Vận Mệnh Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Bán thần hàng lâm
“Người múa rối, k·ẻ t·rộm...”
Cảm xúc tích cực vừa đến chưa được bao lâu, bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ. Võ Chí nội tâm lần nữa bùng cháy lửa giận khi trông thấy Tạ Cường dưới sự kiểm soát của con rối đang điên loạn tà sát người dân vô tội.
Cả người Nhân Anh biến dạng vặn vẹo, từng khúc xương nứt toạc, toàn bộ ruột, gan, thận... theo nhau nổ tung, vô số mạch máu lần lượt vỡ hết theo đường chân lông chảy ra ngoài.
Võ Chí và Ngọc Nhung sững sờ giật mình trước câu nói truyền đến. Không quá mất nhiều giây, hai người nội tâm nhanh chóng kích động không khác gặp được vàng. Vì theo lời nói vừa rồi, họ không còn phải chạy trốn nữa.
Chưởng giáo ánh mắt chuyên chú lên thân xác Nhân Anh, ghim chặt vị trí, sau đó vươn hai tay lên. Qua cầu kim loại rúc rích bạo phát bành trướng phong tỏa khắp khu phố, che lấp bầu trời, chỉ còn lại màn đêm mờ ảo.
Người Chưởng giáo bất chợt cử động, phất một cánh tay về phía thân xác Nhân Anh. Một điểm trên quả cầu nhúc nhích, nhô ra một mũi giáo to tướng, sắc nhọn.
Chưởng giáo chú ý tới đôi mắt ngây thơ, hiếu kỳ Ngọc Nhung đang chăm chú lên mình, rồi ánh mắt dừng lên người Mỹ Linh, hơi nhíu mày suy tư gì đó rồi lại giãn ra, đối với Mỹ Linh nói:
Nói xong, Chưởng giáo bước chân lên, nghiêng người về trước, hướng tới chỗ Nhân Anh mà lao đi. Điều quái lạ xảy ra, khi mỗi chỗ Chưởng giáo bước qua, mọi vật liệu kim loại trong phạm vi rộng lớn, như đang bị kêu gọi bay nhanh, hội tụ l·ên đ·ỉnh đầu hắn.
Hỏng, đòn đánh vừa nãy của tên này chính là muốn tiếp cận tạo sự khống chế dễ dàng với mình hơn... Chưởng giáo n·hạy c·ảm dây thần kinh nảy kịch liệt tạo dấu hiệu một lực lượng thần bí đang cố gắng thay đổi sự kiểm soát với thân thể mình. Với kinh nghiệm dày dặn đầy mình, hắn nhanh trí tìm được cách giải quyết.
“Không còn phải chạy nữa” Một âm thanh đột nhiên truyền đến.
Chưởng giáo là một người cẩn thận không cho kẻ địch của mình thừa thời gian lợi dụng chạy trốn hay chữa thương. Hắn vươn cánh tay còn lại lên, hất năm ngón tay cụp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên cạnh Mỹ Linh cảm xúc không khác gì Võ Chí là mấy, còn lớn mạnh hơn nhiều. Nàng là một người yêu chuộng hòa bình, tất nhiên cảnh tượng hiện tại chính là điều bản thân nàng không muốn xảy ra nhất.
...
Con rối tuy dịch chuyển đến chỗ khác, những vấn đứng im bất động tại chỗ không nhúc nhích tý nào, ngoài ngửa đầu lên chăm chú trên người Chưởng giáo.
Chưởng giáo không mảy mai sinh khí, muốn lần nữa t·ấn c·ông thân xác Nhân Anh, nhưng lại không tìm kiếm được vị trí dịch chuyển đến, đành phải đưa bàn tay sờ lên chỗ thân xác Nhân Anh vừa chạm vào.
Thân xác Tạ Cường đang chuyển hướng tới mục tiêu tiếp theo, bất ngờ bị ba bốn thanh kim loại từ trên trời lao xuống, ghim người hắn sát tận mặt đất, khóa chặt thân thể lại.
Tạ Cường đang ở trạng thái bị điều khiển, cầm thanh thanh kiếm trên tay đâm mạnh thẳng chiếc đầu của một ông lão ngủ say trên ghế gỗ. “Phụt” dòng máu như suối trào, bắt tung tóe xung quanh, lên người Tạ Cường, khiến khuôn mặt hắn bây giờ cực kỳ đáng sợ.
