Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vấn Thiên Tiên Lộ
Unknown
Chương 59 Đại chiến
Sáng sớm hôm sau, theo đúng như kế hoạch đã được chuẩn bị trước của mọi người thì Từ Trường Sinh sẽ phụ trách đón đầu đánh chặn cuộc t·ấn c·ông lần này ở phần khu rừng thế nên khi sáng sớm tinh mơ q·uân đ·ội vẫn còn ngái ngủ hắn đã lại như mọi ngày đi dạo khắp nơi này nhìn ngắm cảnh vật của vùng núi non muôn màu muôn vẻ này. Đón ánh bình minh đang dần treo cao lên bầu trời, khi hòn lửa kia chợt dâng cao lên thiếu niên thả lỏng thân thể tắm mình trong dòng ánh dương quang vô tận, chợt trong vô thức hắn quay đầu sang bên phải giống như đang tìm kiếm điều gì xong lại quay đi buồn bã.
Mọi người trong quân đều nhanh chóng thức giấc sau khi đánh răng rửa mặt thật sạch sẽ thì đều tập hợp lại theo đúng như hiệu lệnh của tướng quân. Thiếu niên đứng kiểm kê từng người một, vừa vặn đủ một trăm người tử sĩ thường hay cùng hắn chinh chiến nhất, sau khi đã phổ biến cho mọi người hiểu cơ bản về nhiệm vụ của ngày hôm nay thì liền lên đường đi chuẩn bị các loại bẫy chông bẫy sập mai phục trước.
Cũng rất thuận tiện khi mà chiến trường này hắn được phép toàn quyền triển khai chiến thuật, bên trên không quan tâm lắm đến chuyện làm như thế nào, chỉ cần chặn đứng kẻ thù lại là được. Lập tức ra lệnh mỗi người một việc chia nhau mà làm, người chặt cây, người chuốt nhọn nhưng cây tre đã lấy được chặt, có người đi đào hố chôn chúng xuống, ai cũng có việc làm luôn tay luôn chân.
Từ Trường Sinh từ trong nhóm lựa chọn ra mấy kẻ có đôi mắt quan sát không tệ đi cùng với mình để chuẩn bị chiến thuật đặt bẫy. Mọi thứ đều phải được chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng, hắn lại nghĩ ra một kế hoạch để dẫn dụ những kẻ ấy đi vào bên trong khu rừng thì mới có thể hoàn thủ thành công. Thế là ngay trong buổi trưa gấp gáp cho ba quân chuẩn bị đầy đủ lều trại bên ngoài giả vờ như đã vào thế đóng quân canh gác nhưng lại không ngờ được rằng có quân địch t·ấn c·ông đến.
Việc đặt bẫy nhìn thì không thấy vẫn đề nhưng khi bắt tay vào làm thì khó vô cùng, hắn cùng với đám người kia phải đi vòng vòng khắp hết rừng chỉ để nghiên cứu thật kĩ về nhưng phương án mà kẽ thù có thể sử dụng để t·ấn c·ông, cũng như đã cải trang để đi đường nhằm tính toán phương án hành quân. Mất hơn một ngày trời cũng xem như xứng đáng đã đặt bẫy ở tất cả những nơi mà bản thân cảm thấy quân địch có thể đi qua, mọi người đều nhanh chóng mệt mỏi quay về nơi cái đồn canh giả được dựng để nghỉ ngơi.
Quan sát lại nơi này cũng không còn nhiều người lắm, những người khác đều đã sớm theo sự hướng dẫn của hắn mà đi về doanh trại nghỉ trước rồi.
- Tướng quân...ngài nghĩ bao nhiêu ngày nữa thì bọn chúng sẽ đánh tới và quân số là bao nhiêu ?
- Cái này ta cũng không biết, cũng không làm cách nào mà đoán được. Bất quá chắc chắn là không tới bảy tám ngày nữa, q·uân đ·ội có thể đến một vạn thậm chí là hai vạn nhưng mà sẽ chia ra hai bên để tiến công. Bất quá nếu như đánh đến nơi này chúng ta có thể diệt được vài trăm đến cả nghìn tên bằng mớ cái bẫy này đã xem là thuận lợi rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa tập trung vào kế hoạch của các ngươi đi, đừng quên đằng sau lưng mọi người vẫn còn có ta thủ hộ.
