Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vấn Thiên Tiên Lộ
Unknown
Chương 51 Tịch Thủy nàng...
Từ Trường Sinh dáng vẻ cực kì uể oải sau đó liền gật đầu rồi cúi sát người xin phép được lui về trước, mọi người nhìn theo bóng dáng của hắn. Cũng mỉm cười gật đầu sau đó vung bàn tay tới ra hiệu có thể đi được rồi thì thiếu niên mời chầm chậm quay người rời đi.
- Con người không ai hoàn hảo cả, xem ra Từ tướng quân đối với chuyện quân tình thật sự không có thiên phú hay hứng thú nào muốn tìm hiểu.
- Ừm...như thế mới là tốt nhất.
Vương gia lên tiếng tiếp sau đó là một hơi thở rất dài của ông, ai cũng có thể nhìn ra được ý của vương gia trong câu nói vừa rồi là cái gì, bình sinh công cao hơn chủ đều rất khó sống. Huống chi là đối với một thiếu niên can trường như thế nếu như ngay cả chuyện quân tình hắn cũng thao lược như thần vậy thì người này tuyệt đối là không thể giữ dùng lâu dài được.
Từ Trường Sinh sải từng bước dài trên con đường, màn đêm đã buông xuống hôm nay mới có mùng một tết mà thôi đáng lẽ hắn bây giờ đang cùng với mấy huynh đệ vui vầy đón tết rồi chứ không phải vất vả ở cái chốn biên cương như thế này làm gì. Chỉ là nghĩ đến tình thế khi này, bản thân lại cảm thấy trong lòng mệt nhoài tinh thần xuống dốc thậm tệ, bản thân thiếu niên cũng nhận ra mình đối với mấy trận binh đấu như thế này kì thực không có một chút thiên phú nào càng nghe càng chỉ thấy lùng bùng ở hai bên tai nhứt đầu kinh khủng.
Nếu như bắt hắn một mình xông vào doanh trại lấy đầu đại tướng của địch thì có thể được, nhưng bắt Từ Trường Sinh cầm quân đánh giặc hắn tuyệt đối không có khả năng làm được chuyện này bởi vì cầm quân so với độc đấu khác biệt rất lớn. Cơn mệt mỏi trong lòng không ngừng trào dâng khắp tâm trí, so với ngày hôm qua bị quận chúa hành cả một ngày trời còn không mệt bằng ở nơi này bàn chuyện quân tình.
Lan man chân bước về lều của mình, không ngắm trời đêm với những ngôi sao nữa. Người mệt mỏi cho dù có ngắm cũng không thể tận hưởng vẻ đẹp của nó. Đêm qua đi từng cơn gió nhẹ nhàng thổi vi vu lướt qua từng cành cây khẽ lá trong núi rừng, một ngày mới lại đến khi mà trời còn chưa ửng sáng những ánh nắng ban mai đầu tiên thì thiếu niên đã thức dậy. Nhẹ bước chân mình ra khỏi cái lều trại hôm nay là mồng hai tết.
Hắn vươn vai mấy cái, tự nhiên cảm thấy cả người mình cực kì khỏe khắn. Giấc ngủ luôn là một liều thuốc tinh thần cực kì tuyệt vời đối với mọi vấn đề, thực hiện một vài bài tập khởi động buổi sáng. Khi mà cả trại doanh vẫn còn chìm trong sự tĩnh mịt, sương sớm của núi rừng bủa vây khắp nơi hắn đã dạo bước trên đường rồi.
- Từ tướng quân...Từ trướng quân...Từ tướng quân...
Những binh sĩ nhận nhiệm vụ gác đêm đang trong ca trực của mình nhìn thấy Từ Trường Sinh đi dạo buổi sáng, trong lòng thầm trào lên một nổi khâm phục khó tả đều cung kính ôm quyền cúi đầu chào hỏi. Đáp lại mọi người thiếu niên cũng rất vui vẻ mà gật đầu, sau đó lại tiếp tục khuất bóng dáng vào bên trong màn sương sớm có chút âm u của núi rừng.
- Cô nương là ai ?
Từ Trường Sinh hơi khẽ lay động thân hình mình một chút, bàn tay sờ vào chui đao đằng sau lưng đã bước vào thế chuẩn bị tấn công, thế nhưng khác với những gì mà hắn tưởng tượng. Đối phương đứng trước mắt bóng dáng lờ mờ bị khuất đi bởi lớp sương sớm kia vẫn không có gì giống như kinh sợ hay gấp gáp, vẫn một dáng vẻ cũ đứng yên lặng sau màn sương mờ mờ ảo ảo.
