Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109


Vạn Phúc lại nhìn sắc mặt Hoàng đế có chút âm trầm, thầm kêu hỏng bét.

Vương thái phi gật đầu, nói: "Tâm ý của con là tốt, chỉ là Thiên gia cả ngày quốc sự bận rộn, không cần suốt ngày vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm phiền bệ hạ."

Vương thái phi nhận được bức tranh Hoàng đế phái người đưa đến, nhìn thấy trong tranh vẽ cảnh bà và Hoàng quý phi ngắm hoa, nhất thời vui sướng trong lòng, nói với những người khác là Thiên gia có lòng. Đám người thấy lão thái phi vui vẻ, cũng không ngừng gật đầu hùa theo.

Hoàng đế bảo Du Tri Uyên ở lại, nghiêm nghị quát: "Du Tri Uyên, ngươi thật to gan, lại dám cùng người khác khi quân!"

Chương 109 (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ninh cụp mắt, khẽ gật đầu một cái. Lời của Vương thái phi nói, thật ra không phải là không có lý.

Mười ngày sau, cuộc thi quan trọng được tổ chức ba năm một lần được diễn ra trong Minh điện long trọng. Một trăm tú tài đứng đầu may mắn được tiến vào hoàng cung tham dự cuộc thi, Hoàng đế tự mình chủ trì cuộc thi.

Cố Trường Khanh là chủ quản của quan chấm thi, lúc tiến lên trình bài thi lên vô cùng vui mừng nhướng mày, "Thần cảm thấy bài thi của tú tài Lý Bá Kỳ nét bút vô cùng có sâu sắc, văn chương tinh tế, ý văn lập luận sâu xa, những người còn lại không thể so sánh được."

Đông Duật Hoành vốn đang nghĩ xem Lý Bá Kỳ là người như thế nào, lại bất ngờ thấy một người rất chói mắt.

Lão thái thái này, không phải muốn ở thêm một tháng thì cũng nửa năm nữa mới hồi cung, hết lần này đến lần khác cố tình không cho Ninh Nhi trở về? Chẳng lẽ là muốn thấy hắn sủng hạnh người khác mới thả Ninh Nhi về cung? Hắn yêu ai thương ai tự hắn có chừng mực, bà tự dính vào chuyện này làm gì? Chẳng lẽ bà cứ như vậy không muốn chào đón Ninh Nhi? Không chừng lúc này Ninh Nhi đang chịu đựng sự tức giận của thái phi!

Vương thái phi ngồi trên giường, cũng bảo nàng cùng ngồi xuống. Thẩm Ninh nghe lời, ngồi cũng vén tay áo lên rót cho thái phi một chén trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng đế nhức đầu.

Thẩm Ninh thấy rõ trong tranh vẽ gì, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nàng chẳng qua chỉ là tùy ý vẽ mấy đường nét muốn chọc cười hắn, không ngờ hắn trở lại nàng một tác phẩm xuất sắc như vậy, hơn nữa cảnh sắc vô cùng giống thực tế, giống như hắn tận mắt thấy nàng và thái phi ngắm hoa vậy... Thật muốn hôn hắn một cái.

Qua nhiều lần kiểm tra, nhóm tú tài theo thái giám dẫn đầu cúi đầu đi vào trong điện, đến vị trí của mình đứng ngay ngắn. Tiếp theo chủ quản của Lễ bộ đại thần Du Tri Uyên bước vào.

Thẩm Ninh ngoan ngoãn nghe theo.

Thái phi thật là lợi hại, lời này tán đồng hay không đồng tình đều không được, Thẩm Ninh có chút sợ hãi đứng dậy, "Thần thiếp không dám nghĩ như vậy, là bệ hạ người.. ." Nàng chỉ có cách đẩy Đông Duật Hoành ra làm lá chắn.

Lúc này Vạn Phúc cũng phát hiện trong đám người tú tài có một khuôn mặt quen thuộc, hắn không khỏi thầm kinh ngạc, người kia không phải Lý gia nhị tử Lý Tử Hiên sao, thế nào mà hắn lại xuất hiện ở đây!

Đầu tiên hắn mở thư của Vương thái phi, nhanh chóng đọc qua một lần, trên mặt dần hiện lên biểu cảm giận đến tái đi.

Đông Duật Hoành tỉ mỉ đọc bài thi xong, hắn lạnh lùng hừ một cái. Khá lắm Lý Tử Hiên, không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Hắn gọi là Lý Bá Kỳ, hay là Lý Tử Hiên?"

