau.

Đoàn người di chuyển đến một bãi đất trống rộng lớn, nơi đã được phòng vệ nghiêm ngặt. Xung quanh, dân chúng chen chúc đông như nêm cối, ánh mắt háo hức hướng về phía trước, chờ đợi được chứng kiến nghi thức long trọng này. Những chiếc cờ thần tung bay trong gió, sắc đỏ rực rỡ phản chiếu ánh mặt trời.

Các viên quan phụ trách tế tự bận rộn chuẩn bị mọi nghi thức, từ việc sắp xếp đàn lễ, hương án cho đến việc dâng lễ vật.

“An thần đã xong, cung nghênh thành chủ”

Ước chừng qua khoảng một tuần trà, cận vệ vén rèm lên, Vương Khang vẻ mặt trang trọng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

“Nhìn kìa, đó là thành chủ đại nhân!”

Tiếng xì xào từ dân chúng rộ lên như sóng vỗ.

“Náo nhiệt thật” một giọng nói khẽ vang lên giữa dòng người, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng rì rầm khắp nơi.

Vương Khang tiến tới trước đàn tế, nhận từ tay cận vệ một tấm linh bài. Nghi thức đang diễn ra một cách chặt chẽ và trật tự, thì bất ngờ...

Từ trên bầu trời, một hư ảnh lão giả khổng lồ hiện ra, đầu đội mũ miện, thân khoác hoàng bào, tựa như thần linh giáng thế.

Chương 46: Đại Lễ Tế Thiên