Từ Trường Sinh nhận ra người này là nữ nhân cũng vì dáng người kia thực sự rất đẹp, từ trên xuống dưới to tròn đầy đặn hơn nữa ở phần ngực còn rất vun đầy cho dù đã bị khuất sau lớp sương mờ cũng không thể che hết đi được. Dáng người này tự nhiên làm hắn nhớ đến một nhân vật, là một vị tiên tử từng có cơ duyên được gặp qua một lần.
- Tịch Thủy tiên tử...là người sao ?
- Ừm...là ta.
Từ từ thu tay về bỏ xuống thanh vũ khí của mình, Từ Trường Sinh cẩn thận thu liễm lại toàn bộ sát khí của bản thân cũng đưa dáng vẻ khi nãy đã chuẩn bị chém g·i·ế·t kẻ địch về lại bình thản còn có chút lãnh đạm. Chỉ nghe thấy keng một tiếng lạnh giá chợt vang lên nó là âm thanh khi đao vào lại vỏ, bất chợt khiến cho Tịch Thủy đứng khuất đằng sau lớp sương mờ cũng có một phen thót tim hơi nhăn mặt.
- Mới một khoảng thời gian có vài năm không gặp mà đao pháp của tướng quân so với ngày đó đã thâm ảo hơn không ít, không những thế đạo hạnh tu luyện cũng cao hơn rất nhiều. Tịch Thủy mở mang tầm mắt rồi.
- Tiên tử nói quá lời. Không biết hôm nay tiên tử đến nơi này là có việc gì ?
- Từ thiếu hiệp...à không Từ tướng quân, ngày hôm qua xuống núi đón tết cùng bách tính. Ta đã được nghe về chiến công lẫy lừng của tướng quân, hôm nay đến đây cũng là để chúc mừng.
- Ồ...Tịch Thủy tiên tử quá lời, chỉ là chút công phu của phàm phu tục tử mà thôi làm sao vào được mắt của tiên tử. Ta vẫn còn nhớ trận chiến kinh tâm động phách lần đó của tiên tử với kẻ thù, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình kinh ngạc với những chiêu thức hoa lệ cùng thâm ảo đó.
- Từ tướng quân chê cười rồi, trận chiến đó nếu như không có Từ tướng quân rút đao hiệp trợ ta chắn chắn đã c·h·ế·t dưới tay của ông ta.
- Vậy thương thế của tiên tử chắc là đều đã ổn hết rồi chứ ?
Tịch Thủy nhìn sang hắn, không nói điều gì chỉ nhẹ bước một bước đến làm tan đi lớp sương mù mỏng mang ngăn cách hai người, một bước tới giống như đã phá vỡ đi tầm màn ngăn cách vô hình kia. Dáng cô xuất hiện giữa chừng mê chướng hỗn loạn của sương sớm, một bước chân ấy giống như tiên nữ bước một bước vào hồng trần nhân gian, xung quanh người tỏa ra một vầng quang minh nhàn nhạt lại dịu nhẹ chẳng những không khiến con người ta cảm thấy chói mắt mà lại càng vô cùng ấm áp.
Từ Trường Sinh có hơi ngây người ra, vẻ đẹp của Tịch Thủy không phải là băng giá mà thanh lãnh như vị tiên tử tên là Lục Tuyết kia, lại không có cái nét cuồng nhiệt của tuổi trẻ giống như Ninh Hương. Cũng càng là không có dáng vẻ trẻ con hơi phần si ngốc của Tần Linh. Một vẻ đẹp gì đó mang theo một cái chất rất riêng không lẫn vào đâu được, là cái chất của sự ấm áp, của sự dịu nhẹ tỏa ra từ một người đã trưởng thành mang đến một cảm giác mạnh mẽ rất khác lạ.
Nếu như nói, Lục Tuyết mang đến cho con người ta cảm giác của sự mạnh mẽ khôn cùng cho dù có chuyện gì xảy đến đi chăng nữa nàng cũng sẽ mạnh mẽ mà đứng ra ngăn cản, Ninh Hương lại có sự cuồng nhiệt bá đạo, Tần Linh là sự yếu đuối mong muốn được chở che. Thì đối với Tịch Thủy cô lại mang đến một cảm giác rất riêng một cảm giác của người trưởng thành, cô thấu hiểu tha thứ và đồng hành.
Trái tim của Từ Trường Sinh chợt rung lên một nhịp khi cô bước đến gần hơn, trong làn gió sớm thoảng qua mang theo một làn u hương nhàn nhàn của người con gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt kia đến với hắn, khiến cho thiếu niên cảm thấy chấn kinh trong lòng bất giác muốn lùi lại phía sau nhưng lại vấp phải hòn đá mà ngã đùng ra đất.
- Từ tướng quân...không sao chứ ?
