Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Nỗi đau

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Nỗi đau


Càng đến nơi cậu càng cảm thấy bất an, lo sợ. Trái tim đập lên loạn xạ, không theo một nhịp.

Những kẻ còn lại lao lên t·ấn c·ông dồn dập nhưng không thể gây ra tổn thương nặng nề cho Hiro. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiro vận dụng mọi kĩ năng thực chiến đã học được, cậu quét chân một kẻ khiến hắn ta ngã mạnh ra đất.

Mira theo sau, cô đã dần thấy quen với sở thích quái lạ của hắn ta. Chỉ nốt hôm nay, ngày mai cô sẽ thoát khỏi cuộc sống tăm tối làm nô lệ cho kẻ quái ác.

Nếu thuận theo ý hắn ta thì còn có chút cơ hội mỏng manh.

Mira im lặng, quỳ rạp xuống, bò lại gần hắn ta. Cô đã đánh cược một kẻ hung tàn, b·ạo l·ực biết giữ chữ tín.

-Cô em im lặng nào. Bọn anh hứa sẽ nhẹ nhàng.

Mira gào thét khàn cổ, cô không thể chịu được sự dày vò liên tục. Nhưng đó chưa phải giới hạn câu chuyện.

Cô ấy vẫn luôn yêu cậu. Mira vẫn chưa từng quên lời thề ước, chưa từng ngừng yêu cậu.

Deidoro đá một cú vào người cô khiến cô đau đớn bay ra xa. Hắn ta nhìn sang tên tay sai:

Sóng Cảm Giác có thể cảm giác địch ở đâu, phán đoán đường đi và đòn t·ấn c·ông của chúng.

Cậu vuốt ve má của Mira, ôm cơ thể lạnh lẽo vào trong lòng. Những giọt nước mắt bất tri bất giác đã chảy thành hai hàng.

Cho đến khi bọn chúng c·hết trong sự đau đớn, sợ hãi tột cùng như Mira, Hiro vẫn không nguôi cơn đau.

Biết đó là điều ngu xuẩn nhưng cô vẫn đánh cược. Vì nếu không cược bố mẹ cô sẽ c·hết, người yêu cô - Hiro kết cục sẽ không kém phần.

Hắn ta cười không nói gì, dưới sự hộ tống của vài tên bảo vệ nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà hoang.

Giờ khắc này cậu đã hóa thành con quỷ, quỷ ăn quỷ, cậu sẽ g·iết c·hết lũ người tàn bạo.

Chính cô đã phản lại lời thề ước, hai bên chữ tình, chữ hiếu, cuối cùng cô vẫn phải chọn phận làm con cho tròn chữ hiếu.

Đầu tiên cậu hạn chế sự di chuyển của chúng bằng cắt đứt hết chân. Sau đó nghĩ ra đủ loại t·ra t·ấn, trả thù.

Cô sẽ quay về bên Hiro, cầu mong sự tha thứ của anh. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ không tha thứ cho cô.

Sau một quãng thời gian dài, Deidoro cuối cùng đã hoàn thành lần giải trí ngày hôm nay.

-Thông báo cho tên người yêu đến chứng kiến đi.

Hiro cần họ để mạnh lên. Cậu không ngu đến mức tự cho rằng mình sẽ sống sót tốt trong Rừng U Ám một mình và có cơ hội mạnh lên.

Lời ít ý nhiều, Mira dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo. Khuôn mặt lạnh lùng, động tác cởi bỏ từng lớp vải của cô càng khiến Deidoro thêm hứng thú.

Hiro quỳ gối xuống đất ôm lấy Mira lần cuối cùng. Cứ thế ngồi một lúc lâu rồi cậu lên nhà chuẩn bị sẵn đồ đạc, thu dọn hết v·ũ k·hí, lương thực để chuẩn bị cho công cuộc trả thù.

Đi ngang qua bàn, cậu lấy từ sâu trong ngăn kéo những bức ảnh chụp chung của hai người. Nụ cười cô nàng trong ảnh tươi như hoa, nhưng giờ cậu sẽ không thể một lần nữa chứng kiến nó.

-Hôm nay là ngày cuối cùng của một tuần hầu hạ ông. Sau này chúng ta sẽ không còn quen biết nhau. Đừng bao giờ đụng đến gia đình tôi.

-Chúng mày không biết đó là món đồ giá trị cỡ nào đâu. Vì bố cô làm hỏng nó mà ta đã bị trừng phạt không hề nhẹ đấy. Ta đau một thì gia đình cô sẽ phải đau mười.

