Vận Mệnh Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Song Thư
“Bố sẽ nói chuyện này với mẹ con vào tối nay, và bố nghĩ sau cùng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi... Mọi con cái nhà quý tộc sinh ra đều phải trải qua khóa học ứng xử đúng với thân phận của mình, con cũng không ngoại lệ...”
Chắp lấy thời cơ... Nhân Anh đưa tay úp ghì chiếc mũ thấp xuống, hạn chế nhất tầm nhìn, lặng lẽ đạp xe theo sau hai người mà rời con hẻm.
Chờ đợi câu trả lời, hắn vươn tay cầm lấy ly rượu màu vàng, nhấp nhi một tý, chậm rãi thưởng thức hương vị trong không gian an tĩnh đầy sang trọng.
Hắn tựa lưng về thành ghế, bắt chéo hai đôi chân tiêu chuẩn quý tộc, ánh mắt bạch lam chăm chú đọc nội dung tờ báo cầm trên tay.
Đằng xa vượt qua hai tòa nhà nhỏ, Nhân Anh ngồi trên chiếc xe đạp dựng cạnh quầy tạp trí, giả bộ thành người mua hàng đang phân vân tìm tòi mấy tờ báo.
Cách không xa trong con hẻm, Nhân Anh dựng sát lưng vào mép tường, ánh mắt còn ẩn hiện kinh hãi khó tin, chăm chú lên người Ngọc Nhung phía đám người đánh cờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đẹp lắm đúng không?” Người bố Gia Huy nhìn người con gái hồn nhiên gật đầu liên tục không khỏi bật cười, cầm chiếc vòng giơ lên, nửa ra hiệu bằng đầu, nửa bằng giọng nói:
Nàng ngẩng đầu lên chậm rãi, xoay nhẹ phần cổ, hướng về phía cảnh cửa, cao giọng hỏi:
Đứng trước tấm gương lớn, Song Thư thay bộ trang phục bằng chiếc váy ren màu trắng phấn, cùng đôi găng tay mỏng và chiếc mũ rộng.
Bởi vì quãng đường theo dõi, không biết tại sao là do linh cảm của người nữ giới quá mạnh mẽ và n·hạy c·ảm, nên bản thân hắn nhiều lần chút tý nữa bị Mỹ Linh phát hiện hay kể cả người đang ở trạng thái tâm hồn đứa nhỏ Ngọc Nhung.
Vươn tay mở cánh cửa, nàng trông thấy người phụ nữ vóc dáng trưởng thành, với mái tóc đen ánh cùng bộ hầu trắng đen, đứng gọn bên ngoài.
Hắn mỉm cười nhu hòa, hỏi thăm:
“Thần thần bí bí” Nàng mấp môi một cái, quay trở lại ngắm nghía chiếc vòng cổ.
Phải viết tới bao lâu nữa đây? Mình đã chán òm khi phải ngồi cả ngày trong phòng nữa rồi... Cái gì là vì tương lai sau này! Cái gì mà vì cuộc sống của con... Họ chỉ muốn nhốt mình, không cho mình tiếp xúc thế giới ngoài kia thôi... Tâm trạng chán nản, Song Thư buồn phiền mà nghĩ ngợi hình ảnh bản thân chạy trong gió giữa thảo nguyên mênh mông.
“Con thật sự đã mệt mỏi với cách sống như vậy rồi, đã mệt nhọc về những lời dạy từ mẹ...”
Sau khi thấy con gái chú ý rời khỏi viên đá quý, hắn mới hỏi:
Song Thư đưa tay đỡ trán, lắc lắc đầu, nói tiếp:
Không nói nhiều, Song Thư mang theo kích động, rời ghế sải bước nhẹ gần người bố, chủ động hơi hạ thấp người. Người bố Gia Huy không để con gái chờ lâu, đưa vòng chiếc dây ra sau cổ, nháy mắt khóa chặt lại.
Chính vậy, hắn phải kéo dài khoảng cách hai người, không thể manh động cố gắng tiếp lại gần. Ở khoảng cách dài, âm lượng cuộc trò chuyện giữa hai người Mỹ Linh, là hắn không thể nghe được, nên đành phải ghim đâm nhà ở hai người, để lúc nào dành thời gian tìm hiểu sau.
“Khỏe thể xác, nhưng mệt nhọc với tinh thần.”
“Em thích ăn bánh bông lan” Ngọc Nhung hồn nhiên nhanh chóng đáp lại.
“Là tôi đây thưa tiểu thư” Giọng nói nữ giới truyền đến từ ngoài cánh cửa.
CỐC CỐC CỐC!
“Lại đây nào.”
“Đẹp quá!”
Nắp hộp mở hé khoảng cách hẹp, lấp loáng tia sáng phản chiếu, lấp lánh thật lung linh chiếc vòng cổ được nạm viên đá quý được tổng hợp từ bảy sắc màu cơ bản.