Tịch Thủy khẽ đưa bàn tay đến trước gương mặt thiếu niên, trong lớp sương mờ mờ ảo ảo, đôi bàn tay trắng nõn của cô được bao bọc bởi một vầng quang minh nhè nhẹ tỏa sáng trước đôi mắt của thiếu niên, khi hắn ngước lên chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng trong veo một màu vàng nhạt, tựa như ánh vàng của mặt trăng vô cùng huyền ảo đang dõi mắt theo hắn. Bàn tay mình khẽ đưa đến nắm lấy tay cô rồi mới đứng lên phủi phủi đi quần áo trên người đã dính đầy lá cây.
- Ta không sao, Tịch Thủy tiên tử đừng lo. Vậy còn thương thế của tiên tử thì sao ?
- Thương thế của ta mười phần thì đã khỏi đến bảy tám.
- Ngày đó ta thấy chiêu thức của người kia mười phần âm tà quỷ dị, tiên tử người không dính phải loại di chứng nào chứ ?
- Đa tạ Từ tướng quân đã quan tâm. Tuy là không để lại di chứng gì nhưng mà khí huyết trong người đều bị loạn, tịnh dưỡng chắc cũng phải trên hai năm nữa mới có thể hoàn toàn bình phục. Từ tướng quân ngài hỏi thăm nhiều như thế nhưng mà giọng nói lại có mấy phần lạnh nhạt không giống như muốn quan tâm, chắc là ngài sẽ không định đuổi ta về chứ ?
- Tịch Thủy tiên tử chuyện này...hầy...thôi chắc cũng không sao đâu, vương gia chắc cũng sẽ không nói gì. Tiên tử chỗ này là quân doanh bây giờ muốn kiếm bàn ghế để ngồi cũng khó. Ta tính thế này đi, tiên tử cùng ta đi dạo vài vòng ta tìm chỗ nào sạch đẹp thì lại ngồi nghỉ chân sẵn tiện ngắm bình minh luôn thì thế nào ?
Tịch Thủy đứng bên cạnh thiếu niên vẫn trầm lắng như bình thường, thậm chí ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ nếu như không phải hắn đang đặt toàn bộ tâm tư của mình vào người của vị tiên tử này thì cơ bản là không cách nào nghe được. Gương mặt của cô được một tấm vải mỏng che lại, càng dưới lớp sương mờ cơ bản là không thể nhìn thấy cái gì rõ ràng. Cô hơi có chút nghiêng người, khẽ gật đầu đồng ý.
Từ Trường Sinh chỉnh sửa lại một chút chiếc nón rơm rộng vành của mình lại vô tình để lộ ra một đôi mắt sắt bén nhưng lại có phần ôn nhu dành cho cô. Bản thân hắn cũng không hề che giấu chuyện mình có ấn tượng rất tốt với cô, về mặt cốt cách, tình tình hay mỹ sắc bên ngoài có thể nói Tịch Thủy đều thuộc vào hàng nhất đẳng mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ. Bất quá cảm mến nhiều là thế, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Hai người thong dong thả bước mà đi trong màn đêm đen còn hơi âm ẩm sương sớm. Tịch Thủy cũng chẳng biết từ khi nào mà đã đi song song với hắn, ánh kim quang nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể của cô xua tan đi màn đêm u tối của không gian cũng giống như xua tan đi đêm đen trong trái tim của hắn, bất giác làm thiếu niên dừng khựng người lại.
- Tịch Thủy tiên tử, ta thấy chỗ ngồi rồi.
Từ Trường Sinh vừa nói, ánh mắt vừa hướng đi đến một nơi khác, mắt của Tịch Thủy cũng hướng theo mới phát hiện ra ở bên dưới kia quả thật có mấy khúc cây gỗ cũ kĩ không biết là đã được chặt rồi bỏ ở nơi ấy từ khi nào đang nằm trơ trọi giữa bãi cỏ xanh ngát vẫn còn thoảng lên mùi máu từ chiến trường ở nơi xa được những cơn gió đêm thổi về
- Ngày hôm qua chắc là một trận ác chiến.
Tịch Thủy thì thầm nói, rồi nhìn theo bóng lưng của Từ Trường Sinh dần bước lên trên rồi đi xuống đồng cỏ, trong vô thức không hiểu sao cô lại cảm thấy bóng lưng của người ấy sao mà cô đơn, lãnh khốc và vô tình đến như thế, giống như cả thế giới đều đang chống lại hắn vậy, lại giống như trong thế giới này chưa từng có ai hiểu được hắn.
