Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Đế Chí Tôn
Unknown
Chương 5: Vạn Bảo Các
Bên trong đại điện của Thiên Huyền tông lúc này, đang có một nhóm người đứng đó, có trưởng lão, có hộ pháp. Cùng với đó là Lăng Huyền Thiên, Tô Ngọc Linh và tông chủ Hoàng Phủ Hùng.
“Các vị, chúng ta Thiên Huyền tông phong sơn vạn năm nay mở phong bế, còn rất nhiều chuyện cần phải làm, mọi người trước về chuẩn bị một chút đi” Hoàng Phủ Hùng nói, rồi thản nhiên ra hiệu để mọi người rời đi.
Đám người tuy nghi hoặc nhưng vẫn hướng Hoàng Phủ Hùng cùng hai người Lăng Huyền Thiên hành lễ, sau đó lần lượt rời khỏi.
Rất nhanh trong đại điện chỉ còn lại bốn người, Hoàng Phủ Hùng, Tô Ngọc Linh, Lăng Huyền Thiên cùng Tô bà bà.
“Công tử mời thượng tọa” Hoàng Phủ Hùng ra hiệu mời Lăng Huyền Thiên ngồi.
“Có chuyện gì tông chủ ngài nói mau, thiếu gia còn phải bồi ta vào thành chơi” Lăng Huyền Thiên không mở miệng, Tô Ngọc Linh đứng bên cạnh hắn đã bĩu môi nói.
“Vào thành?” Hoàng Phủ Hùng kinh ngạc một chút.
Sau đó hắn Chợt nhớ ra dưới chân Thiên Huyền sơn vài dặm có một toà thành trì tên là Châu Thuỷ thành, trực thuộc Linh Ẩn tông – một trong những thượng đẳng thế lực tại Huyền châu.
“Nói ra vừa vặn, sở dĩ lần này ta mời công tử với thánh nữ đến đây đúng là vì chuyện này” Hoàng Phủ Hùng cung kính nói.
“A, nói nghe thử” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, hắn sớm biết không chuyện gì chắc chắn Hoàng Phủ Hùng không dám tự nhiên mời hắn đến đây.
Nguyên do là biết tin Thiên Huyền tông giải phong, nguyên là thượng đẳng thế lực đứng đầu một trong Linh Ẩn tông gửi thư mời đến bọn hắn tham gia thập tông chi tranh. Cái gọi là thập tông chi tranh là mười thượng đẳng thế lực tại Huyền châu lập ra nhằm tranh đoạt danh ngạch tiến vào Hoả Thần cung.
Tương truyền Hoả Thần cung nằm tại Cực Nam của Huyền châu, quanh năm đều bao phủ bởi từng đoàn hỏa diễm cực kỳ đáng sợ. Nghe nói từng có thánh nhân đã ngã xuống vì bị hoả diễm từ Hỏa Thần cung đốt c·hết.
Tuy nhiên cứ mười năm một lần hoả diễm xung quanh Hỏa Thần cung sẽ bị dập tắt, phàm là người dưới một trăm tuổi đều có thể tiến vào, nhưng số lượng danh ngạch có hạn chế. Vì vậy ngoài một số ít danh ngạch cho tán tu cùng một số trung đẳng tông môn. Còn mười đại thế lực tông môn thì thường tổ chức tranh đấu để phân định danh ngạch.
Những năm trước Thiên Huyền sơn phong bế tự nhiên không có thiệp mời, bây giờ bọn họ giải phong sơn môn thì Linh Ẩn tông cũng gửi thiệp mời đến. Dù sao thì trước đây Thiên Huyền tông cũng là một thượng đẳng tông môn, thậm chí còn có thể xếp vào ba vị trí đầu.
“Cho nên ngươi muốn ta đại diện Thiên Huyền tông sao?” Lăng Huyền Thiên thản nhiên hỏi, từ ngữ khí của hắn có thể nhìn ra hắn có chút không vui. Lăng Huyền Thiên hắn là ai chứ? Sao lại đi tranh tài với đám tiểu bối, thật sự hắn không có hứng thú.
“Không … Không, ta nào dám để công tử tham gia. Ta chỉ muốn công tử trợ giúp thánh nữ một chút cho nàng đại diện Thiên Huyền sơn” Hoàng Phủ Hùng lắp bắp nói, dù cho hắn mười cái gan hắn cũng không dám a.
Chỉ là Thiên Huyền tông số lượng đệ tử hàng tiểu bối thật có hạn, dù sao bọn hắn vài ngàn năm mới xuống núi chọn lựa một số ít đệ tử.
Vốn là thánh nữ là người vô cùng có thiên phú, cộng thêm thiên phượng thần mạch cùng vô số tài nguyên không hiểu tại sao nàng tu vi lại ngày càng thụt lùi. Thậm chí bây giờ chỉ còn là huyền sĩ cảnh, nghĩ đến hắn nhìn thánh nữ lại có chút tiếc hận.
