Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70 Bạch gia

Chương 70 Bạch gia


Cũng giống như những gì mà bản thân hắn đã dự tính từ trước, Bạch gia rất nhanh chóng đã nhận được thông tin về chuyện Giang Kiếm Nhất vẫn còn sống và đang trên đường cùng muội muội của hắn quay về, thế nên vừa mới đến cổng đã liền nhìn thấy từ đằng xa có rất nhiều người đều mặc trên người Bạch Y có họa rồng đứng nơi cửa lớn chờ đợi.

Xe ngựa đi nhanh hơn, nhìn lại một chút thì đoàn người rất dài khi nãy từ lúc đặt chân vào thành cũng đã nhanh chóng tách ra mỗi hướng khác nhau, có thể đến được phủ viện Bạch gia này cũng không quá mười chiếc xe, dẫn đầu đoàn chính là chiếc xe ngựa hết sức lộng lẫy của thiếu niên kia, đi sau hơn là xe ngựa của Giang Kiếm Nhất cùng với Toàn Sở và phần còn lại của đoàn người.

Những chiếc xe ngựa này đều được phủ vải che đậy cực kì cẩn thận trông qua thì không giống như xe ngựa dùng để chở người, hơn nữa mỗi xe còn có mấy vị tông sư cảnh mà khi nãy hắn được nhìn thấy qua canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Thế nên đoán chừng là ở bên trong đều là kì trân dị bảo hiếm có của thiên hạ chứ không phải thứ đồ tầm thường.

Người thiếu niên vận bạch y kia khẽ kéo chiếc màng chắn trước kiệu ra, nhìn thấy những bậc trưởng bối bình thường kiêu ngạo với đời bây giờ đều đã xếp thành hàng đứng chờ đợi. Trong lòng chợt nổi lên một cơn chua xót không tên, hắn từ nhỏ đã luôn cố gắng vì sự nghiệp phát triển của gia tộc, không ngừng học tập và rèn luyện năm mười tuổi đã bắt đầu học đi buôn.

Đến năm mười bảy tuổi đã bắt đầu kế thừa nhiệm vụ của gia tộc lên đường làm ăn, hắn đã hợp tác cũng như mở rộng thêm không biết bao nhiêu sản nghiệp cho gia tộc. Trên hành trình mấy mươi năm ấy đã gặp qua không biết là bao nhiêu gian nan cùng vất vả, nhiều lần còn xuýt c·hết dưới bàn tay của kẻ địch tập kích muốn c·ướp đoạt bảo vật

Thế nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ được một lần chào đón đến như thế, vậy mà một kẻ ất ơ nào đó được biết rằng đ·ã c·hết từ mấy mươi năm trước bây giờ trở về lại khiến cho tất cả những vị trưởng lão tiền bối đều ra mặt thái độ cực kì nồng hậu đón tiếp. Nhiều năm liều mạng cố gắng của hắn như thế rốt cuộc đã đổi lại được gì.

Trong lòng phẩn uất không thể nói, nhưng dù sao cũng là người đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường giang hồ, tự nhiên định lực không chế cảm xúc không hề tầm thường trong lòng dù có b·ạo đ·ộng đến thế nào thì trên gương mặt của hắn vẫn giữ một nét bình thản như cũ không có một chút thay đổi nào.

Lập tức hắn giơ tay ra hiệu cho đoàn người cùng dừng xe, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi kiệu đi đến trước mặt của tất cả những vị tiền bối cung kính cúi đầu, mọi người nhìn thấy biểu hiện này của hắn tự nhiên cũng rất hài lòng. Thiếu niên này nhiều năm nay lăn lộn bên ngoài thương trường, danh khí của hắn rất tốt đương nhiên cũng khiến cho những vị trưởng lão vô cùng hài lòng. Chỉ là để hắn không tự kiêu vẫn chưa từng ra mặt thể hiện sự yêu thích, gần đây nhận thấy cách làm việc của hắn có chút thay đổi, mỗi người đều đã có nhùn nhận cho riêng mình.

Thiếu niên ôm quyền kinh cẩn cúi người, dáng vẻ bên ngoài thì cung kính như thế nhưng trong lòng hắn hiện tại lại là biển cuộn sóng trào của sự so sánh và mong đợi. Nhưng chẳng để có ý nghĩ kia được nhen nhóm đủ lâu, ngay lập tức liền có một bàn tay to lớn đã có phần già nua nhẹ nhàng đưa đến xoa lấy mái tóc hắn theo sau đó là một thanh giọng cằn cỗi nhưng cứng rắn kiên nghi vô cùng.

- Chuyến đi này của con làm tốt lắm, trên đường con không gặp nguy hiểm gì chứ.

Trong lòng cuộn sóng dữ tợn kia dường như ngay tức khắc bị một câu nói này xoa dịu đi hoàn toàn, hắn tự dưng bị một cơn vui sướng lấn áp toàn bộ ý nghĩ tức giận về sự bất công gì kia, tất cả đều tan biến như chưa từng tồn tại. Lập tức đáp lời

- Gia chủ trên đường đi của con rất an toàn, đều là nhờ vào mấy vị tiền bối công lực thâm hậu bảo vệ.

