Bách Việt Xích Quỷ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Húc Bặc cơ trí
Đám Lộ Kiền chậm rãi tiếp cận, vốn cho rằng rất bí mật, thật chẳng ngờ chờ sẵn là đầy đủ chiến binh Tượng Bộ Lạc cùng năm thớt Dã Tượng hùng dũng đứng đó.
Lộ Kiền thấy đánh không lại, thế là lập tức hô lên:
Đám chiến binh của Tượng Bộ Lạc vừa nhìn liền biến sắc, còn may là Dã Tượng giống như không xem vào đâu, một lần nữa rống lên một tiếng, vung vòi ngăn chặn.
“Nói cho ta! Kẻ tới là ai?”
Tràng cảnh không giống như trong dự định a!
Tới đây, Húc Bặc đã có chút tin tưởng kẻ trước mặt chính là Lộ Kiền, theo đó liền trầm giọng hỏi:
Húc Bặc vốn đã có đề phòng cho nên không bị bất ngờ, chỉ thấy hắn vừa hô một tiếng, một đầu Dã Tượng xông tới, hai tai phe phẩy, chiếc vòi vung lên qua lại nhanh như chớp để một loạt mũi tên b·ị đ·ánh rơi xuống.
Mà trong lúc Húc Bặc còn đang kinh ngạc, Lộ Kiền thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị chặn lại, liền tiếp tục phát động ném mâu.
Miệng ăn núi lở, cho dù thật có đồ ăn dự phòng nhưng Tượng Bộ Lạc vừa đến nơi này, căn cơ chưa vững, nào sẽ có nhiều lương thực, tình trạng nếu còn kéo dài, Đội Đi Săn sợ là sẽ phải xuất động đi bắt con mồi, lúc đó sự tình liền có nguy hiểm.
Thấy Lộ Kiền tỏ ra nóng nảy, Húc Bặc lại chậm rãi nói:
“Bắn!”
Chương 80: Húc Bặc cơ trí
Còn may bộ lạc là có lương thực tích trữ mới chống đỡ được mấy ngày vừa rồi, nếu không thật sự là sẽ bị đói.
“Được! Các ngươi muốn đánh ta cũng không cản! Bây giờ Lộ Kiền mang theo chiến binh của Miên Bộ Lạc tháo xuống lân giáp, chỉ mang lên giáp da cùng v·ũ k·hí tới cổng đòi người. Tượng Bộ Lạc nếu không trả, liền t·ấn c·ông bọn chúng, chờ bọn chúng kéo ra ngoài các người phải rút lui, dụ bọn chúng đuổi theo càng xa càng tốt. Chúng ta sẽ nhân lúc vắng người, đột nhập vào trong bắt lấy Vu”
Đối phương là nhằm đến mình mà tới, cho nên liên tục mấy ngày này hắn đều không để cho chiến sĩ ra ngoài săn bắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Húc Bặc cũng là có chút ngoài ý muốn, thấy xuất hiện chỉ là mười mấy người chiến binh mặc da thú không giống mô tả, có hơi khó hiểu.
Lực đạo của nhóm dũng sĩ phát ra là không thể xem thường, lấy sức mạnh của bọn họ, mũi mâu xé gió lao đi, vô cùng có tính uy h·iếp.
Mất một hồi, nhớ đến phía sau còn có đông đảo đồng đội, mới lấy lại được dũng khí, hướng Húc Bặc quát lên:
“Ta là Thủ lĩnh của Miên Bộ Lạc tới đây đòi người! Các ngươi mau thả tộc nhân chúng ta!”
Nhất là kẻ bắn ra lại là chiến sĩ một bộ lạc nhỏ yếu, cách đây không lâu còn bị bọn hắn trấn áp không dám phản kháng, thế mà lúc này lại đột nhiên lại có được thứ này, sao có thể không khiến hắn bất ngờ cho được.
Còn may, kẻ địch rốt cục cũng muốn động, hắn rất muốn biết bọn họ định làm cái gì.
Húc Bặc nheo mắt nhìn, phát hiện đúng là trên bắp tay của đối phương có một vết sẹo đỏ tươi.
“Phi Thứ?”
Vì cái gì bọn họ phải bỏ xuống lân giáp, lại chỉ kéo một ít người đến đòi người. Còn những chiến sĩ kia đâu? Chuyện này rất đáng nghi a! (đọc tại Qidian-VP.com)
Vết đâm đó chủ yếu cũng là hù dọa, ép đám tộc nhân ngoan ngoãn rời đi, cũng không phải thật là vì muốn lấy mạng đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộc Thuấn cảm thấy chờ đợi cũng không phải biện pháp tốt nhưng Thần Minh căn dặn cần hết sức tránh cho chiến sĩ bị nhiều t·hương v·ong, mới không nguyện ý trực diện đánh lên.
Nhưng hắn có thể kiên nhẫn, mấy người Lộc Trục, Lộ Kiền lại không, trước áp lực của bọn họ, Lộc Thuấn đành đem phương án dự phòng ra nói:
“Hừ! Xem như các ngươi lợi hại! Hôm nay tới đây! Ta sẽ còn quay lại!”
