Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vấn Thiên Tiên Lộ
Unknown
Chương 61 Hợp công
Một cảm giác nôn nao chợt trào dân trong cơ thể, không thể lí giải bằng cách nói thông thường, hắn đưa bàn tay về sau phía nắm chặc lấy Minh Hà đao, chợt cảm thấy nó cũng run khẽ lên từng cơn giống như đã cảm ứng được một loại cảm ứng dị tượng kì lạ gì đó. Đằng trên không Độc Cô Chiến vẫn cứ đứng sừng sững như một ngọn núi trên lưng chừng trời, cả cơ thể hắn phát tỏa ánh kim quang chói lọi, mây trời vần vũ gió thổi mạnh tốc lên thành từng cơn khiến con người ta kinh kh·iếp, nhưng kinh kh·iếp nhất chắc có lẽ chính là đám người của q·uân đ·ội Đại Tần, hầu hết đều đã tuyệt vọng buông thỏng v·ũ k·hí. Tiếng long ngâm ầm ầm khắp không gian, rồi chợt dường như một khoảng khắc hoàn toàn bị đứng lại, Từ Trường Sinh nhìn thấy Long hồn từ từ tiến nhập vào cơ thể của Độc Cô Chiến. Từ Trường Sinh lướt mắt sang tất thảy, tất cả mọi người đều đã đi đến tuyệt vọng cùng cực, nhất thời hắn mới lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này
- Vương gia...người có viết di thư chưa ?
- Ta sao...vẫn đang nghĩ mình nên viết cái gì ở trong đó đây. Hầy không ngờ...cũng có ngày ta phải bỏ thây nơi đất khách quê người, đến một người nhặt xác cũng không có như thế này. Đáng tiếc cho một đời anh hùng của ta, hầy phu nhân ở nhà xinh đẹp như thế mấy năm nay lại vì chuyện triều chính mà bỏ mặc nàng, bây giờ c·hết rồi đúng là đáng tiếc mà.
- Nam nhi chí ở thiên hạ, bổn bề là nhà, c·hết ở đâu thân chôn nơi đó có gì mà đáng tiếc.
Từ Trường Sinh bước về phía trước một bước, tà áo trên người phấp phới theo cơn gió mà tung bay lên, không có y giáp chiến bào chỉ đơn giản một tấm y phục bằng vải màu xanh lục, nhưng không biết tại sao lúc này lại mang đến cho người khác cái cảm giác mạnh mẽ, bá đạo lại có nét ngông cuồng cường mãnh kì lạ.
Dường như bản thân hắn lúc này còn uy mãnh hơn cả mặc theo cường y chiến giáp. Tấm lưng của hắn không biết vì sao mà trong mắt của tất cả mọi người trong q·uân đ·ội Đại Tần chợt trở nên khổng lồ cùng vĩ đại đến như thế, cảm giác giống như một vị thần nhân giáng thế cứu độ chúng sinh. Mạnh mẽ mà phi thường không gì có thể tưởng tượng được.
Độc Cô Chiến đứng trên lưng chừng trời nhìn xuống, sau khi đã hấp thụ long hồn vào trong thân thể cả người sinh ra dị biến mãnh liệt, chiếc chiến bào bên ngoài nứt toác ra p·hát n·ổ để lộ một cơ thể cực kì to lớn với những đường nét cơ bắp càng thêm nổi cuộm hơn như một vị chiến thần, trên làn da còn óng ánh nét vàng kim có những đường vân chạy dọc quanh thân thể giống như vẩy rồng, ngay trên đầu từ từ xuất hiện hai chiếc sừng xuyên thẳng lên trên. Bá đao cũng chói sáng lóa mắt, nhưng thay vì là huyết quang thì bây giờ lại là kim quang cực thịnh chiếu sáng luôn cả chiến trường.
- Vương gia nếu như chúng ta còn sống quay về, mạt tướng chờ ngài khao toàn quân một bữa thịnh soạn đấy.
Vừa mới dứt lời, giữa lưng chừng không gió ba động đánh lên mãnh liệt, lại kéo dài tới một tiếng gầm gú, lần này còn cường hãn hơn vạn phần giống như tiếng gầm của một vị vua mãnh thú đứng trên vạn vật vừa mới được đánh thức đang chờ đợi kẻ khiêu chiến mình xuất hiện. Một tiếng gầm kinh động đến khiến cho cả thiên địa cũng phải kinh hãi biến sắc mà cúi đầu. Toàn quân hai bên đều không thể ngăn được cơ thể của mình vừa mới cố đứng dậy liền đã bị một lực vô hình ép cho dập đầu dưới mặt đất.