- Tướng quân... mạt tướng đã đã hiểu.
- Thôi chúng ta về doanh trại đi, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai vẫn còn phải đặt thêm không ít các loại bẫy đâu.
Hắn vừa mới nói dứt lời thì đã liền ngay tức khắc nhảy lên dựa theo những cành cây mà rời đi, mọi người nhìn theo cử động nhanh chóng của Từ tướng quân mà chỉ có thể lắc đầu thầm than khổ. Dưới trướng của một vị tướng quân có tính cách lãnh đạm như thế này đôi khi là tốt nhưng cũng có lúc lại là một cực hình mệt mỏi không sao kể siết được.
Loáng chẳng có bao lâu thì ngày ấy cũng đã đến, đêm trước ngày diễn ra đại chiến, mọi người trong quân lại họp bàn một lần nữa, mọi người phát hiện được lộ tuyến di chuyển của đại quân kẻ địch vậy mà thay đổi bất ngờ, phát hiện ra vậy mà còn có một con đường khác có thể đi bọc qua rừng xuyên qua cả núi mà tiến đánh thẳng đến một cổng khác của thành bình thường đều là thế dựa vào núi ít khi nào canh phòng cẩn mật, nếu như không phải đã có người trong bóng tối quan sát mật báo nhất định sẽ thua không cần suy nghĩ. Thành chủ quan sát cặn kẽ hết bản đồ rồi mới lên tiếng
- Xem ra ngay từ đầu đều đã có chuẩn bị, quân đại Hán quả nhiên không tầm thường. Ngay cả quân trong thành của mình mà cũng lừa, sẵn sàng dùng mạng của chúng để khiến chúng ta không thể nghi ngờ mà phát giác được con đường ấy, mở một thế gọng kiềm toàn lực tiêu diệt.
Từ Trường Sinh đảo ánh mắt của mình một lượt đi khắp cả bản đồ trên bàn, rõ ràng có ba con đường nhưng ở trên chỉ ghi chú có hai chứng tỏ quân địch cũng đã sớm có dự tính cho chuyện mất thành diễn ra, dựa theo lời của vị thành chủ kia thì con đường này chắc cũng chỉ có cứu binh mới biết.
- Người mật báo lần này là ai thế ?
- Là một toán quân lần trước mà chúng ta bắt được, những người có gia đình vợ con trong thành đều đã được trả về nhà, hơn trăm người phụ nữ đều là người trong thành nên cũng được thả về hết. Đây là ý của vương gia
Mạc lão vừa mới dứt lời thì đại tướng quân ở bên cạnh cũng đã vui vẻ nói thêm vài câu góp vui
- Vẫn là vương gia nhìn xa trông rộng, trong đám nữ tử đã thả về ấy. Có một người từng l·àm t·ình báo cho đại Hán đã tự động cung cấp tin tức ấy. Chúng ta mới có thể kịp thời chuẩn bị.
Vương gia nhìn thấy mọi người đang tán dương mình, trong lòng chẳng thấy hân hoan cũng chẳng thấy vui sướng, gật đầu lên tiếng
- Vẫn là người có lòng ta chỉ là may mắn lãnh công mà thôi. Nhưng chuyện này mọi người cũng không cần lo lắng, nếu như ta đã biết được phương hướng di chuyển của kẻ địch đương nhiên là đã có trước sự chuẩn bị cho trận chiến này. Mọi người vẫn cứ hành động như cũ. Chúng muốn chiếm lại ta cũng muốn xem có bản lĩnh đó hay không.
Ngày mai rừng già xin giao lại cho Từ tướng quân, khe núi xin giao lại cho Đại tướng quân cùng với Thành chủ. Ta sẽ cùng Mạc lão và những người còn lại ở đây nghênh địch, nếu như có đại biến chúng ta lập tức sử dụng pháo hiệu để thông báo. Được rồi, các vị hãy về nghỉ ngơi cho thật tốt, lấy sức khỏe ngày mai lên đường.