Tịch Thủy không hiểu, hoàn toàn không làm cách nào hiểu được những suy nghĩ hay hành động lúc ấy của mình, chỉ là trong một cơn vô thức kì lạ cô vội bước chân đi theo hắn, dường như muốn kéo con người ấy khỏi bóng đêm vĩnh hằng đang cố nuốt chửng hắn kia. Nhưng bên dưới là bãi cỏ xanh mơn mởn vẫn còn đọng lại những hạt sương sớm long lanh như vô vàn viên ngọc, đôi giày cô đang mang thì lại rất dễ trượt thế nên chưa kịp đứng vững lại đã vấp chân này vào chân kia ngã nhào xuống bên dưới.
Bất giác cảm thấy bản thân mình tựa vào cơ thể của một ai đó, một cỗ lực lượng thần kì vô cùng rắn chắc và cực kì mạnh mẽ đã đỡ lấy người của cô kéo vào trong lòng. Từ xưa đến giờ đây là lần đầu tiên mà Tịch Thủy cảm thấy mình được ai đó bảo vệ cảm thấy bản thân mình lại an toàn đến như thế, thì ra ở trong vòng tay của một người nam nhân lại là cảm giác ấm áp đến như vậy. Chợt vang đến bên tai một thanh âm thanh lãnh lại có chút băng giá
- Tịch Thủy tiên tử, phải cẩn thận chứ. Quần áo trên người của tiên tử đẹp như thế nếu lỡ như ngã xuống bị dơ thì phiền lắm. Hơn nữa nếu như người bên ngoài biết tiên tử vấp té, ầy ta nghĩ sẽ là một trận cười lớn đấy.
- Ta...xin lỗi...
- Ầy...thôi được rồi, không phải lỗi của tiên tử là do ta không nhắc nhở người trước. Nhưng mà người cũng nên nhanh chóng đứng lại đàng hoàng đi, để người khác nhìn thấy tình cảnh này sẽ khó giải thích lắm.
Tịch Thủy sực như tỉnh khỏi cơn mê mộng nào đó, bây giờ mới nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của thiếu niên kia, nhất thời có chút xúc động giật mình liền muốn nhảy người lên.
- Từ từ...
Chưa kịp để cho Từ Trường Sinh dứt lời, cô đã động mạnh thân thể mà mất đà ngã dúi vào người hắn thêm một lần nữa. Thiếu niên lúc nãy có thế đứng thì không sao, bây giờ mất thế rồi, không thể ngăn cản được mình cũng ngã nhào người về phía sau, nhưng bàn tay cũng không có buông ra cố gắng ôm chặc lấy người của Tịch Thủy, một bàn tay khác liền đỡ lấy đầu của cô áp sát vào thân thể mình, rồi cả hai cứ ngã lăn lộn trên bãi cỏ đến hơn chục vòng mới có thể đến được phần đất bằng phẳng kia mà nằm dài ra.
- Tiên tử...
Hắn muốn than với nàng mấy tiếng, nhưng người con gái ấy vẫn dường như bất động trong vòng tay của hắn tỏa đến từng làn ánh sáng nhẹ nhàng khiến cho thiếu niên nhất thời muốn trách nàng cũng không trách được. Hắn dù sao cũng không phải một vị thầy tu xuất gia, hắn cũng là một nam nhi trai tráng, phút giây dao động với mỹ nhân xinh đẹp cũng không phải là cái gì đó quá đáng.
Bất giác nhận ra lúc này ôm lấy cả cơ thể mềm mại của tiên tử xinh đẹp trong vòng tay mình. Hắn hơi động một chút muốn dời cánh tay mình ra khỏi những đường nét mềm mại và quyến rũ vô ngần ấy, nhưng trong vô tình lại chạm vào những đường nét có phần nhạy cảm ấy lần nữa. Tịch Thủy nằm trong vòng tay của hắn, nàng khẽ a nhẹ lên một tiếng cả thân hình cũng hơi khẽ run lên dường như càng muốn níu chặc vào người của Từ Trường Sinh, sau một chút động thái nhỏ ấy rồi dường như cùng yên ắng luôn hẳn đi, không muốn chút cựa ngoạy nào nữa, cũng không muốn chút phản kháng lại giống như nàng giờ phút này đang tận hưởng một loại cảm giác nào đó mà bản thân chưa từng cảm nhận được.
Một làn u hương nhẹ thoảng từ nơi cơ thể của nàng khiến cho hắn cũng phải dao tâm động phách. Nhất thời dường như cả không gian đều ngưng động đi, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi từng âm thanh xào xạc trong không gian mênh mông núi rừng cũng biến mất. Nhưng dù cho mọi chuyện có diễn ra như thế nào, thì đôi mắt của hắn vẫn một vẻ trầm tĩnh như cũ.
- Ta chỉ là cứu người, tình huống bất khả kháng thôi đấy nhé.