“Khoan đã,… thánh nữ ngài đã là linh sĩ cảnh rồi a?” mới có mấy ngày không gặp.
Hoàng Phủ Hùng kinh hô, Tô Ngọc Linh lại bĩu môi. Vốn dĩ nàng vẫn thu liễm khí tức muốn cho thiếu gia bất ngờ, ai ngờ thiếu gia vừa gặp đã nhìn ra. Thậm chí chuyện nàng lười biếng chưa luyện hóa xong luân hồi châu cũng biết.
Đã vậy còn gặp lão đầu Hoàng Phủ Hùng này lề mề chậm chạm không nói cho nhanh, mất hết bao nhiêu thời gian dạo chơi của nàng, nên nàng mới toả ra linh khí. Vốn dĩ Hoàng Phủ Hùng là một vị cao giai linh tôn không lý nào không nhìn ra cảnh giới của nàng. Chỉ là nàng thân mang Thiên Phượng thần mạch, linh khí quanh người có từng đợt hư ảnh như có như không rất ít người có thể nhìn ra.
“Linh sĩ cảnh, chỉ tiếc còn một tháng nữa là tới thời gian thập tông chi tranh” dù Tô Linh Ngọc tiến bộ để hắn ngạc nhiên, nhưng so với thiên tài của thập tông thật có chút không đủ nhìn. Theo tình báo của hắn hầu hết thập tông thiên tài đều là linh huyền cảnh, thậm chí một số đứng đầu còn bước chân vào linh tôn cảnh.
“Không cần lo lắng, một tháng là đủ” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, đừng nói là Tô Ngọc Linh có luân hồi châu, thậm chí không có hắn cũng có thể giúp nàng tới linh tôn cảnh. Chỉ là hắn vẫn muốn bồi nàng một chút thời gian. Dù sao thì sau này thời gian vui vẻ của bọn họ càng ít đi. Con đường mà hắn chọn thuần tuý là không bình yên.
“Không có chuyện gì nữa vậy ta đi a?” nói rồi Tô Ngọc Linh kéo tay Lăng Huyền Thiên chạy ra ngoài. Nàng là rất háo hức vào thành rồi nha.
Đứng tại nơi đó Hoàng Phủ Hùng cũng không nói gì, chỉ chắp tay thi lễ. Chỉ là trong mắt hắn người ta có thể nhìn thấy từng tia lo lắng. Ai không biết thập tông chi tranh rất có thể là nơi Thiên Huyền tông bị đạp xuống khỏi thượng đẳng tông môn. Thậm chí có thể là nơi thập tông đối phó bọn hắn.
Dù sao ai cũng không nguyện chia bớt phần bánh của mình cho người khác.
“Khai sơn rốt cuộc có phải là chuyện tốt không đây?” Hoàng Phủ Hùng tự lẩm bẩm một mình, sau đó hắn lại không nghĩ nhiều, dù sao thì ý của công tử hắn cũng không dám trái lại.
Châu Thuỷ thành, nhất đẳng thành trì trực thuộc Linh Ẩn tông. Lúc này tại cửa thành trì đang có hai thân ảnh một nam một nữ bước vào.
Nam thì mặc một bộ bạch bào, khuôn mặt thanh tú, bước đi khoan thai. Nữ tử bên cạnh hắn thì dáng như thiên tiên, khuôn mặt xinh đẹp, đang đưa tay chỉ trỏ khắp nơi. Hai người này đúng là Lăng Huyền Thiên cùng Tô Ngọc Linh từ Thiên Huyền sơn đến đây.
“Ngọc Linh thảo số lượng lớn đây”
“Phách kiếm chém sắt như chém bùn đây, mua ngay số lượng có hạn”
…
Khắp nơi trong thành đều là từng tiếng rao, hai bên đường là bày bán từng gian hàng, v·ũ k·hí có, linh thảo có, …
“Châu Thuỷ thành so trong tưởng tượng của Linh nhi còn lớn hơn nhiều nha thiếu gia” Tô Ngọc Linh vừa chỉ trỏ xung quanh vừa nói.
“Một toà nhất đẳng thành trì như vậy cũng tính là sầm uất” Lăng Huyền Thiên mỉm cười nói, sự thật là vậy. Tại nơi hẻo lánh như Huyền châu có thể ra một tòa thành trì như vậy, thật là hiếm có.
“Nguyên toà thành trì to như vậy cũng không có người canh cửa, thật không sợ bị người khác làm loạn sao?” Tô Ngọc Linh nhìn về hướng cửa thành lẩm bẩm không hiểu.
“Làm loạn? Chắc hẳn cô nương cùng vị công tử là lần đầu tiên đến đây?” đang tại thời điểm nàng thắc mắc, thì có một thanh âm vang lên. Sau đó một tên thiếu niên gương mặt thô kệch cùng bụng phệ miệng ngậm một nhánh cỏ khô tiến lại hỏi.