Đêm đó toàn quân được cho ăn uống no đủ, ngựa cũng được cho ăn rất no chăm sóc lại móng chân chuẩn bị cho trận đại chiến ngày mai diễn ra. Chỉ có Từ Trường Sinh là không ngủ hắn dạo trong đêm nhìn mây ngắm trời, khi về đến lều của mình ánh mắt đảo đến bộ chiến giáp. Đã mấy ngày không ai lau chùi bám đầy bụi đất. Thốt nhiên trong lòng lại nhớ đến hình bóng ấy, hình bóng về đôi mắt vàng kim tuyệt đẹp, về người con gái mà trên thân thể lúc nào cũng phản chiếu ánh kim quang, về nụ hôn đó. Bất giác đưa bàn tay lên miệng lau đi mấy cái.
- Được rồi, chăm sóc nó một chút. Sau đó lại tu luyện Linh Nhãn pháp quyết vậy.
Đêm vẫn cứ trôi, bầu trời mang theo từng cơn gió thổi đến xuyên qua lều trại, thiếu niên vẫn ngồi đó miệng lẫm nhẫm pháp quyết tu luyện. Mấy ngày hôm nay không ngừng luyện tập, thế nên Linh Nhãn pháp quyết đã có thêm chút thành tựu, nhất là sau khi đột phá được luyện khí tầng thứ tám liền cảm thấy việc thôi động linh nhãn pháp quyết dễ dàng hơn. Bước niệm chú quyết cũng được lượt dần đi một số chỗ nhỏ, tuy không phải nhiều nhưng cũng xem như có tiến bộ. Mà thà là có tiến bộ chậm như thế vẫn là tốt hơn cảm giác bỏ công vô ích.
Trời chưa sáng nhưng Từ Trường Sinh đã thức dậy sau khi thực hiện những bước tắm rửa đơn giản cho mát người thì liền bận lên mình một bộ lục bào bó sát thân thể, trên người đeo theo hai thanh đao giống như bình thường, đầu đội lên chiến mũ rộng vành có treo một chiếc chuông, bước chân về phía bên ngoài. Toàn quân đều đã tập hợp, y phục về cơ bản đều giống y như hắn ta chỉ có những người nhận nhiệm vụ đặc biệt là mặc quân phục của binh lính.
- Kế hoạch hành động ta đã triển khai qua, tất cả cứ y thế mà làm.
- Đã rõ.
Lập tức tất cả những thân ảnh người khi này vẫn còn đang đứng nghe lệnh đã biến mất chẳng còn có thể nhìn thấy dấu vết, tốc độ thực sự vô cùng kinh người. Theo như lệnh của Từ Trường Sinh tiến thẳng vào bên trong rừng, theo đúng như vị trí trên các cây đã được sắp xếp ẩn người vào bên trong lá cây âm thầm quan sát chiến cục. Những người mặc quân phục cũng đều nhanh chóng đi vào vị tri, giả vờ như đã nhậu nhẹt một trận say khước nằm lăn lóc mỗi người một nơi.
Tất cả đều nín thở chờ đợi trận chiến sẽ tới. Rầm rập...rầm rập, từ đằng phía xa lập tức vọng tới tiếng chân ngựa giẫm lên nền đất bằng, thiếu niên hơi thẳng người phóng tầm mắt đi xa nhất có thể để quan sát, phát hiện vậy mà ở nơi này tập hợp cực đông quân lính, nếu như ước chừng cũng phải đến hơn bảy nghìn quân, xem ra số lượng t·ấn c·ông nhiều hơn những gì mà mọi người có thể tưởng tượng ra được.
Quân địch từ đằng xa phát hiện được trận doanh nhỏ với mấy chục cái lều được dựng tạm bợ. Sau khi cấp báo cho cấp trên thì phát hiện những quân binh ở bên trong hầu như đều đã say ngủ có rất nhiều kẻ vẫn còn đang say sưa uống rượu. Không một chút nghi ngờ nào bọn chúng lập tức phát động q·uân đ·ội lao đến t·ấn c·ông.
Mọi thứ vẫn theo đúng như kế hoạch của thiếu niên hắn quan sát kĩ lưỡng về những kẻ có trang phục khác người ghi nhớ hết những bộ dạng của chúng. Lập tức từ bên trong những người khi này đang say khước giả vờ giống như phát hiện có đại biến đang diễn ra tức tốc đứng lên bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng thế quân t·ấn c·ông phía trước đã hung hãn càn tới đoán chừng đã vào thế không thể nào lùi đều ào ào như những đợt sóng biển lao lên.
