Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Tháp Swatta( 16) - Kiệt Tiếu phản sát
Bây giờ mới hơn 10 giây kể từ lúc Kiệt Tiếu cất đại bác. Cảm nhận cái c·h·ế·t sắp ập đến, tên áo đen mấp mé môi định nói lời cuối cùng.
Không phải hắn ta chủ quan mà bình thường túi không gian phải mất 30 giây để lấy đồ, nếu có sở hữu vật phẩm không gian cấp trung thì cũng cần đến 20 giây.
Kẻ cuối cùng còn sống đang ở đó. Anh sẽ không tha thứ cho bất cứ những kẻ muốn g·i·ế·t anh, không có lý do ngoại lệ.
Đúng! Tất cả đã kết thúc. Bọn chúng đã thua, còn anh thì thắng. Giây phút tên sát thủ quyết định tấn công anh từ sau lưng anh thêm một lần nữa thì kết quả đã được quyết định.
*Chơi liên tiếp 6 trận liên quân nên nay ra 1c*
Kiệt Tiếu tuy dùng mỗi loan đao nhưng đối đầu với kẻ sử dụng cả hai v·ũ k·hí lại không quá vất vả. Đừng nhìn anh giỏi khoa học mà nghĩ kĩ năng chiến đấu của anh yếu kém. Kiệt Tiếu cũng là một con quái vật máu chiến thật sự.
Anh vừa chiến đấu, vừa để ý mọi thứ xung quanh, tên sát thủ ẩn nấp quá hoàn hảo. Tên áo đen dùng đao và giáo giả vờ bị hẫng nhịp, hắn cuống cuồng nhảy ra sau.
Bình thường nếu kẻ có thể cản đ·ạ·n c·h·ế·t thì chúng phải đổi kế hoạch ngay lập tức, nghĩ cách đối phó với đại bác. Nhưng chúng đã quên điều đó.
Kiệt Tiếu không đáp lại, lẳng lặng túm tóc đối phương, anh nhấc hắn lên cao. Tên áo đen không thấy được hi vọng thì bắt đầu chửi:
Kiệt Tiếu không trả lời hắn, trực tiếp xông lên, đại bác một lần nữa biến mất, trên tay là thanh loan đao to lớn.
Tên dùng đao và giáo mắt nhìn loan đao Kiệt Tiếu càng ngày, càng gần, khuôn mặt cứng ngắc rõ nét hoảng sợ. Nếu có đoàn làm phim nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn phải dành cho hắn hàng tá lời khen vì diễn như thật.
Xuất hiện sớm quá bọn chúng sẽ phát hiện, muộn quá thì anh sẽ vụt mất cơ hội, nặng hơn là c·h·ế·t.
Phập… Đầu ngọn giáo đâm sâu vào sọ não kẻ xấu số, cắt đứt lời nói chưa hết. Kiệt Tiếu thả tay để cơ thể đối phương rơi phịch xuống đất, mặt đất be bét máu cùng thịt nát làm nền cho phần xác mất chân, đầu bị ngọn giáo xỏ xuyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không vì kế hoạch thì anh đã chẳng dại gì chiến đấu cận thân để mất sức.
Âm thanh run rẩy thành công truyền đến tai đồng đội, nhưng đã quá muộn. Đồng đội hắn có chút nghi ngờ, thời cơ hoàn hảo nhất để chấm dứt trận đấu, cớ gì lại lo lắng đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trận đấu diễn ra vô cùng dữ dội, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng đủ giúp đối phương lấy mạng mình.
-Còn lại mày thôi. Để tao đưa mày lên đường nốt.
Tốc độ của hắn làm sao nhanh bằng Kiệt Tiếu, chỉ vài giây là anh đã ở ngay sát bên. Tên áo đen biết bản thân không thể chạy trốn, hắn đột ngột dừng lại, bắn ngược lại về phía sau, một tay dùng đao, tay còn lại giấu giáo vào túi không gian.
Kiệt Tiếu với tinh thần đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, khẩu đại bác xuất hiện trong tay anh chuẩn đến từng giây.
Kiệt Tiếu dùng loan đao chặn đứng đòn tấn công của đối phương. Tay anh có chút ê ẩm.
Âm thanh cuối cùng hắn nghe được là tiếng chào “Tạm biệt.” của đối thủ. Giây sau là âm thanh đ·ạ·n ra khỏi nòng đinh tai nhức óc.