Giữa cái không gian chiến trường cát bay đá chạy ấy rốt cuộc cũng chỉ còn lại có hai con người, Từ Trường Sinh một tay cầm Minh Hà đao đứng vững vàng trước tất cả như đại sơn hộ quốc Tu Di Sơn che chở cho toàn bộ nhân gian, ánh mắt hung quang ẩn hiện lập lòe dáng đứng kiên nghị của bậc đại tướng thống lĩnh sa trường và của bậc chí tôn thách thức sức mạnh đỉnh thiên lập địa. Độc Cô Chiến lại lần nữa gầm lên, cảm giác áp bức lần thứ hai giống như cơn s·óng t·hần đột ngột đổ ấp xuống thân thể của thiếu niên.
- Đây chính là thử thách của Độc Cô tiền bối sao, vậy tiểu bối phải phụng bồi rồi.
Xoẹt...giữa ba động lập tức vang lên một âm thanh kinh động cả màn nhĩ, giống như tiếng của một đợt tia sét chợt phá không mà đến. Ngay bên dưới chân nơi mà Từ Trường Sinh đang đưng khi nãy, đất đá lập tức lõm nát xuống cũng hiểu được hắn đã phát lực khủng kh·iếp đến cỡ nào.
Dường như ngay tức khắc xuất hiện ở ngay gần bên cạnh của Độc Cô Chiến, tốc độ này so với trận chiến khi này nhanh hơn, mạnh hơn sắc hơn gấp hàng chục lần. Rốt cuộc vẫn còn đang ẩn giấu bao nhiêu thực lực. Mạc lão gần như ngay tức khắc đấm mạnh xuống mắt đất khiến cho đất đá toàn bộ đều tung bay lên sau đó dường như tâm ý liên thông hai người đấm đấm túi bụi những viên đá ấy hướng thắng đến vị trí của Độc Cô Chiến.
Đao Tốc. Loạn
Từ trên chừng không, bỗng nhiên xuất hiện vô vàn những hình ảnh của Từ Trường Sinh lướt đi giữa những viên đá, không có quỹ đạo nhất định chỉ có tốc độc càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, một cái lướt qua đều chém trên người của Độc Cô Chiến một đao. Đây chính là thế hợp công của cả ba người.
- Tiểu tử rất nhanh nhưng chưa đủ..
Vừa mới dứt lời lập tức đao liền đồng đậy trong lòng bàn tay ông ta tốc độ nhanh đến người bình thường không thể nào cảm nhận được, keng...một âm thanh chát chúa chợt vang lên đao của hai người đã lướt tới nhau kịch chiến đối đầu. Xoẹt...nhanh như cắt Mạc lão từ phía bên dưới đạp không lưới tới, bảo kiếm trong bàn tay liền động chém ra một v·ết t·hương cực lớn trên cơ thể của Độc Cô Chiến. Ông ta không thể đỡ lại đằng trước mình là một người đằng sau lại là một người, tức khắc Vương gia cũng xuất thủ nhằm vào hướng ngay bên sườn mà đâm tới trước thế vây công mãnh liệt của cả ba người cơ thể của Độc Cô chiến đã thấm đẫm máu.
Gần như ngay tức khắc Minh Hà đao phát lực hút hết tất cả những tinh huyết đang ròng ròng chảy ra kia, trực tiếp muốn hút khô cả cơ thể của Độc Cô Chiến nhưng bất thành, long hồn hộ thể lập tức hiện thân chỉ một cái quật đuôi đã đánh bay cả ba người. Độc Cô Chiến cũng bị một đòn vây công này làm cho trọng thương khi nãy lại còn bị Minh Hà đao rút đi huyết nhục nên liền hạ người xuống bên dưới, nơi v·ết t·hương ngay sườn và lưng âm ỉ chảy xuống máu đen, hiển nhiên là đã bị trúng kịch độc. Bất quá nhờ có long hồn hộ thân nên mới miễn cưỡng kháng cự lại được. Rơi thẳng xuống bên dưới đất
Từ Trường Sinh, Mạc lão, vương gia vừa b·ị đ·ánh văng xuống, chân động mạnh mẽ đến ê hai cả bàn tay, cảm giác như thân thể b·ị đ·ánh cho rách nát cả ra, nhưng thời điểm này cũng không còn cách nào ngoài cố gắng chịu đựng tiếp tục chiến đấu, gần như ngay trong tức khắc cả ba người đều đã lấy lại đại thế t·ấn c·ông như ban đầu.
- Nhường hai người con long hồn đó, Độc Cô Chiến cứ để cho ta.
Giẫm chân một cái đã biến mất lao thẳng đến vị trí của Độc Cô Chiến đang định thần lại sau đợt t·ấn c·ông hợp công của cả ba người, sắc mặt ông ta hơi xám đen lại đã chịu thiệt lớn trước cuộc vây công, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng trầm tĩnh chẳng có một chút rồi loạn nào tiếp tục ứng chiến
- Độc Cô tiền bối, tiếp đao.