"Ai gia và con đều là nữ nhân, tất nhiên cũng hiểu tâm tư của nữ nhân, con hy vọng bệ hạ luôn độc sủng mình con, không muốn bệ hạ đi cung khác, mặc dù điều này trái với đạo làm vợ, nhưng đây lại là chuyện thường tình, ai gia là người từng trải, trong lòng đều hiểu những chuyện này."

Trong phòng yên tĩnh một lúc, chỉ có mùi đàn hương quanh quẩn trong không khó, Thẩm Ninh rũ lông mày cụp mặt nhìn xuống, cũng không nhiều lời.

Hoàng đế mặc long bào bước nhanh vào trong điện, chúng quan viên và các tú tài bái kiến Hoàng đế.

"Đó là chuyện thứ nhất," Vương thái phi nhìn nàng cười nói tiếp, "Thứ hai là vì để Thiên gia sủng hạnh phi tần khác."

Thẩm Ninh suýt chút nữa là không nhịn được, bà ấy... Thật sự nói ra rồi? Nói một cái nhẹ nhàng bâng quơ như vậy?

Lần này đến lượt khóe môi thái phi co giật. Lời này của Thẩm Ninh lại rất chính đáng, bà cũng không thể bảo nàng không quan tâm đến Hoàng đế đẩy hắn đi ra ngoài, nếu là phi tần khác có lẽ bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo lệnh làm như thế, nhưng Thẩm Ninh chỉ là Hoàng quý phi chỉ ở dưới Hoàng hậu một bậc lại còn độc sủng, nhà mẹ đẻ là Thẩm gia có thái phó một trong tam công của triều điền, uy danh của nàng ở dân gian còn cao hơn cả người thái phi này, hơn nữa còn nghe nói nàng có quan hệ mật thiết với Hoàng Lăng tướng quân. Một nhân vật như vậy, bà thật sự không thể ỷ quyền ép buộc nàng được.

- -----oOo------

Lại hai ngày nữa trôi qua, quan chấm bài đã duyệt qua tất cả bài thi, chọn mười bài thi tốt nhất trình lên Hoàng đế. Bàn thi xếp đầu là bài thi của Lý Tử Hiên.

"Thái phi suy nghĩ mọi điều đều vì thần thiếp, thần thiếp cảm động đến rơi nước mắt."

"Thiên gia sao lại biết được chuyện ai gia và Hoàng quý phi ngắm hoa, là Hoàng quý phi viết thư cho Thiên gia sao?" Vương thái phi nhận trà, chậm rãi nhấp một ngụm, giống như đang hỏi chuyện nhà.

Thẩm Ninh thấy như vậy liền biết Vương thái phi thật sự muốn dạy bảo nàng, nàng không thể không cố gắng từ trong cảm giác lâng lâng lấy lại tinh thần, lại liếc trộm tranh vẽ một chút, không ngăn được khóe miệng nhếch lên.

Vương thái phi có chút hài lòng gật đầu, "Ai gia nhìn ra được con cũng có tuệ căn."

"Ai gia đã không muốn nhúng tay vào mấy chuyện hồng trần yêu đường này, bây giờ ai gia xen vào chuyện của người khác, con cũng hiểu được ý tốt của ai gia đúng không, A Di Đà Phật."

"Bệ hạm chuyện này có uẩn khúc, xin bệ hạ để cho thần bẩm báo."

Lý Bá Kỳ.

"Thần thiếp ngàn lần không dám, thần thiếp làm bạn thanh tu với thái phi những ngày qua thật sự học được không ích điều có ích, muốn ngừng mà không được."

Chỉ là sau khi trở về hậu cung, trong lòng hắn vẫn luôn không thoải mái, ngay cả Tây Môn Nguyệt hát hắn cũng không muốn nghe, nằm trên giường La Hán trong An Khanh đường, những ngón tay cuộn lại không chạm vào bàn tay.

Hóa ra trong thư Vương thái phi nói bà ở chùa Tích Hương thanh tu rất thanh tĩnh lại tự tại, còn muốn ở thêm một thời gian.

Giây lát sau, Vương thái phi lần nữa mở miệng, "Hoàng quý phi tính ra cũng đã vào cung được mấy năm rồi, ai gia vẫn ít khi có thời gian nói chuyện tâm sự với con."

Đông Duật Hoành lập tức nổi giận, đứng lên gọi lớn: "Người đâu!"

Hoàng đế híp mắt, tỉ mỉ đánh giá người bên dưới, chợt ngoắc tay để Lễ bộ trình danh sách lên.