Cả loạt mũi tên đã giương lên sẵn, lập tức bay ra, tạo ra những âm thanh rin rít lạnh gáy.
“Cẩn thận!”
Chờ cũng chờ liền ba ngày đều không thấy người của đối phương đi ra, khiến ngay cả Lộc Thuấn cũng có chút sốt ruột.
“Ngươi không phải! Nói! Vì cớ gì muốn đến lừa dối chúng ta?”
Vừa nói liền quay đầu dẫn người bỏ chạy. Đội chiến binh Tượng Bộ Lạc thấy vậy muốn thúc voi đuổi theo nhưng liền bị Húc Bặc vung tay ngăn lại.
Phi Thứ là chỉ có các Đại Bộ Lạc cường đại mới sở hữu, nơi này bỗng nhiên xuất hiện thứ này để Húc Bặc vô cùng giật mình.
Một toán chiến binh tháo xuống trang phục, khoác lên cung tên, tay xách trường mâu tiến về trước lối ra vào của Tượng Bộ Lạc.
Liên tục bị đối phương nghi ngờ, Lộ Kiền đã khá bực bội, lập tức kéo ra vạt áo ra, chỉ một v·ết t·hương trên bắp tay nói:
Lộ Kiền vừa xông ra khỏi lùm cây, gặp tình cảnh này chính là giật mình.
Lộ Kiền hai mắt trừng lên, sau đó phất tay cho mười mấy người chiến binh hô:
“Ta không thả! Ngươi có thể làm gì?”
Cái này để hắn buồn bực không thôi, đám Lộc Trục đã sớm không muốn chờ đợi đến hỏi hắn lúc nào động thủ.
Hắn nhớ lại giống như tại thời điểm đến Miên Bộ Lạc, có từng dùng qua v·ũ k·hí gây thương tổn cho thủ lĩnh bộ lạc này.
Đối mặt với đám Lộ Kiền, Húc Bặc cảm thấy đối phương giống như đang che dấu gì đó.
“Thủ Lĩnh, sao lại để mấy tên ngỗ ngược đó rời đi? Không bắt lại bọn họ a?”
“Ngươi nói mình là Thủ lĩnh Miên Bộ Lạc, lấy cái gì làm chứng đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộc Thuấn cũng rất đau đầu, đội đi săn mỗi ngày ra ngoài đi bắt con mồi đều là chuyện bắt buộc ở mỗi bộ lạc, thế nhưng đám người này cả ngày trốn trong doanh địa là làm cái gì? Chẳng lẽ bọn chúng cũng giống như Xích Quỷ, tích trữ phong phú đồ ăn?
Thế nhưng nào biết được, đối phương lại cố thủ trong bộ lạc, nhất nhất không thoát li, để mọi kế hoạch chuẩn bị trước đó đều hỏng bét.
Mặc dù không cố ý nhưng âm thanh của Húc Bặc trời sinh hùng hồn vang vọng, rất có khí thế của nhân vật lãnh đạo.
“Thủ lĩnh Miên Bộ Lạc?”
Mấy người Lĩnh Đội cũng chẳng phải quá ngốc, nếu không cũng sẽ không làm được thủ lĩnh một bộ lạc. Vừa nghe xong, liền hiểu được ý đồ của Lộc Thuấn, lập tức theo kế hoạch đi làm.
“Ta bắt đi tộc nhân, trước đó sao các ngươi không phản kháng, hôm nay là ai cho ngươi lá gan này?”
Càng nghĩ, Lộc Thuấn càng bắt đầu do dự, lần này bọn hắn đi ra mang khẩu phần lương thực chỉ đủ cho năm ngày.
Nhưng là, hắn có ý đề phòng, đối phương lại không có hành động để hắn cũng phiền muộn lên.
Húc Bặc chăm chú nhìn Lộ Kiền, nhưng có thế nào hắn cũng nhận không ra đối phương, thế là lắc đầu nói:
“Không thả sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Kiền trước đó còn đang hung hăng, gặp phải tình huống bất ngờ, nhất thời có chút luống cuống không biết phải đáp ra sao.
“Cái này là do chính ngươi đâm ta khi đến c·ướp người a!”
“Sưu... Sưu... Sưu...”
Húc Bặc nhìn mấy mũi tên dưới đất, vẻ mặt thoáng chút kinh ngạc:
Ban đầu tính toán lượng đồ ăn này là dư xài, dù sao chỉ có ngần ấy người đánh nhau, cũng mất không bao nhiêu thời gian.
“Hừ... ngươi đừng hỏi nhiều! Ta chỉ muốn biết, ngươi trả hay là không trả?”
Mà lúc bọn họ vừa bắt đầu chuyển động, Húc Bặc liền đã được trinh sát báo cho tin tức. Thế là hắn lập tức ra lệnh cho dũng sĩ trong tộc tăng cường cảnh giác, đồng thời điều động năm đầu hung thú sẵn sàng chiến đấu.
Hắn bước lên phía trước một chút, cất tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.