Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63 Dịu dàng

Chương 63 Dịu dàng


Thiếu niên cúi đầu cảm ơn ông, ngự y rất vui vẻ cũng gật đầu rồi liền đi ra bên ngoài trả lại không gian yên ổn cho đôi nam nữ tiếp tục tâm sự. Chỉ là sau khi ông vừa mới đi, từ đằng xa đã có rất nhiều người đi tới đẩy theo xe gỗ đi tới bên trên được bày biện với đủ thứ loại đồ ăn được đậy lại cẩn thận hẳn là cũng theo lệnh vương gia mà mang tới.

Ánh mắt thiếu niên có hơi chút bất ngờ pha cùng bối rối, nhưng đột nhiên hắn nhớ lại hình như lúc đó đúng là cũng có nói sau khi chiến thắng khải hoàn trở về chờ vương gia bao ăn một bữa đã đời. Bây giờ nhìn thấy những xe gỗ đẩy thức ăn nhanh đến đều là không biết bao nhiêu mỹ vị của nhân gian, khiến cho hắn trong nhất thời bụng cũng phải đánh trống mà phát thèm nhỏ dãi.

- Trường Sinh ca, huynh mới tỉnh lại chắc là cơ thể vẫn hư nhược lắm để muội đút cho huynh ăn nhé.

- À...ừm, đành làm phiền quận chúa vậy.

- Người ta lo lắng cho ai kia như thế, thức đêm thức hôm chăm sóc cho ai kia. Vậy mà người đó đến một câu đàng hoàng cũng không nói được suốt ngày vẫn cứ quận chúa này quận chúa nọ...hừ

- Rồi rồi...hiểu rồi, Tần Linh làm phiền muội đút cho huynh ăn được không ?

- Được được...

Tần Linh vừa nghe thấy những gì mà thiếu niên ấy nói lập tức chuyển đổi sắc mặt tức thì từ hơi giận hờn sang vui vẻ vô cùng, thái độ chuyển biến tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách nữa, người ta đều nói đúng mỹ nhân lòng dạ khó lường thật là không thể nào thăm dò cho cam. Thiếu niên hơi khẽ lắc đầu chán ngán rồi lại bắt đầu ăn uống cùng với nàng cứ như thế một buổi sáng đã trôi qua vô cùng yên ả.

Đến tầm hơn một giờ sau khi đã nghỉ ngơi chán chê ở trong phòng, Từ Trường Sinh mới ngỏ ý muốn ra bên ngoài ngồi hít thở không khí trong lành một chút, gần như ngay tức khắc bên ngoài có người đẩy vào ngay một chiếc xe lăn, sau đó liền cẩn thận điệu hắn ngồi lên. Cả đời thiếu niên cũng chư có từng nghĩ đến mình còn trẻ như thế này đã phải học ngồi xe lăn rồi, cảm thấy có mấy phần bất lực không biết nên nói như thế nào.

Tuy là như thế nhưng cũng phải công nhận một điều người có thể làm ra được món đồ như thế này thực sự quá giỏi, hoàn toàn là được tạo ra bằng gỗ tự nhiên rồi thông chế tác cực kì công phu mà tạo ra các hế thống máy móc vô cùng phức tạp để hỗ trợ vận hành, thế nên lực đẩy rất nhẹ.

- Muội dẩy có nặng lắm không ?

- Huynh cứ yên tâm đi, nhờ vào hệ thống bánh răng đã hỗ trợ không ít lực thế nên muội đẩy rất thoải mái. Hơn nữa đừng nhìn bề ngoài mà coi thường nhé, muội cũng là một người luyện võ đấy. Xương cốt rắn chắc, cơ thể khỏe khoắn mấy thiếu niên trai tráng không ai mạnh bằng muội đâu.

- À...vậy sao. Vương phủ rộng lớn thật, ta chưa từng được thấy qua nơi nào uy nga hơn nó.