“Được rồi...” Song Thư gợi môi, hít sâu một hơi, ưỡn thẳng người, rồi đưa mắt chuyển nhìn Nhật Tuệ, mỉm cười hỏi:
Bộ này có hợp không?... Song Thư uốn éo thân thể, quay vòng nửa góc vuông, đánh giá từng chút bộ váy, trầm ngâm một trận mà vẫn chưa cảm thấy hài lòng.
Hắn gật đầu một cái, nhẹ giọng chấn an:
Người bố Gia Huy ồ một tiếng, kiểu đã biết chuyện gì đằng sau câu nói đứa con gái mình, nhưng vẫn mỉm cười, ra vẻ chưa rõ, vừa ra hiệu cho nữ hầu Nhật Tuệ rời khỏi, vừa mở miệng hỏi lại:
“Tìm bộ nào phù hợp với chiếc vòng đây? Mình đã thử gần mười bộ rồi” Nàng chuyển tầm mắt xuống chiếc ghế chồng chất đống váy lụa mà thở nhọc.
“Trưa nay, em muốn ăn gì nào Ngọc Nhung?” Mỹ Linh quay nhẹ đầu đối với Ngọc Nhung phía sau hỏi.
Nữ hầu Nhật Tuệ sắc mặt không điểm sinh động, gật đầu một cái, dẫn theo Song Thư bước xuống nhà khách.
...
Không vội đáp lại, Người bố Gia Huy nhâm nhi ly rượu lần thứ hai, nháy mắt hai lần liên tục, mới mở miệng nhìn lên, không nhanh không chậm trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có chuyện gì không chị Nhật Tuệ?”
“Ai đấy?”
Ba tiếng gõ cửa truyền tới tai nàng.
“Từ một người bạn của bố, nghe nói chiếc vòng được tìm thấy trong quá trình khai thác ở một di tích cổ xưa, còn giá trị chiếc vòng... Nó sẽ là bí mật.”
Ánh sáng biến mất cùng với sự m·ất t·ích bí ẩn Song Thư, căn phòng trở nên yên tĩnh.
“Được rồi.”
Nàng bật dậy rời khỏi bàn học, đôi tay luống cuống chỉnh sửa trang phục, sải bước mang theo nụ cười trên môi hướng cánh cửa bước đến.
“Được rồi, để chị làm bánh bông lan cho em nha” Mỹ Linh xoa đầu Ngọc Nhung một cái, dắt nàng bước vào ngôi nhà hai tầng trước mắt
“Hòn ngọc quý của tôi đây vẫn khỏe chứ?”
Chị Nhật Tuệ là một nữ hầu được gia đình giao nhiệm vụ chăm sóc cho nàng, người cai quản giờ giấc, ăn uống và kể cả hôm nay mặc trang phục nào... Nói chung chung, chị ấy chính là con mắt thứ ba, thay gia đình giá·m s·át nàng.
Người bố Gia Huy đôi mắt trìu mến lặng yên lắng nghe Song Thư bày tỏ nỗi lòng mà vừa buồn cười vừa không làm gì được, đợi nàng nói hết, mới mở miệng.
...
“Ngày nào, ngày nào mẹ cũng bắt con phải học tập cách cử chỉ, cách nói chuyện, cách ăn uống, xưng hô vân vân và vân vân, để ra dáng một con cháu quý tộc cao quý...”
Thời gian trôi nhanh như làn gió, Nhân Anh bất thình lình quan sát hai người Mỹ Linh ở chỗ đánh cờ được hơn mười phút, bỗng thấy Mỹ Linh dắt tay Ngọc Nhung rời khỏi.
Nhận ra danh tính chủ nhân âm thanh, Song Thư nhàn nhàn đáp lại:
...
Trông thấy toàn diện chiếc vòng cổ, Song Thư không kiềm chế được mà thốt lên:
Nghe câu có quà, Song Thư trạng thái bỗng hớn hở lên, quên đi buồn phiền, ánh mắt thấp thỏm tò mò thứ bên trong chiếc hộp.
Xong hết thảy, hắn mở miệng:
“Có chuyện với đứa con bé bỏng của ta sao? Chẳng lẽ ai bắt lại con?”
Chương 34: Song Thư
Ngồi trước chiếc bàn gỗ sơn màu trắng đục, Song Thư sắc thái mệt mỏi nằm gục trên cánh tay trái, ánh mắt hiện rõ uể oải chăm chú từng nét chữ đang viết.
“Được rồi, chở về ăn cơm trưa thôi” Nhàn nhạt một câu, Nhân Anh quay bánh xe, ghì thấp chiếc mũ, đạp rời khỏi quầy tạp chí, tìm đường trở về biệt thự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm trí vơi vớt dòng r·ối l·oạn, mọi suy luận về thân phận Ngọc Nhung tạm dừng lại, Nhân Anh thầm lặng tại chỗ theo dõi hai người Mỹ Linh. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Ánh sáng lộng lẫy lấp lóa trên cây đèn chùm, rực rỡ chiếu sáng căn phòng tương đối lớn. Bức tường xa hoa được trang trí rất bức tranh đẹp đẽ, toát lên vẻ trang trọng quý phái của căn phòng.