“Ta đã biết, giờ mọi người quay trở lại thánh đường, việc ở đấy cứ ta lo.”
“Chưởng giáo...” Võ Chí bước lên định nói mọi chuyện đã xảy ra, thì bị người đàn ông Chưởng giáo căn ngang lại, gật đầu, ngữ khí bình tĩnh nói:
Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Ít ra tên này cấp độ siêu phàm đều cao bọn mình. Nếu không sai, cấp độ siêu phàm tên này phải đạt trong hai cấp độ “Truyền Thuyết” và “Thần Thoại” chưa chạm đến “Thần Tính” để tấn thăng “Bán Thần” như chưởng giáo... Võ Chí gật đầu cảm thấy hợp lý với suy nghĩ của mình và cũng kh·iếp sợ với cấp độ mà bản thân suy đoán cho Nhân Anh.
Hắn lần nữa một nữa phất tay, điều khiển nhiều dụng cụ kim loại, tách rời, gắn liền... thành một tấm thảm bằng kim loại, phi tới những người dân, nhấc, kéo họ thoát ra khỏi phạm vi cuộc chiến.
BỤP!
Võ Chí quay đầu trở lại, đôi mắt ẩn hiện sát khí giao hòa trong phẫn nộ, một bên tay siết thật chặt lại, cho thấy sự khó chịu trong người hiện tại lớn như nào.
“Mỹ Linh hãy đưa cho ta vật cấm kỵ SD-20 cầm giữ, rồi trở về tìm Vũ Tuyết, xem cô ấy có giải quyết được vấn đề của cô không.”
Hả?
Một lượt dò xét kỹ càng, Chưởng giáo tìm được nơi đứng thân xác Nhân Anh, thấy tên này đang ngẩng mặt chăm chú lên mình. Hắn lập tức vung tay về sau. Một mảnh kim loại nhỏ tách ra từ quả cầu, vọt về chỗ người dân, tỏa rộng bao chùm xung quanh, tách biệt họ với thế giới bên ngoài.
Chưởng giáo nhướng mày, thì thầm nói:
Trông thấy đám người Mỹ Linh ra rời đi, người đàn ông chưởng giáo cũng không để tâm đến, đưa ánh mắt nhìn về Nhân Anh đang mang hình dáng Mỹ Linh, thấp giọng nhàn nhạt nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi sẽ cứu cậu sau Tạ Cường. Giờ cậu cứ nằm im ở đó” Chưởng giáo lơ lửng trên không trung cách Tà Cường không xa. Hắn dùng năng lực giống Võ Chí và Mỹ Linh, nhưng ở đẳng cấp cao hơn phong ấn Tạ Cường lại, không cho làm hại người dân nữa.
Mười giây trôi qua, người đàn ông Chưởng giáo không cử động gì, như cũ bình tĩnh quan sát con rối. Con rối cũng vậy, bất động thăm dò người đàn ông Chưởng giáo. Bầu không khí ngột ngạt, nặng nề như trời sập, tràn ngập, giao hòa giữa hắc ám và quang minh.
Người Chưởng giáo nhìn thấy thân xác Nhân Anh biến mất, cau mày một cái, đề phòng cảnh giác, đảo mắt nhanh xung quanh tìm kiếm, bất ngờ phát hiện thân xác Nhân Anh chớp nhoáng dịch chuyển ngay đến bên cạnh mình, làm hắn hơi kinh ngạc.
Tại sao hai người lại tin tưởng, phấn chấn trước câu nói đó. Bởi người nói chính là chưởng giáo!
TOANG!
Xong việc với Tạ Cường, Chưởng giáo nhìn thẳng về người Nhân Anh. Khác với đám người Võ Chí, khá giống với Mỹ Linh, hắn trông thấy rõ ràng hình bóng con rối ở lơ lửng trên đầu Nhân Anh, tuy trong mắt hiện tại là hình dáng Mỹ Linh.
Chưởng giáo sắc mặt không điểm cảm xúc liếc nhìn về phía Nhân Anh, rồi nhìn trở lại đám người Mỹ Linh. Hai tay bắt sau lưng, sững sờ trấn trụ trên không trung. Người đàn ông nhìn qua loa không khác gì một người bình thường, nhưng chăm chú kỹ sẽ thấy phảng phất một khí tức khủng kh·iếp phát ra từ người hắn, làm cho mọi người không kìm chế được mà quỳ xuống, cúng bái.