Gần hơn chút cậu nghe thấy tiếng những người đàn ông. Sự bất an xông phá đỉnh đầu, Hiro đạp cửa thật mạnh rồi xông vào.

Hiro nhận được tin từ một kẻ lạ mặt. Vì có liên quan đến Mira mà cậu thầm cảm thấy bất an nên cậu đã chạy một mạch đến khu nhà bỏ hoang.

Cậu nhẹ nhàng né được đòn t·ấn c·ông của kẻ đi đầu, mũi kiếm đâm xuyên cổ họng hắn ta, kéo mạnh về một bên khiến đầu lìa xác. C·hết không thể c·hết hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Nhìn nó đáng thương…

Hắn ta sải bước đi ra ngoài, Mira mặt cắt không một giọt máu ôm lấy chân ông ta.

Tiện tay vứt bỏ xác hai kẻ lạ mặt vào túi không gian. Nhân đêm tối tăm, cậu tìm đến Lục, Hiếu và Đức Cảnh.

-Ngài thật tàn ác.

-Lại đây.

Hắn ta kéo quần lên, chỉnh sửa lại quần áo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mira. Cô nàng nằm xụi lơ ở một bên, người xụi lơ không còn chút sức lực, thê thảm đáng thương.

Cô khóc, không biết khóc vì gì nhưng cô khóc rất nhiều.

Đôi mắt Hiro trừng thật to như muốn lồi ra ngoài, đôi mắt hiện lên những tia tơ máu. Một kẻ thấy cậu im lặng liền lại gần thân thiết quàng cổ:

Nhưng giờ ván cược này đã đi đến hồi kết, cô đã thua. Mira cố gắng cầu xin:

-Ván cược này cô thua rồi. Cô đánh cược ta là kẻ biết giữ chữ tín và tha cho gia đình cô ư?

Đứng giữa đằng sau ngôi nhà, thật trống trải và lạnh lẽo, nỗi đau không nguôi khiến cậu cứ khóc liên tục.

-Rõ, thưa ngài.

Cảnh cửa từ từ mở ra, có hai tên trùm kín mít đi vào. Chúng nhanh chóng bị cậu g·iết c·hết.

Bỏ hết chúng vào túi không gian, Hiro định kéo cửa ra khỏi nhà nhưng nhận thấy có người đến nên nấp sau cánh cửa.

Bọn họ nhanh chóng vây quanh Mira cười bỉ ổi, d·â·m tiện. Mira lúc này càng thêm hoảng sợ, cô đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng bị đè mạnh xuống đất.

Những tên đàn ông rùng mình, trong phút chốc bọn chúng tưởng mình đã đối mặt với quái thú.

Hắn ta cười gằn, dữ tợn. Câu chuyện tiếp theo diễn ra như nào chúng ta không muốn biết và không nên biết.

Tại một ngôi nhà bỏ hoang ở Thị Trấn Begun, Mira lặng lẽ theo sau Deidoro. Hắn ta quay lưng về phía cô, đi đằng trước thật nhanh chóng.

Chúng vui sướng cười đùa:

Deidoro vừa rời đi liền có mấy tên đàn ông lao vào. Ngoài Nhân Tộc còn có một số chủng loài khác.

Cô bị chúng đ·ánh đ·ập, mổ bụng, lôi n·ộ·i· ·t·ạ·n·g ra bên ngoài. Cảnh tượng cứ như địa ngục.

-Tiếc cho chàng trai trẻ.

-C·hết rồi! Chúng ta lỡ g·iết c·hết người yêu nó luôn rồi.

Hiro lôi nỏ bắn liên tục xuyên đầu của những kẻ man rợ, não chúng bắn ra khiến Hiro càng thêm hưng phấn.

-Mira, anh đã ở bên em rồi đây.

Cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến cả đời cậu không thể nào quên. Dù có dùng cả đời không nghĩ đến nhưng chắc chắn trong giấc mơ cảnh tượng kinh hoàng này sẽ xuất hiện.

Mira bị trói vào cột, thân thể cô không có chỗ nào lành lặn. Cả người bị t·ra t·ấn bằng nhiều cách khác nhau khiến người khác khó có thể nhận ra đó là cô nàng đã từng rất xinh đẹp.