Nghe được lời hỏi người bố, Song Thư tỏ ra uất ức chậm rãi bước đến và nói:
“Thế nào? Chiếc vòng có xứng đáng được đeo lên người viên ngọc quý của gia tộc họ Bách không?”
Nàng ngửa mặt nhìn sang người bố Gia Huy, nói tiếp:
Song Thư chuẩn bị cởi khóa chiếc váy, bỗng nhiên xảy ra đột biến, chiếc vòng đeo trên cổ phấp sáng. Ánh sáng ban đầu còn mờ ảo, chưa đủ cho nàng nhận ra vấn đề, nhưng chưa được bao lâu ánh sáng chớp nhoáng bành trường bao phủ thân hình nàng.
Song Thư thẳng người, hí hửng với tính cách thiếu nữ cầm viên đá quý giơ lên cao trước mặt, tập trung đánh giá từng chút một.
“Bỏ qua chuyện đó một bên đi, Song Thư hôm nay bố trở về có mang quà tặng cho con này...” Người bố Gia Huy vươn tay bê chiếc hộp gỗ ở mặt bàn màu trắng phấn, từ từ mở nắp hộp lên.
“Chị Nhật Tuệ! Bố em dưới nhà khách sao?” Giọng điệu vội vã, Song Thư hỏi lần nữa cho chắc.
“Chiếc vòng bố mua từ đâu đấy?” Song Thư ánh nhìn rời khỏi chiếc vòng, rơi xuống ông bố hỏi.
“Thưa tiểu thư, ngài Gia Huy mời tiểu thư xuống nhà khách.” Bên ngoài Nhật Tuệ lên tiếng trả lời.
Người đàn ông ngẩng mặt, đưa tầm nhìn chuyển đến phía tiếng nói, trông thấy hai người Nhật Tuệ bước gần chỗ mình, gọn tay cất tờ báo sang chỗ ngồi bên.
“Bố! Bố về rồi sao?” Giọng nói êm ái như gió lụa truyền đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông thân hình chững chạc cao to ngồi trên chiếc ghế sofa, khoác lên người bộ trang phục lịch lãm đầy chi tiết hoa văn đồng màu với mái tóc vàng kim.
“Đúng vậy thưa tiểu thư...” Nhật Tuệ gật đầu đáp lại, sau đó bổ sung:
Người đàn ông trông thấy con gái đắm chìm trong quan sát viên đá quá lâu, mà quên mất thực tại, vội đưa tay lên miệng ho hai tiếng tạo tiếng trống đánh tan không khí yên tĩnh.
Không phải cô ấy đ·ã c·hết rồi mà? Vậy người kia là ai? Chị em sinh đôi?... Mặc niệm ba câu hỏi trong đầu, hắn hít sâu một hơi, nhắm nhẹ đôi mắt, đưa tay xoa nắn vầng trán và thở dài.
Tối nay gia tộc nhà nàng được mời đến một bữa tiệc long trọng, có sự góp mặt nhiều gia tộc lớn khác không kém nhà nàng bao nhiêu. Vì thế để tôn lên vẻ đẹp cao quý, nàng mất rất nhiều thời gian tìm bộ váy phù hợp với chiếc vòng cổ.
Chú ý tới con gái mình ủy khuất trên khuôn mặt, hắn dừng lại lời khuyên bảo thay vào nụ cười đánh tan bầu không khí nặng nề.
Hắn muốn từ hai người, tìm tòi câu trả lời chính xác nhất, vì thế đành phải bỏ thời gian đi theo sau hai người họ, tìm đến nhà ở, từ nhà ở xác nhận thân phận.
“Thế được chưa, chị Nhật Tuệ?”
Dưới viền rộng mũ phớt, che đậy tầm mắt hạn hẹp, Nhân Anh thỉnh thoảng lướt nhìn vị trí hai người Mỹ Linh, trong đầu mặc tưởng ghi nhớ rõ chỗ ở.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Song Thư lắc nhẹ, giọng điệu âu sầu chậm nhẹ giải thích:
“Bố biết đấy, nối sống của con là được tự do, được cưới một chú ngựa cùng nhau chạy trên cánh cỏ thảo nguyên hay là đi khắp thế giới ngắm nhìn cuộc sống bên ngoài kia, chứ... Không phải lúc nào phải giả tạo từ cử chỉ đến câu nói cả đâu... Bố có thay con khuyên mẹ được không?”
Bố sao? Người đã trở về!... Đôi mắt Song Thư sáng rực, gió bão cuốn bay tâm trạng tiêu cực, thay vào niềm sung sướng và chờ mong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.