Tần Linh nghe thấy lời này thì liền hí hửng hình như là nàng vừa mới có một cơn cao hứng nào đó chợt bộc phát lên trong lòng. Gần như ngay lập tức nàng đẩy thiếu niên đi nhanh hơn một chút cẩn thận giới thiệu từng nơi cho hắn thấy. Tuy là thiếu niên chỉ tìm chuyện để nói bừa cho qua mấy lời kia của Tần Linh nhưng mà chuyện vương phủ rộng khủng kh·iếp thì là sự thật. Hắn từng một lần thấy qua rồi, nhưng tưởng lần ấy đi một đoạn xa như thế đã là dữ lắm rồi, không ngờ khi ngồi trên chiếc xe lăng được nàng đẩy đi một vòng mới nhận thấy thì ra phần lần trước mình thấy nhiều lắm cũng chỉ là một tòa tiểu viện mà thôi.

Nguyên tòa vương phủ không khéo thực sự còn to bằng cả cái thôn nhỏ của hắn luôn không chừng. Thiếu niên chợt nghĩ đến tự nhiên lại cảm thấy cực kì chuẩn xác với nhận định của mình, khi hắn lướt qua khắp nơi đều nhìn thấy khung cảnh ra vào nhộn nhịp của những hạ nhân, nhích chân đi xa thêm một chút thì là mấy tòa tiểu viện trồng cây trồng hoa lại có mấy toà tiểu viện chuyên để nuôi những con thú. Mấy con thần mã mà thiếu niên từng nghe qua cũng đều được chăm sóc ở nơi này, ngoài ra còn có rất nhiều những loài thú quý hiếm mà Vương gia đã bắt được mấy loài hổ beo các thứ đều có cả.

Hắn cùng nàng đi lướt qua từng cái tiểu viện có lớn có nhỏ khác nhau, đếm sơ sơ cũng phải hơn trăm cái là ít, mà hình như nhiêu đây cũng chỉ mới là vòng ngoài mà thôi, thiếu niên không biết ở đâu ra mà lại có nhiều phòng như thế, cho dù là hạ nhân thêm cả gia đình của vương gia cùng không nhiều đến mức ấy, không lẽ chịu chi đến mức mà hạ nhân mỗi người cũng có một phòng riêng.

- Tần Linh, trong vương phủ có q·uân đ·ội sao ?

- Phải đó ca, có mấy nghìn quân lính tinh nhuệ được huấn luyện khắt nghiệt lắm thế nên tiểu viện mới nhiều như thế, trung bình mỗi phòng có đến hơn năm người ở.

- Nuôi quân tạo phản sao...

Từ Trường Sinh vừa mới nghe Tần Linh nói thì trong miệng đã hơi lẫm nhẩm mấy cái, trong đầu hắn đột ngột nhảy số đến chuyện Vương gia muốn dựng binh tạo phản. Rõ ràng chỉ là một vương phủ cho dù muốn dựng quân cũng không thể nhiều đến mấy nghìn người như thế hơn nữa còn đều là tinh nhuệ vậy số quân bình thường thì sao có phải con số đã lên đến hơn một vạn. Hơn nữa trên con đường này hắn đã gặp qua không biết là bao nhiêu quân binh canh phòng so về độ cẩn mật thì ở vương gia phủ đằng trước cũng không dày đặc như thế này.

Tần Linh nhìn thấy thiếu niên mấp máy môi mình mấy cái, nhưng lại không thốt thành lời tự nhiên lại cảm thấy vô cùng tò mò muốn hỏi thử thiếu niên ấy rốt cuộc là đang nghĩ đến điều gì. Nhưng ánh mắt của Từ Trường Sinh thốt nhiên tĩnh lặng như không lại có mấy phần như đang suy nghĩ đến một cái gì đó rất quan trọng, sau một lúc nàng không đợi nữa bắt đầu lại đẩy chiếc xe lăn tiến lên phía trước. Tiếng cót két ấy tự nhiên lại đánh thức thiếu niên từ bên trong những suy tư của mình, hắn hơi nheo mắt rồi lại thả lỏng ra xem như không có chuyện gì.