“Người là ai? Tại sao biết ta chưa từng tới đây?” Tô Ngọc Linh lườm bụng phệ nam tử hỏi.
“Ha ha, tại hạ Bàn Nguyên, mọi người thường gọi là Bản Tử”. Bàn Nguyên cười ha hả nói.
“Nguyên Huyền châu này ai không biết Châu Thuỷ thành là của Linh Ẩn tông? Linh Ẩn tông dù trong thượng đẳng thế lực cũng nằm trong top năm, huống chi bọn họ rất là tàn nhẫn, tự hỏi có mấy người dám đắc tội bọn họ. Không kể đến thành chủ Châu Thuỷ thành còn là một vị hàng thật giá thật linh tôn cảnh, gây sự trong Châu Thuỷ thành cùng tìm đường c·hết không khác gì nhau nha” Bàn Tử một bộ tinh thông sự đời giải thích.
“A, Bàn tử ngươi có vẻ rất thông thuộc nơi này nha?”
“Đương nhiên, ta Bàn Nguyên từ nhỏ đã lớn lên ở đây, không gì không biết. Nếu hai vị muốn dạo chơi ta là cung có thể dẫn đường ta, tất nhiên chi phí cũng không rẻ nha.” Bàn tử cái miệng cọng cỏ khô nhấc lên nhấc xuống rất cao ngạo một bộ dáng nói.
Tô Ngọc Linh lườm hắn một cái, xong quẳng cho hắn một khối linh thạch. Linh thạch bên trong tụ linh khí chính là tiền tệ thông dụng của giới tu luyện tại Ngũ Hành giới.
Thường tu sĩ khi tu luyện đến linh tôn cảnh sẽ có thể ngưng tụ ra linh thạch, tuy phàm là nhập linh cảnh người đều có khả năng ngưng ra linh thạch. Nhưng vì thời gian quá lâu nên thường dưới linh tôn cảnh không người nguyện ý làm. Tất nhiên còn một cách khác là khai thác từ các mỏ khoáng thạch. Nhưng hầu hết mỏ khoáng thạch đều tập trung trong tay các thế lực lớn.
Đối với người bình thường sẽ chỉ sài huyền thạch, 1 ngàn huyền thạch chỉ bằng 1 khối linh thạch mà thôi. Sở dĩ nàng ném linh thạch cho hắn vì nàng nhìn ra hắn vậy mà là một tên nguyên linh cảnh.
“Đa tạ, … tiểu thư, công tử mời” Bàn tử nhận linh thạch xong thái độ liền chuyển biến, dù sao hắn bình thường dẫn đường cũng chỉ nhận vài khối huyền thạch mà thôi.
Khác không nói, về công phu dẫn đường Bàn tử thật đúng có năng lực. Một lát công phu về sau hắn đã dẫn Tô Ngọc Linh hai người đi rất nhiều nơi có ăn uống, có vui chơi, cũng không quên giới thiệu các thế lực lớn trong thành.
Trong Châu Thuỷ thành có ba tòa thế lực nhất định không được đắc tội. Một là thành chủ Lý Vân Long người đại diện Linh Ẩn tông tại đây.
Hai là Vạn Bảo Các – truyền ngôn nói Vạn Bảo Các trải dài hầu hết thành trì lớn nhỏ tại Huyền châu. Nghe nói do một vị tối cường thánh giả đứng sau vì thế mà hầu như đa số thành trì đều tính thuế Vạn Bảo Các rất thấp.
Ba là Ảnh Minh hội, chuyên cung cấp tin tức tình báo, ghe nói đứng sau Ảnh Minh là một thế lực hắc ám tên là Dạ Minh tông. Chỉ là Dạ Minh tông chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, nhưng theo như các đại thế lực thì Dạ Minh tông hẳn là không kém gì một toà thượng đẳng tông môn.
Bên cạnh đó còn có các tòa thế lực như Đan các, Ngự Thú Sơn Trang, Vạn Kiếm tông, … tất nhiên bọn họ chỉ để một chi nhánh nhỏ làm ăn cùng tình báo, đều không ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích của Linh Ẩn tông tại đây.
Cũng như Linh Ẩn tông luôn sắp xếp nhân thủ của mình trong những toà nhất đẳng thành trì của các đại thế lực khác.
“Lăng công tử, đây chính là Vạn Bảo Các” nói rồi Bàn tử chỉ vô một tòa tháp cao hơn mười tầng, vô cùng mỹ lệ cùng rộng lớn.
Một đoạn đường dài tất nhiên hắn cũng biết trong hai người Lăng Huyền Thiên là chủ. Dù cho vị công tử này rất ít mở miệng nhưng hắn tự nhiên hướng về chủ tử.