Những binh lính giả vờ bỏ chạy kia khi đến gần những chiếc lều liền ném mạnh v·ũ k·hí đi vào bên trong. Từ nơi ấy lập tức có không biết bao nhiêu âm thanh nhốn nháo vang vọng cả lên, rồi từ vô số các chiều lều ào ào lao lên những quân binh mặc theo quân phục của đại Hán. Không phải ai xa lạ đều là những kẻ tù binh đã b·ị b·ắt giữ.
Thế quân hung hãn lại gặp thêm nhưng kẻ kia điên cuồng chạy ào ra, liền mở lên một trận giẫm đạp ghê người của những con chiến mã lên thân thể của những kẻ đang muốn cầu sinh kia. Đại tướng cầm quân có hơi hoảng loạn trong lòng không ngờ lại có một đám những kẻ điên loạn dám lao thẳng đến móng ngựa chiến để tìm c·hết như thế.
Gần một nghìn năm trăm tù binh đã b·ị b·ắt giữ khi nãy lao ra đã có đến gần hai ba trăm người gì đó chạy đầu là bị ngựa chiến giẫm nát thân thể. Đến khi kịp thời trấn an thế quân thì mới phát hiện ra đây đều là quân của bên mình. Nhất thời tất cả những kẻ lãnh đạo đều phải ôm đầu bất lực vì thủ đoạn quá mức tàn độc của kẻ địch, sau đó mệt mỏi phân chia người bên dưới đưa những người còn sống đi lui dẫn về phía hậu phương vừa hay đúng với những tính toán của thiếu niên, lại một lần nữa thì kịch biến đổ đến.
Cơ thể của tất cả những kẻ bị giẫm c·hết đột ngột p·hát n·ổ, mang theo làn khí độc tốc thẳng vào người ngựa bên trên đang giẫm lên khiến cho cả bọn kinh hãi mà hoảng loạn hết cả lên, toàn thế quân đang bình ổn đột nhiên đều loạn động mất kiểm soát, sau đó là đến những kẻ còn sống khi nãy đã được đưa gần về phía cuối của đoàn quân cũng p·hát n·ổ. Gió đằng sau liền nổi lên thổi mạnh tới, mang theo kịch độc lan tỏa khắp toàn bộ đội quân hơn mấy nghìn người khiến cho cả bọn phát hoảng náo loạn hết cả, muốn tản chạy đi xung quanh để tránh độc
Ở trong thời khắc sinh tử quan đầu này cho dù muốn điều khiển quân cũng không làm cách nào được. Mấy kẻ thống lĩnh trận chiến đổ mồ hôi kinh sợ trước loại thủ đoạn kinh kh·iếp và quá mức tàn độc này, cho dù bọn hắn đều là những người đã kinh qua không biết bao nhiêu trận chiến trên sa trường nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người có thủ đoạn tà ác như thế.
Người ngựa đằng sau trúng phải kịch độc ngã nhào xuống đất, máu từ trong người chảy xuống những phần da thịt bên ngoài bắt đầu thối rửa làm bốc lên mùi thối kinh tởm, lại thêm cơn gió thổi mạnh tới mang theo kịch độc đổ ập lên trên. Hai bên đường cũng chẳng biết từ khi nào, những cơ quan bị bật lên lần lượt vô số các cung nỏ đã được chuẩn bị từ trước bắn tới vô vàn những mũi tên tẩm độc.
- Chạy vào rừng...
Một viên tướng hét lên thất thanh rồi liền không chần chừ mà thúc ngựa chạy đi, theo sau lưng ông ta toàn quân còn lại đều kinh hãi không biết phải làm như thế nào cũng đều liều mạng mà chạy theo thẳng vào rừng dù biết rằng chắc chắn bên trong đã có mai phục. Đoàn quân còn chưa đánh được vào rừng đã thiệt hại hơn ba nghìn người nặng nhất là đám bộ binh ở phía sau trúng phải khói độc tự nhiên hoảng loạn không thể phòng ngự, ai ai cũng nháo nhào bỏ chạy giẫm đạp lên nhau, lại thêm trúng khí độc gần như toàn diệt. Nhưng nhóm quân đằng giữa thì trúng phải trận mưa tên mà thế trận tan tác, người hay ngựa đều đồng loạt c·hết như ngã rạ.