Hầy...vì tiên duyên thôi thì thành con cờ trong ván cờ lớn này cũng được. Chỉ là không hiểu nếu như muốn hạn chế sự quan sát của kẻ khác vậy thì đại tướng quân rõ ràng phải vạch rõ mối quan hệ mới đúng chứ...hầy...tâm tư của người có quyền thế quả nhiên phiền phức khó dò mà.

Nếu như không phải vì truy cầu tiên lộ ta cũng không muốn dấn thân vào con đường quan binh này chút nào.

- Tần Linh...huynh mệt rồi, muội đưa huynh đến chỗ nào nghỉ ngơi trước đi.

- Được ca...muội biết một nơi nhất định sẽ rất hợp ý huynh.

Cô lại tiếp bước chân chầm chậm xoay người, nhưng lần này rẽ hướng nhắm đến một tiểu viện yên tĩnh mà đẩy xe tới nơi ấy. Bên ngoài có hai ba người canh cửa y phục trên người đều là quân trạng thông dụng mà thiếu niên từng nhìn thấy. Mấy người họ thấy quận chúa đẩy xe lăn đi đến gần, liền ngay lập tức toàn bộ liền tránh đường để người đi vào, còn vô cùng kính cẩn cúi người chào Từ Trường Sinh cùng với quận chúa một tiếng.

- Bái kiến quận chúa, bái kiến Từ tướng quân.

- Không cần trọng lễ, ở bên ngoài canh phòng cẩn thận. Nếu như có ai đến làm phiền đừng cho vào báo trước cho ta một tiếng

- Tuân lệnh quận chúa.

Tần Linh vừa nói xong lập tức đẩy xe tiến nhanh hơn vào bên trong lướt qua đám người bọn họ, sau khi bóng người cùng chiếc xe lăn khuất hẳn vào bên trong tiểu viện mấy người bọn họ cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh thông thường tiếp tục nhiệm vụ. Vương phủ bình thường đều là bộ dạng cẩn mật như thế này, nhất là ở những tiểu viện mà vương gia, phu nhân hay quận chúa thường hay lui tới, sự nghiêm ngặt thậm chí còn cao hơn rất nhiều, mỗi người ra vào đều phải được kiểm tra cực kì kĩ càng.

Tiểu viện này không có gì đặc biệt nhưng khi đi sâu hơn một chút vào bên trong đến khi có những làn ánh sáng đầu tiên được nhìn thấy, thiếu niên mới hơi có chút kinh ngạc. Tiểu viện này vậy mà lại là một vườn hoa khổng lồ, ở nơi này hắn đảo mắt một cái đã nhìn thấy có đến mấy mươi loại hoa được sắp xếp nằm liền kề lẫn nhau.

Thiếu niên thử hít thở một cái nhẹ nhàng, mùi hương hoa thoang thoảng đã chầm chậm truyền đi khắp mũi, chẳng những không có một chút nào xung đột lẫn nhau mà hình như còn đang hòa quyện vào nhau tỏa lên một mùi hương nhàn nhạt. Nhưng nếu như thực sự chú ý sẽ cảm nhận được một mùi hương vô cùng nhẹ nhàng của từng loài hoa hoàn toàn không hề quá pha tạp với nhau, chứng tỏ người thiết kế nên khu vườn này đã bỏ ra cực nhiều công sức nghiên cứu.

- Xem ra để dựng nên khu vườn này, vương gia đã tốn không ít tâm tư rồi.

- Huynh cũng nhận ra sao. Nơi này là chỗ yêu thích của muội đó, ở nơi này rất yên tĩnh cũng vô cùng mát mẻ thoải mái nữa.

- Ừm...đẹp thật. Ai đã nghĩ ra thiết kế này vậy, chắc là không phải phu nhân đâu phải không, không lẽ là muội sao ?

Thiếu nữ nhìn sang hắn trong đôi mắt đen tuyền như một viên ngọc tuyệt đẹp nhuộm đầy vẻ huyền bí ấy của nàng lại hiện rõ ràng vẻ hơi bất ngờ đối với câu hỏi này, xong nàng lại không đáp lời ấy mà chỉ chầm chậm gật đầu xác nhận mà thôi.