Đông Duật Hoành tức giận nói: "Nói!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hậu cung cùng được hưởng ân huệ mới có thể cân bằng ổn định, hơn nữa con cũng biết nếu đế vương thường chỉ sủng hạnh một nữ tử, âm khí sẽ bị suy yếu, lợi ít là hại nhiều. Con cũng phải suy nghĩ cho Thiên gia, vì hắn mà khuyên hắn đi các cung khác nhiều một chút."

Thẩm Ninh vốn đã trở về phòng lại bị người có thái phi phái đến mời đi, nàng còn đang buồn bực không biết là có chuyện gi, bước vào phòng thấy thái phi khẽ cười bảo nàng thưởng thức tranh trên bàn.

"Đây cũng là bổn phận của thần thiếp."

"Thần thiếp cũng chỉ là đang làm tròn bổn phận của mình, thái phi nương nương để trong mắt như vậy, thần thiếp thụ sủng nhược kinh."

Đông Duật Hoành bước lên thềm ngọc, trầm ổn cất giọng nói bình thần rồi ngồi lên long ỷ. Theo đúng quy củ Lễ bộ bẩm báo công việc với Hoàng đế, kết thúc Hoàng đế gật đầu đồng ý, thái giám bưng khay đựng đề thi đi vào, cuộc thi đình chính thức bắt đầu.

*** (đọc tại Qidian-VP.com)

Đông Duật Hoành bị một tràng này làm cho dao động, hấn thật sự không muốn Lý Tử Hiên vào triều làm quan, nhưng nếu như đúng là như Du Tri Uyên nói, hán không thể bởi vì tâm tư cá nhân mà mai một nhân tài, nhưng nếu như tên này đến đây là vì chuyện của Lý Tử Kỳ... Không, Phong Bảo Lam sẽ không để lại đầu mối.

May là thi đình thuận lời kết thúc, nhóm tú tài thong thả đặt bút lông trên tay xuống, từng người hành lễ cáo lui. Từ đầu đến khi cuộc thi kết thúc, Lý Tử Hiên dùng tên giả Lý Bá Kỳ kia không hề kiêu ngạo cũng không hề tự ti, sắc mặt bình thản.

"Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Bây giờ không có người ngoài, ai gia nói với con mấy câu trong lòng bấy lâu nay." Vương thái phi ngừng một chút, "Ai gia cũng là vì muốn tốt cho Hoàng quý phi, mới đưa con đến chùa Tích Hương."

Thái phi nhẹ nhàng khoát tay, "Con cũng đừng ở đây nói những lời dễ nghe với ta, quay người trở về cung lại quên. Dù sao ai gia cũng đã gần đất xa trời, con cũng không xem ta ra gì."

Thẩm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu nói: "Chính là thần thiếp, bệ hạ huấn thuận phái phi nương, thần thiếp mỗi ngày đều bẩm báo chuyện sinh hoạt hàng ngày cho bệ hạ, cũng để người ở trong cung có thể an tâm hơn."

Hắn bỏ lại bài thi vào trong khay bạc thái giám đang bưng, hai tay chắp sau lưng nhanh chân bước ra ngoài điện.

Lúc Hoàng đế muốn xem danh sách trong lòng Du Tri Uyên sớm đã hiểu rõ, ông quỳ xuống, cố gắng trấn định nói: "Bệ hạ là đang nói đến chuyện của Lý Bá Kỳ?"

Cực kỳ chói mắt.

"Cái này gọi là không trùng hợp không thành văn, hơn nữa thần cho rằng Lý Tử Hiên cũng có thể lấy tên thật tham gia khoa cử, bệ hạ cầu người tài như khát nước, ngay cả địch quốc quy hàng người cũng có thể được ủy thác nhận chức trách lớn, sao có thể so đo chuyện nguồn gốc cỏn con này? Vi thần nghĩ như vậy nên cho rằng Lý Tử Hiện không phải là lừa gạt vi thần, hắn là thật sự mất ký ức."

Cái người này, không đưa đến chỗ nàng mà hết lần này đến lần khác đưa đến chỗ này của thái phi. Không biết sao mà hắn an tâm thế.

Chỉ là hiện giờ xem ra, nàng là một hòn đá cứng đầu không thể thay đổi được. Bây giờ điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là xem đưa cháu Đức phi của bà, với cái tính tình không thích tranh đấu kia cùng những điều đã được dạy dỗ có thể làm được cái gì thôi.