Rầm...Từ Trường Sinh bổ thẳng từ bên trên xuống, gần như ngay tức khắc đao của Độc Cô Chiến cũng chém lên, lại một lần nữa đao của hai người v·a c·hạm vào nhau, khí tức lập tức tung ra toàn bộ, hai luồng cực đại nội lực cũng liền v·a c·hạm xoáy vào nhau trở thành một cơn bão khổng lồ. Huyết quang trên Minh Hà đao đại thịnh như cảm ứng được sự điên cuồng phát xuất từ trong tâm khảm của chủ nhân mình mà điên cuồng bộc phát quang mang trợ uy. Thế t·ấn c·ông của cả hai lại giống như lần đó, nhưng mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn rất nhiều, huyết quang cùng kim quang kinh động toàn bộ chiến trường. Từ Trường Sinh bị sự cuồng nhiệt làm cho tim đập mạnh, huyết nhục trong người đều sôi sục càng lúc đao lực bộc phát càng mạnh mẽ dần chèn ép được cả Độc Cô Chiến đang b·ị t·hương.
- Mạnh mẽ lắm...tiếp cho ta.
Đọ một đao bất thành toàn bộ khoảng đất dưới chân của ông đều bị giẫm nát, lập tức hơi nghiên người sang một chút để cho vết đao kia chém thẳng xuống mặt đất. Một cú chém ngang lập tức vụt lao tới, thiếu niên giữa không trung đao quang cũng liền lóe sáng lên bồi cùng với ông một đao. Lại từng cơn chấn động kinh kh·iếp vang vọng khắp cả chiến trường, người vừa lao đi vừa đọ đao không ai là chịu nhường ai. Chỉ có Từ Trường Sinh càng đánh càng điên như đã vào trạng thái say máu, càng đánh càng liều mạng cơ bản không kể cơ thể b·ị c·hém thương như thế nào nữa, huyết khí sôi sục chẳng quản bản thân đã b·ị c·hém trúng cũng điên cuồng trả lại một đao.
Độc Cô Chiến đứng trước con quái vật điên này cũng thấy mệt nhọc hắn chẳng khác nào một con bò điên không biết mệt là gì, càng đánh lại càng hăng càng đánh lực đạo từ đao kia chém xuống càng nặng, thậm chí ngay lúc này một đao có thể chém bay cả bức tường thành cũng không phải là nói ngoa. Độc Cô Chiến từ ở thế thượng phong một mình độc bá cả chiến trường, đến bây giờ long hồn thì vị hai kẻ vây đánh giống như hai con c·h·ó vây lấy một cục xương cứ bấu mãi không chịu buông, bản thân thì chật vật với một tên điên cứ liều mạng mà đánh.
- Độc Cô tiên bối, nếu như không đánh thật ta đành hôm nay phải mượn cái đầu của Độc Cô tiền bối rồi.
- Tiểu tử...ngạo mạng tiếp đao.
Ánh hàn quang lần nữa chớp lóe lên giữa không trung, gần như ngay tức khắc xuất hiện ở ngay bên cạnh Từ Trường Sinh nhưng lần này hắn không thèm tránh né nữa. Lập tức một đao của mình thọc đến nhắm ngay phần yết hầu mà đâm, một tay khác tung ra một cú đấm móc thật mạnh, cứng đối cứ với cán đao đang vụt tới. Nếu như chỉ sai lệnh một phân, hoặc chậm chạm chỉ một phần nghìn giây hắn ta sẽ ngay lập tức bị chặt thanh hai nữa c·hết không có chỗ chôn.
Nhưng bản thân thiếu niên có thể liều mạng mà làm như thế chính là vì hắn đã nắm chắc phần thắng lợi ở trong lòng bàn tay. Trong xuyên suốt trận chiến kinh tâm động phách này tất cả các giác quan của hắn đều được trải qua một trận mài dũa luyện tập cùng thần c·hết, chỉ cần sơ sẩy là c·hết. Cách này tuy điên, nhưng chỉ cần không c·hết thì lợi ích mà nó mang lại là cực kì khủng kh·iếp, đến thời điểm này hắn đã có thể nhìn thấu được hoàn toàn tốc độ t·ấn c·ông của đối phương thế nên mới dám tung quyền đấm đao.
Đao lập tức bị đấm bay lên không trung, cũng gần như ngay thời khắc ấy lưỡi đao của Từ Trường Sinh cũng đã lao đến, muốn kết thúc lấy trận chiến này cầm về chiến thắng cuối cùng.