Lần thứ hai phất tay thẳng hướng thân xác Nhân Anh, quả cầu kim loại phía trên tuôn ra tới tận sáu mũi thương lớn, chĩa thẳng hướng thân xác Nhân Anh.
Mỹ Linh nhìn chưởng giáo như vị cứu tinh. Đôi mắt nàng bắt đầu đỏ ngầu, sắp không kìm chế được uất ức vừa trải qua. Nhưng nàng vẫn cố hít mũi một lần, giữ lại cảm xúc, bình tĩnh trở lại.
Dưới đôi mắt thâm đen tựa như một vực sâu không đáy, thân xác Nhân Anh qua khống chế từ con rối, vươn dài tay chạm nhanh vào một chỗ bất kì người Chưởng giáo.
VÙ! VÙ!...
Chương 24: Bán thần hàng lâm
Chưởng giáo vươn tay về phía thanh thánh kiếm, đôi tay có hơi run rẩy, khống chế thanh thánh kiếm hướng thân xác Nhân Anh chém tới. Một đường kiếm quang bạo phát đi ra, mang theo nguồn sức mạnh cuộn tròn như bão táp mà tới. Sức công phá đường kiếm quang ngang tàn như một quả t·ên l·ửa. Vầng kiếm quang đi qua, vật vạn như tờ giấy mỏng. Tòa nhà thì cắt làm đôi, mặt đường thì chẻ làm hai, cây cối rung lắc mà ngã đổ.
Người Chưởng giáo không ra tay t·ấn c·ông nữa, tạm thời đình chỉ, do xung quanh vị trí thân xác Nhân Anh có rất nhiều người dân tụ họp ngủ say nơi đó.
Sự kinh khủng cơn mưa mũi kim này, con người cảm nhận sợ hãi khi trông thấy thân xác Nhân Anh có thể na di tránh khỏi cuộc t·ấn c·ông, nhưng vẫn bị nhắm đến như một sợi dây liên kết với nhau. Hiểu được rằng, chúng sẽ luôn đuổi theo mục tiêu cho đến khi đâm trúng thì thôi.
Đám người Võ Chí tâm trạng nặng nề điên cuồng chạy thật nhanh ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của lực lượng thần bí. Giờ đây trong đầu hai người chỉ có một ý nghĩa “Truyền thật nhanh việc này về cho chưởng giáo”.
“Chúng ta thôi.”
Vô số mũi kim bắn mạnh xuống thẳng hướng thân xác Nhân Anh tạo lên cảnh tượng hãi hùng, tựa như người Chưởng giáo đang dùng kỹ năng “Vạn Kiếm Quy Tông” kết hợp với t·ên l·ửa hành trình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Cường hiện tại là siêu phàm giả cấp độ “Thượng Nhân” đều không phải là đối thủ của kẻ tà ác kia. Tuy mình cùng cấp, nhưng nhìn lại tình huống Ngọc Nhung lại với sự vô lực của Tạ Cường. Cho dù mình chạy đến giúp đỡ cũng chẳng làm gì được... Kẻ tà ác kia thuộc cấp độ nào? Trực tiếp khống chế mà không cho con mồi có sức phản kháng... Võ Chi hơi híp mắt, phân vân ý thức phân tích sức mạnh Nhân Anh.
Điều kinh khủng hơn chuẩn bị ập đến với thân xác Nhân Anh. Bên cạnh Chưởng giáo lúc nào không hay, xuất hiện thanh thánh kiếm mà hắn luôn này quỳ gối trước thánh đường. Thanh thánh kiếm lấp lánh ánh bạch kim, nguy nga, sững sờ giữa không trung
Gần một phút trôi, số lớn người dân đã được di dời ra khỏi phạm vi an toàn. Người Chưởng giáo cuối cùng có thể thoải mái sử dụng sức mạnh.
Hửm?
Chưởng giáo phát giác được chuyện gì vừa xảy ra, ngoảnh đầu nhìn tới hướng nơi bảo hộ người dân khỏi nguy hiểm, trông thấy một người dân vô tội bỗng vô thức nổ tung người.