-Gọi mấy tên kia vào đi. Nói với chúng thích làm gì thì làm, c·hết cũng được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh kiếm nhanh nhẹn đâm vào trái tim khiến hắn ta đau đớn gào thét. Cậu dẫm nát hàm răng của hắn ta, rồi đá nát cổ họng như một màn t·ra t·ấn.

Những dòng nước mắt chảy ra từ hốc mắt, càng nói càng không nghe rõ. Những tiếng nấc vang lên. Nhìn cô cực kì đáng thương nhưng đáp lại cô chỉ là một câu nói:

-Cô em này xinh quá.

Hiro đoán chúng chính là tay sai của Deidoro, cha mẹ Mira giờ chắc đã gặp nguy. Cậu không đoái hoài đến điều đó.

Giọng nói đáng ghét của Deidoro đánh ngang những dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô. Hắn ta ngồi xuống chễm chệ, chỉ xuống bên dưới chân:

-Mày biết gì không? Con người yêu mày chia tay mày để phục vụ cho ngài Deidoro vì muốn cứu gia đình và cả thằng vô dụng như mày đấy. Nó còn sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời để cứu lấy người mình yêu cơ đấy. Chậc chậc.

Tên đứng cạnh thấy vậy liền cười lớn, những kẻ đằng sau lập tức cười theo:

Món đồ chơi đã chán, đến lúc vứt bỏ nó. Những cô nàng trong mắt hắn ta chỉ là một món đồ chơi giải trí. Mira cũng vậy, đã đến lúc hắn ta chán ngán.

Dù bọn người t·ra t·ấn, g·iết c·hết người yêu cậu đã nhận lại kết quả tương đương nhưng suy cho cùng kẻ đứng sau vẫn là Deidoro.

Chương 42: Nỗi đau

-Chúng mày để tao làm trước.

-Hức hức. Mira… Mira… Anh xin lỗi. Anh xin lỗi em.

Hiro không còn nghĩ được gì nữa. Người cậu yêu sao lại giấu cậu lặng lẽ chịu hết những khổ đau, khốn cùng.

Cậu như một bóng ma, mỗi lần đều có thể né tránh chỗ hiểm yếu, trở tay đều có thể g·iết c·hết một tên.

Lục ôm mặt, trái tim quá đau đớn, não xoay vòng vòng vì cú sốc tinh thần quá lớn.

-Ngài Deidoro thật tuyệt vời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Hiro biết, cậu biết đó là người con gái mình luôn yêu. Dù cô ấy đã theo Deidoro nhưng sâu trong lòng cậu vẫn chưa thể buông bỏ cô dễ dàng.

-Mọi người bình tĩnh. Hôm nay cho thằng này đoàn tụ cùng người yêu.

Hơn chục tên cùng lao lên, áp lực dành cho kẻ tay mơ vốn không nhiều kinh nghiệm thực chiến như cậu là quá lớn.

Những tên đàn ông người dính đầy máu, nở những nụ cười man rợ:

Hiro mang xác cô nàng về nhà mình, chôn cất cô sau vườn, nơi họ bên nhau hạnh phúc cười đùa những ngày trước đó.

Deidoro hút điếu thuốc, bóc trần sự thật:

-Xin ngài. Tôi xin ngài tha cho gia đình tôi. Làm ơn. Tôi đã tuân theo mọi yêu cầu của ngài. Nếu ngài thấy thời gian một tuần không đủ thì tôi có thể hầu hạ ngài lâu hơn. Gì cũng được. Xin ngài đừng động đến gia đình tôi.

Hiro tay cầm thanh kiếm dính máu tươi, đôi mắt chảy ra những dòng nước mắt đau đớn, ánh mắt căm thù như muốn xẻ gan, nuốt thịt từng kẻ đang đứng.

Nhưng giờ Hiro đâu còn nghĩ được gì, Thiên Phú của cậu trong lúc vô tình đã đạt đến trạng thái mới.

-Thằng người yêu nó đến rồi kìa.

Thấy không ổn, bọn chúng bắt đầu tháo chạy. Nhưng trong phạm vi của Sóng Cảm Giác mọi cử động của chúng đều bị nhìn rõ.

-Chưa kịp để nó thấy người yêu mình bị luân phiên chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng thay nhau x·âm p·hạm cô, tiếp đó là h·ành h·ạ rồi t·ra t·ấn cô. Chúng cười đùa, tí tởn như không có gì, máu lạnh hơn băng tuyết. Một con người sống sờ sờ cứ thế bị chúng lôi ra t·ra t·ấn đến c·hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Nỗi đau