Ngựa vừa chạy vào đã gặp phải mấy cái bẫy chông ngã xuống c·hết vô số, lại gặp thêm những bẫy cây đập cho nát xác, toàn bộ chỉ còn tiếng la hét trong tuyệt vọng. Khi tất cả còn đang kinh hồn bạt vía thì lại có không biết nơi nào vô số những tiếng hú ma quỷ lại vang vọng quanh tai. Rồi chỉ thấy từng cái bóng lướt đi, lần lượt từng toán quân bị á·m s·át ngã xuống.
Những kẻ rút ra v·ũ k·hí chuẩn bị nghênh chiến cũng đều gặp phải cùng một loại kết cục như thế. Kẻ địch trong tối lao đi quá nhanh đến cái bóng cũng không thể nhìn thấy chỉ có thể chém loạn xạ cầu may, chưa kể tâm thần đã r·ối l·oạn hoàn toàn không thể nào phân biệt được đâu là kẻ địch đâu là đồng minh nữa. Quân đội thì lại đứng ở khắp nơi thế nên liền trở thành một cuộc tàn sát chém g·iết lẫn nhau giữa q·uân đ·ội đại Hán.
Toàn bộ q·uân đ·ội của Từ Trường Sinh đều đứng ở bên trên quan sát chiến cục, mọi thứ diễn ra quá mức hoàn hảo không có lấy một chút nào sai sót khỏi những tính toán của Từ Trường Sinh khiến cho cả bọn trong lòng kinh hô. Hơn hết vị tướng quân của bọn họ đâu thể ngờ được lại ra tay tàn độc như thế, trộn độc dược vào bên trong thức ăn, những ngày đầu liên tục bỏ đói khiến cho tinh thần tất cả kẻ địch kiệt quệ rồi mới dùng đến độc chiêu hạ độc, lại thêm nội lực vào trong cơ thể biến họ thành những quả bom độc di động.
Chỉ đợi cho đám người ấy vừa đi vào hàng ngũ là liền kích phát. Không cần động móng tay cũng có thể đêm một đội quân mấy nghìn người g·iết không còn mảnh giáp.
Toàn bộ đều đứng yên lặng chờ đợi hiệu lệnh từ phía tướng quân, sau khi nhìn thấy cái phất tay hạ xuống ban lệnh thì gần như ngay lập tức vô số những bóng đen đã ẩn nấp đều đồng loạt hạ thân lao xuống, tốc độ mỗi người cực nhanh, lại thêm thông hiểu địa hình cứ lướt đi đến đâu là n·gười c·hết như ngã rạ đến đấy hoàn toàn không có lấy một chút khả năng phòng ngự nào, thậm chí còn không kịp nhận thức mình đ·ã c·hết như thế nào thì đã rơi đầu, cơ bản muốn một chút kháng cự cũng không làm gì được.
Âm thanh đao kiếm chém vào thân thể vang lên ở ngay bên tai kéo theo đó là vô vàn những tiếng la hét đau đớn cầu xin tha mạng, rồi những tiếng cười cứ lanh lảnh vang vọng khắp bốn bề. Máu bắn ra tung tóe, tứng khúc chân tay b·ị c·hém đứt lìa văng ra tứ tung nằm ngổn ngang, cảnh tượng kinh động ấy chẳng khác nào đang ở chốn cửu u địa ngục, từ từ bẻ gãy đi tinh thần chiến đấu của tất cả những kẻ còn lại khiến chúng đều đứng túm tụm vào nhau kinh sợ. Đến cuối cùng toàn bộ q·uân đ·ội t·ấn c·ông vào nơi này lúc đầu có hơn bảy nghìn người cứ thế mà toàn bộ đều chôn thây trên con đường rừng đi vào cổng thành.
- Tướng quân, thứ mà người yêu cầu.
Người kia vừa nói, bàn tay liền đưa tới cây giáo đã xiên qua năm sáu cái đầu người qua cho tướng quân. Từ Trường Sinh đảo mắt qua là biết ở trên ấy đều là các nhân vật cuộm cán mà hắn đã để mắt tới ngay từ đầu. Gật đầu hài lòng rồi toàn quân theo hiệu lệnh quay về tiếp ứng cho vương gia đang kịch chiến ở trong thành với đội quân đột kích.