Nếu tình thế thân xác Nhân Anh là kẻ khác, tất nhiên sẽ bị ngọn giáo đâm trúng do v·ết t·hương từ cú đấm Chưởng giáo quá nặng làm cho không cách nào tránh thoát. Nhưng đáng tiếc kẻ điều khiển thân xác Nhân Anh lại là con rối, nên mọi sát thương vật lý đều không thể ảnh hưởng lên nó.
Đừng nói là, hắn thuộc cấp độ đó!... Võ Chí rùng mình một cái, nhưng lại vội lắc đầu phản bác “Không thể ha, nếu tên này ở cấp độ ngang hàng với chưởng giáo, thì làm gì có chuyện bọn mình chuồn thoát được.”
Nếu cứ giao chiến như này. Mọi chuyện sẽ không đi về đâu, người dân sẽ biến thành bia đỡ đ·ạ·n mất... Chưởng giáo nhướng mày, trầm tư suy tính, tìm cách giải quyết gọn gàng chuyện này.
Đột biến chợt xảy ra, trước vài tích tắc khi mũi giáo tách khỏi quả cầu kim loại. Thân xác Nhân Anh đột ngột biến mất khỏi vị trí.
Chưởng giáo từng xem qua thông tin về năng lực của nhánh siêu phàm “Người múa rối”. Biết được người sở hữu năng lực nhánh này đều có trong người một sợi dây tinh thần. Chúng chính là điều khiển sợi dây đó để thao túng con mồi. Với năng lực tà dị và hữu dụng như vậy, đều có mặt khắc chế.
Khung cảnh này, làm cho người xem phải run sợ, trông người Chưởng giáo không quá khác biệt với một vị thần.
Sợi dây không chế của “Người múa rối” ở cấp độ thấp tuy quyền năng, nhưng vẫn còn điểm hạn chế, đó là nguyên thể chúng vẫn ở dạng vật lý, chỉ là ở trạng thái vô hình, thường kẻ tháo tung ra, không ai có thể nhìn thấy. Vì thế cách để thoát khỏi sự khống chế là tách biệt bản thân đến một không gian kín đáo, cho dù không khí cũng khó lọt qua.
Hửm?
Chưởng giáo núp bên trong quả cầu kim loại, không vội lao ra ngoài, cẩn thận suy tính một trận, tính toán làm sao vừa bảo vệ người dân, vừa giải quyết Nhân Anh.
Chưa đầy ba giây, cách trước chiếc đầu Nhân Anh hơn vài chục phân, mũi giáo cần tích tắc nữa thôi, sẽ sẵn sàng đâm thủng đầu hắn.
“Na di... Trộm khoảng cách...”
Thân ảnh chính là đàn ông được Lục Nam và mọi người xưng hô là chưởng giáo, cũng là người luôn quỳ gối trước thanh thánh kiếm ở thánh đường.
Chưa tới mười giây trôi qua, Chưởng giáo lập ra một kế hoạch giải quyết. Hắn tạo đạp bước tuồn ra ngoài, dò xét vị trí thân xác Nhân Anh.
BÙM!
“Chưởng giáo” Võ Chí và Mỹ Linh đồng thanh hô. Hai người nhìn lên trên không, nhìn thấy một thân ảnh đang đạp hư không mà đến
Chưởng giáo xoay đầu nhanh, thấy thân xác Nhân Anh xuất hiện ở vị trí cũ vừa đứng rất xa. Thân hình Nhân Anh vẫn như cũ, không một vết xước hay vết bẩn nào.
Một trong những đầu ngón tay chạm được vào da thịt người Chưởng giáo qua lớp vải trắng, thì thân xác Nhân Anh ăn trọn một cú đấm trời giáng, nặng như tảng núi đè lên.
“Ừ” Mỹ Linh gật đầu, cầm ra hộp phong ấn Ngọn Cây Sinh Mệnh ném mạnh lên hướng chưởng giáo, sóng vai cùng Võ Chí mà đi.
“Vâng thưa chưởng giảo. Thần sẽ bảo vệ ta, bảo vệ ngài” Võ Chí đưa tay đặt lên trái tim chúc phúc, sau đó quay mặt đối Mỹ Linh gật đầu nói:
Đúng như suy nghĩ của Chưởng giáo, sợi chỉ không chế đã màn sắt ngăn cắt, làm nó không tìm mục tiêu, cuộn chọn uốn éo bên ngoài quả cầu kim loại.