Tần Linh lại lần nữa đẩy xe tiến lên, khu vườn đơn giản được chia thành năm gian chính, trong đó ở giữa khu vườn được đào một cái hào nước tương đối làm thành giống như một cái hồ lại xây dựng thêm một cái tiểu viện nhỏ nhỏ để ngồi nghỉ ngơi. Trong hồ còn được trang trí với các loại hoa sen vẫn còn thoảng đến mũi mùi hương thanh mát tuyệt diệu. Chợt xe lăn gỗ bị vấp phải những bậc thang đi lên phía trên khiến cho chiếc xe bị ngưng khựng lại, nàng giống như đang suy tư đến một điều gì đó, hoàn toàn không hề nhận ra thế nên đã đâm sầm tới làm cho thiếu thiên xém chút nữa đã rơi xuống luôn bên ngoài

- Trường Sinh ca, là lỗi của muội là muội không cẩn thận....

- Không sao, muội dìu huynh đi lên phía trên đi.

Thiếu niên vừa mới nói, nàng liền hiểu ý của hắn đi đến gần tức khắc dìu thiếu niên đứng lên bước chầm chậm từng bước một khó khăn đi lên từng bậc thang, người hắn hơi đau đớn mỗi bước chân đều cảm thấy vô lực mệt mỏi dựa hẳn luôn thân mình vào người của Tần Linh để nàng dìu đi lên. Cũng may thiếu nữ là người luyện võ thế nên khỏe khoắn hơn rất nhiều so với những cô gái bình thường thế nên mới dễ dàng đưa hắn vào đến bên trong tiểu viện nhỏ này ngồi xuống.

Vội bàn tay rót lấy một ly nước đưa đến cho hắn uống giải khát. Buổi trưa đã đến từng hàng ánh nắng lại như bao nhiêu ngày khác chói chang đổ xuống nhân gian như muốn thiêu đốt da thịt của con người. Trời nóng vô cùng nhưng đôi khi lại mang theo những cơn gió phả theo hơi sương khiến lòng người thanh mát càng thêm phần thoải mái. Thiếu niên lỏng người dựa lưng vào một chiếc ghế gỗ tận hưởng những giây phút êm ả bình yên hiếm hoi mà rất lâu rồi hắn chưa được trãi nghiệm này.

Tần Linh thì ngồi ở ngay bên cạnh y, dưới những làn gió mắt rượi mang theo làn hương thơm làm say đắm lòng người ấy, thiếu nữ bắt đầu gãy đàn phụ họa. Tiếng đàn trong ngần như tiếng suối chảy róc rách từ trong khe đá truyền ra khiến cho không gian sớm đã thanh bình, nay lại càng thêm yên ả đến lạ thường. Từng khúc nhạc được tấu lên giống như mang theo tâm sự của người thiếu nữ, du dương mê hoặc tâm can.

Từ Trường Sinh chợt có một thoáng mệt nhọc không biết thế nào, dần là nhắm dịu mắt thưởng thức tiếng nhạc rồi cứ như thế hơi nghiêng người tựa vào nàng chợp mắt lúc nào cũng không hề hay biết, chỉ là trước khi cảm thấy thế giới chỉ còn lại một màn đêm u tối mịt mờ, hắn lại cảm nhận được một làn u hương mỏng mảnh thoảng đến dịu nhẹ nhưng là khiến con người ta say đắm. Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi có những cơn gió nhẹ nhàng lay khẽ làn tóc mai của người con gái ấy. Nàng khẽ đỡ lấy cơ thể hắn nằm dịu xuống, gối đầu lên đùi của mình. Thích thú từng chút một vân vê gương mặt hắn, nắm lấy bàn tay hắn dịu dàng giống như một giấc mơ ngọt ngào giữa cánh đồng hoa mùa xuân.

Chương 63 Dịu dàng