Đối phương nhìn thấy đầu ngọn giáo lập tức lâm vào hoảng sợ, cố chống hai tay lùi lại về sau. Miệng không ngừng cầu xin.
10 giây trước, cũng là lúc Kiệt Tiếu cố tình dính bẫy, khẩu đại bác đã chuẩn bị sẵn sàng để lên sàn.
Tốc độ nhanh điên đảo, hắn lao đến khiến gió đi theo làm lá cuộn lên trời. Tên áo đen cầm giáo cùng đao lúc này mới nở nụ cười đắc ý.
Khẩu đại bác bị cất đi mới là điều đáng sợ, nếu anh cứ cầm nó trong tay thì đối thủ sẽ biết được khi nào anh định bắn.
Kiệt Tiếu khuỵu chân xuống đất, trên tay anh là đầu ngọn giáo vẫn còn dính máu. Nó chính là thứ khiến anh suýt c·h·ế·t.
Thanh loan đao tiếp tục bổ xuống rồi bị chặn cứng ngắc khi chỉ cách tên áo đen vài xen ti mét. Đòn tấn công đột ngột dừng lại, khuôn mặt Kiệt Tiếu có chút mơ hồ.
Sau khi g·i·ế·t c·h·ế·t tên phòng thủ mạnh nhất, Kiệt Tiếu không dùng đến đại bác chính là vì khoảnh khắc vừa nãy.
Tiếng nổ của đ·ạ·n đại bác vang lên, xung quanh một lần nữa ầm ĩ. Tên áo đen kêu la đau đớn, tiếng hét thống khổ làm lá cây dường như cũng phải rung rinh.
Tên nguy hiểm nhất đã c·h·ế·t, lòng Kiệt Tiếu có chút nhẹ nhõm. Anh nhìn về tên áo đen còn lại, cười mỉm rồi nói:
Hai tên áo đen đặt sự chú ý sang mìn và nghĩ ra phương án chiến đấu cận thân. Kiệt Tiếu thích điều đó. Anh cũng tận lực không dùng s·ú·n·g đại bác, chủ động lao vào chiến đấu cận thân để cho chúng món quà ngạc nhiên cuối đời.
Tên còn lại với kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm cũng phải mất chút thời gian để hiểu rõ mọi thứ. Hắn ta nói với giọng run rẩy: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên cầm đao và giáo cố gắng ngăn cản, hắn hét lên:
Dù tình hình nhìn như cán cân chiến thắng đã ngả về phía Kiệt Tiếu nhưng hãy luôn nhớ rằng Chiến Trường chỉ quan tâm đến người thắng sau cùng, cũng là người còn sống.
Đối thủ của hắn có đại bác, không có tác dụng với tên đồng đội có làm da màu kim loại chính là vì Thiên Phú có sức phòng thủ quá vững chắc. Với hắn ta cùng tên sát thủ thì nó chính là vũ khí c·h·ế·t người, cả hai đều không có sức phòng thủ mạnh đến mức kháng đ·ạ·n đại bác.
Nụ cười của hắn vẫn tiếp diễn cho đến khi hắn đột ngột nhận thấy có điều không ổn. Kiệt Tiếu đã không thể ức chế niềm vui, miệng anh không tự chủ hơi nhếch.
Lời nói của anh tựa như lời thì thầm của thần c·h·ế·t, tiếng nói đến từ địa ngục. Hắn đột ngột nhận ra bản thân mình đã ngu ngốc đến nhường nào.
Anh ta thầm suy nghĩ thế mới là đại bác do chính tay anh đặc chế. Mấy lần bắn vào tên có làn da kim loại nhưng không gây sát thương khiến anh nhiều lần lầm tưởng trên tay mình chỉ là khẩu đại bác bình thường.
Đồng đội của hắn – tên dùng đao và giáo chỉ có thể nhìn thấy cả cơ thể đồng đội chìm trong màn khói đen dầy đặc.
Ai là thợ săn, ai là con mồi, ta không thể biết. Ai thắng, ai thua, cũng không thể biết.
Đất đá bắn lên, Kiệt Tiếu đã ở một bên. Tên sát thủ nhìn sang, trực diện với nòng đại bác đen ngòm, cùng với nụ cười dữ tợn của Kiệt Tiếu.
Tên áo đen thấy anh mắc bẫy, mặt không đổi sắc, lòng mừng thầm. Hắn đánh cược thời gian trôi qua, đối thủ nóng lòng muốn kết liễu hắn ta để phá vỡ cục diện nguy hiểm.