Hình bóng con rối bây giờ đậm đặc, rõ ràng hơn nhiều lúc ban đầu. Mười sợi tơ liên kết với thân xác Nhân Anh càng chắc chắn hơn.
Hắn phát hiện Tạ Cường dưới sự kiểm soát từ Kẻ tà ác thần bí không còn đuổi theo t·ấn c·ông nữa, vô thức thở dài một hơi, nhẹ nhõm cả người đi đôi chút, tinh thần cũng giảm nhiều căng thẳng, sự lo âu về tình cảnh mọi người bớt đi vài phần.
Chưởng giáo đạp chân bay lui lên cao, dung nhập bản thân vào quả cầu kim loại, lợi dụng sự ngăn cách dày đặc của kim loại để cách đứt sợi dây khống chế.
Hừm, kẻ tà ác đang muộn thực hiện nghi thức sao tấn cấp sao? Hay tên này đang muốn làm gì?... Võ Chí ôm trên vai Lục Nam, quay đầu nhìn về sau lưng, dò xét tình hình.
Rời ánh mắt khỏi khói bụi, người Chưởng giáo phát hiện một cây cột đen lung lay sắp đổ xuống gần một người dân vô tội. Hắn vung tay sang ngang, đưa cây cột điện rút khỏi mặt đất, bay lên dung nhập vào quả cầu kim loại.
Lần thứ ba, bảy mũi giáo tiếp tục khi gần đâm trúng thân xác Nhân Anh thì thoát được cuộc t·ấn c·ông hiểm chóc, dịch chuyển ngay tại thời khắc từng mũi giáo cách thân xác chỉ vài phân.
Bảy mũi giáo t·ấn c·ông trượt thân xác Nhân Anh, cắm sâu xuống dưới lòng đường, nhúc nhích chuyển hóa nhanh chóng đầu phía trên thành mũi giáo thứ hai, dưới sự điều khiển Chưởng giáo vụt nhanh khỏi mặt đất, hướng thân xác Nhân Anh rơi trên không trung bắn đến.
PHÙ! PHÙ! PHÙ!
Bất ngờ khủng kh·iếp, trên đỉnh đầu người Chưởng giáo đang lơ lửng một quả cầu khổng lồ bằng kim loại, to lớn che lấp cả bầu trời, khiến cho phạm vi dưới mặt đất hàng trăm mét không có ánh sáng chiếu xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưởng giao nhắm mắt một cái, rồi lại mở ra, cử động thân thể hất nhẹ tay xuống. Trên màn sắt che chắn bầu trời, xuất hiện vô số điểm nhỏ, từng mũi kim nhọn hoắt nhô ra.
Phải nói người Chưởng giáo hiện tại chính là một vị Thần Minh vừa hạ trần!
Mặt đường rung chất do v·a c·hạm mạnh với mũi giáo. Khói bụi mù mịt vị trí Nhân Anh lan rộng khắp đường phố, bay bổng lên trời, tre kín tầm nhìn người Chưởng giáo.
Hắn bình tĩnh nhẹ nhàng di chuyển họ tới nơi an toàn, tập trung quan sát cử động Nhân Anh. Chỉ cần kẻ thần bí này ra tay với người dân, hắn lập tức phát động năng lực mình cứu giúp.
Con rối tựa hồ đã n·hạy c·ảm được ánh mắt từ Chưởng giáo, điều khiển thân xác Nhân Anh ngửa đầu lên, bốn ánh mắt đối diện chăm chú lên nhau.
Chưởng giáo híp mắt cảm thấy bất an trước cú chạm từ thân xác Nhân Anh. Cú chạm tuy không có g·ây t·hương t·ích gì cho bản thân, nhưng hắn vẫn luôn lo âu, bởi kẻ thần bí này sử hữu năng lực rất quỷ dị, khó thể tránh lường được.
Ngọn giáo tích tắc rời khỏi quả cầu kim loại, phi nhanh với tốc độ choáng hợp, vượt qua mọi vận tốc âm thanh nhiều lần, tạo ra một làn sóng xung kích chấn động môi trường.
“Vâng.” Mỹ Linh biết được vấn đề mà chưởng giáo nói. Tận bây giờ nàng mới nhận ra bản thân hiện trong mắt mọi người không còn mang hình dáng của mình lúc trước nữa. Bảo sao lúc nãy mọi người lại cảnh giác với bản thân đến thế, nói gì cũng mằng mặc không tin tưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.