"Thần thiếp biết, thái phi là vì muốn làm tiêu tan huyết khí trên người thần thiếp."

Nhóm tú tài yên lặng ngồi xuống, Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đài cao, liếc nhìn một vòng phía dưới.

Vương thái phi thoáng sửng sốt, nói: "Con có lòng rồi."

Mới vừa rồi nàng còn cảm động thái phi nói hai câu thật lòng, lúc này lại triệt để như sấm đánh ngang tai. Hoàng đế thường cùng một nữ tử ân ái là không tốt? Phải nhiều người mới tốt? Đây là cái lý luận gì!

Hắn chính là Lý Bá Kỳ. Hoàng đế không vui nhếch miệng.

Du Tri Uyên quỳ trên mặt đất, nói một tràng, " Lúc vi thần nhìn thấy Lý Bá Kỳ tất nhiên đã cảm thấy kỳ lạ, còn lấy tên giả tham gia khoa thi, vi thần nể giao tình ở Vân Châu, sau đó có đi tìm hắn khuyên hắn không thể làm chuyện này, không ngờ sắc mặt hắn khi thấy thần rất xa lạ, giống như không quen biết vi thần. Thần cảm thấy kỳ quặc, liên tục truy vấn mới biết một năm trước hắn bị trọng thương, chuyện trước đây đều quên hết, may mà gặp một địa chủ có lòng tốt nhận làm con nuôi, phát hiện ra văn phong hắn bất phàm liền cổ vũ hắn tham gia khảo thí. Ai ngờ hắn vừa thi một lần đã được gọi tên lên Trường Dương tham gia thi hội."

"Thái phi đã là người thế ngoại, người phàm phu tục tử như thần thiếp dám quấy nhiễu thái phi."

Vương thái phi nhìn nàng, nở nụ cười ôn hòa hiền lành, "Ai gia biết con thật lòng hiếu thuận ai gia, mỗi ngày sớm chiều phụng dưỡng, ai gia đều để ở trong mắt. Trong hậu cung của Hoàng đế, ngoại trừ Hoàng hậu và Đức phi, ai gia thưởng thức nhất chính là con."

Vương thái phi mỉm cười nhìn bản thân trong bức họa hồi lâu, lại nhìn nụ cười tươi của Hoàng quý phi trong tranh, nụ cười trên gương mặt bà dần nhạt đi.

"Trong lòng con có phải hận ai gia kéo con đến cái nơi tẻ nhạt buồn chán này không?"

Sắc mặt Hoàng đế thản nhiên, gật đầu không nói.

Sau đó hắn một mình ở trong ngự thư phòng ngự bút lên từng bài thi, bút son do dự một lúc lâu, vẫn chấm bài thi của Lý Bá Kỳ khâm điển trạng nguyên.

... Xem ra hôm nay thái phi muốn có được một lời nói chắc chắn của nàng? Khóe môi Thẩm Ninh khẽ giật, nàng nghĩ nghĩ, nói: "Thần thiếp sao dám? Chỉ là thái phi không biết, những năm này thần thiếp nhận được thánh sủng, trong lòng cũng có lúc cảm thấy bất an, thần thiếp cũng đã từng khuyên bệ hạ sau này đi chỗ các tỷ muội nhiều một chút, nhưng sắc mặt bệ hạ lại phiền chán, hỏi thần thiếp cho phải không muốn hầu hạ người không. Có trời xanh ở trên cao làm chứng, thần thiếp nghe những lời này mà hồn bay phách lạc, nào dám nhắc đến lần nữa? Thái phi nương nương, mặc dù thần thiếp cũng muốn cùng hậu cung hòa thuận, bản thân được thứ gì tốt cũng cầm đi chia cho mọi người, thần thiếp rất được lòng bệ hạ, không dám để bệ hạ phải phiền lòng vì thần thiếp, mong thái phi nương nương thứ tội."

Lúc này thư của Hoàng quý phi đến, còn kèm theo một phong thư có bảo ấn của Vương thái phi.

Nếu là bài thi của người khcas, hắn chỉ sợ đã vô cùng mừng rõ khâm điểm làm trạng nguyên.

Sau khi cho Du Tri Uyên Lui xuống, hắn bảo người trình bài thi của Lý Tử Hiên lên.

Vương thái phi thấy mặc dù Thẩm Ninh không biểu lộ ra quá nhiều, nhưng vẻ vui thích trong mắt không thể giấu được. Bà gẩy gẩy phật châu tỏng tay, nhẹ nhàng vẫy lui hạ nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đa tạ thái phi khen ngợi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109