Tên áo đen hoảng loạn, ý chí chiến đấu đã biến mất, lòng thầm nghĩ kẻ này quá kinh khủng rồi vội vã xoay người bỏ chạy.
Anh muốn rút thanh loan đao ra lại không thể. Đúng lúc này, từ phía sau lưng anh tên còn lại xuất hiện bất ngờ.
Lợi dụng cảm xúc, suy nghĩ của đối thủ để tạo nên một cái bẫy. Chỉ tiếc cho hắn là Kiệt Tiếu chưa từng bị cảm xúc chi phối, anh vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Hóa ra mày đã tính toán bọn tao ngay từ đầu!
Cuối cùng thì người thắng vẫn là bọn chúng, tên có phong cách chiến đấu quỷ dị gây rắc rối lớn này cũng chỉ là vong hồn dưới đao. Hắn ta thì thầm:
Khi tên áo đen định giơ cao tay chém mạnh xuống dưới thì đột ngột nhìn thấy nòng đại bác đen ngòm. Ánh mắt của hắn tràn ngập nỗi niềm khó tin, hơi ngước lên để trực diện với con mắt đỏ của đối thủ.
-Cẩn thận!
Đang quay lưng về tên sát thủ anh bỗng bật mạnh sang một bên bằng công suất mạnh nhất của đôi giày.
-Tất cả đã kết thúc.
Bây giờ cả hai đều giấu kĩ quân bài tẩy. Kiệt Tiếu phải công nhận tên này rất thông minh, anh giấu s·ú·n·g thì hắn dấu giáo, nếu không cẩn thận thì kẻ thắng sau cùng vẫn là đối phương.
Cả hai chìm vào chiến đấu trong vài giây kế tiếp, đao ra như rồng, cuộn lại là sóng biển mãnh liệt. Chỉ vài giây mà âm thanh keng keng va chạm kêu liên miên.
Kiệt Tiếu cố tình bắn xuống đất, vụ nổ chỉ khiến phần chân đối phương biến mất. Tên áo đen nhìn anh bằng ánh mắt thồng khổ, miệng không ngừng cầu xin:
Đúng là cục diện nguy hiểm này sẽ bị phá vỡ nếu một trong hai tên áo đen c·h·ế·t. Kiệt Tiếu đã lợi dụng suy nghĩ của chúng để tạo ra kế hoạch khác.
Không một tín hiệu, không một dự báo, hắn ta cứ thế trống rỗng xuất hiện. Thanh đoản kiếm trong tay trực thẳng cột sống của Kiệt Tiếu.
Dù hắn ta có muốn dừng cũng không thể dừng kịp nữa rồi. Tên đã bắn ra làm sao có thể thu vào nỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trái tim của Kiệt Tiếu có chút rung động khi thấy đối phương nhắc đến gia đình. Hành động của anh sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t một gia đình hạnh phúc, mẹ già sẽ mất con trai, vợ mất chồng, con mất bố.
Con mắt đỏ của Kiệt Tiếu lấp lóe ánh sáng, anh biết đối phương nghĩ gì trong đầu. Thanh loan đao rạch ngang, chân anh đạp xuống đất, đuổi theo sát nút, tận lực diễn kịch.
Vụ nổ kinh khủng từ mìn làm rung động hai tên còn lại, khiến chúng sợ hãi và di chuyển lực chú ý sang mìn.
Kiệt Tiếu trượt trên đất một quãng, anh nhìn về phía làn khói dần tán đi để lộ dưới đất là mảnh vụn thi thể. Những mảnh vụn nát bét không rõ bộ phận đang chứng minh uy lực của khẩu đại bác.
Chương 27: Tháp Swatta( 16) - Kiệt Tiếu phản sát
-Thằng c·h·ó c·h·ế·t ác độc. Mày phải làm đến thế để hả hê sao? Con ác quỷ…
Anh nhìn hắn ta một cách lạnh nhạt, lục soát thi thể của hắn cùng tên áo đen bị g·i·ế·t đầu tiên để lấy chiến lợi phẩm. Kiệt Tiếu quay lưng, đi thẳng đến cầu thang hướng lên tầng trên.
Cất đại bác vào không gian, giây phút nó vừa xuất hiện cũng là lúc đ·ạ·n ra khỏi nòng, đảm bảo đối thủ khó lòng phòng bị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.