- Ừm ta hiểu rồi, con lui xuống nghỉ ngơi đi. Mấy ngày hôm nay chúng ta đã bàn bạc rất nhiều về chuyện hôn sự của con, chúng ta đều đã quyết rồi, sẽ nhanh chóng đốc thúc gia tộc lo liệu. Con về đợi tin vui đi.

- Đa tạ tộc trưởng gia gia ban ân...

Hắn vừa nghe thấy liền ngay tức khắc thay đổi thái độ kính cẩn đáp lại, vừa nói trên gương mặt còn không thể giấu xuống được nét cười hào hứng rất hiếm khi nhìn thấy. Dù sao cũng không có chuyện nào khiến hắn hứng thú và vui mừng hơn là chuyện này vốn dĩ là đã chờ đợi từ rất lâu bây giờ mới có thể đạt được. Hắn xem như đã phần nào lấy được sự tín nhiệm từ các vị tiền bối trong gia tộc rồi. Nhanh chóng nhắm theo hướng biệt viện của mình mà quay về, chỉ có chuyện này khiến cho Giang Kiếm Nhất cảm thấy có phần cực kì kinh hãi với khả năng đọc vị cảm xúc của vị Bạch gia chủ kia, cũng không biết ông ta còn giấu bao nhiêu loại năng lực nữa

Thì ra cái gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân chính là như thế này. Lông tóc trên người tự nhiên dựng đứng hết cả, thế nhưng tuyệt nhiên hắn lại không hề cảm thấy người này nguy hiểm một chút nào, dù sao đứng trước thực lực tuyệt đối mưu mô có nhiều có cao thâm đến mấy, cũng chỉ đỡ được một hoặc hai đao mà thôi.

Chưa kể bản thân hắn cũng rất tự tin vào định lực của mình, dù sao cũng không phải là loại người có thể bị ngoại vật làm cho mờ mắt, lại không ham mê nữ sắc mỹ tửu liệu thật sự thứ gì có thể khiến cho hắn động tâm để lộ ra điểm yếu để người khác nắm thóp được chứ. Giang Toàn Sở ở bên cạnh khẽ lay người hắn mấy cái, rồi mới nói thầm vào trong tai cố gắng chỉ đủ cho hai người nghe

- Ca...nhị ca dặn những người quyền quý thế này phải tuyệt đối cẩn thận.

Hắn khẽ gật đầu rồi liền nhảy xuống ung dung mà bước, tay hắn chầm chậm đặt lên bên trên chui Giang Sơn kiếm bàn chân hướng phía trước đi lại gần phía mọi người, khí tức trong cơ thể bình thường vốn được ẩn giấu ngay lập tức được phơi bày ra khiến cho không khí đang bình ổn tự nhiên lại có một cơn ngột ngạt đến lạ thường, dường như trong không gian vô hình đang có một cuộc chạm trán vô cùng kịch liệt của tầng tầng lớp lớp nội lực.

Mọi người hơi nhăn mặt lay động cho dù là người bình thường cũng đều có thể cảm nhận được từ trong không gian có một cái gì đó đang xoắn động rất mãnh liệt giống như một con rồng vốn đã ngủ yên từ hàng vạn năm bổng nhiên thức giấc đang dần di động thân thể. Những người có tu vi thâm hậu đều xám mặt lại trong vô thức bàn chân bước lùi về sau một bước. Hiển nhiên đều nhận thức được không gian chính là đang bị nội lực cùng sát khí tỏa ra từ người của hắn v·a c·hạm với tầng tầng lớp lớp nội lực của các vị tông sư ẩn thân khắp nơi làm cho vặn vẹo.

Không ngờ thực lực của thằng nhóc này đã thâm hậu đến mức độ này, hắn chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi thiên phú đúng là một thứ quá khủng kh·iếp, nếu như Bạch gia có thể có được một người con rể như thế này bảo vệ, đâu có còn sợ thiên hạ loạn lạc. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của vị Bạch gia chủ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Ai mà chẳng biết năm đó Thất công chúa đã được chính hoàng đế ban hôn cho nàng cùng Giang Kiếm Nhất, chỉ là đại biến diễn ra quá thảm khốc toàn bộ Giang gia cùng giang hồ đều dính vào thế nên chuyện ước định này từ rất lây rồi đã ngầm bị hủy bỏ. Chỉ là cho dù như thế, Thất công chúa cũng chẳng hề quan tâm đến, cô cũng đã chiếu cáo với thiên hạ rằng mình chỉ cưới một người duy nhất là Giang Kiếm Nhất của Giang gia và cũng chỉ chấp nhận làm con dâu của Giang Gia.

Hiện tại nàng sống c·hết vẫn cố bám trụ lại Đế Đô vốn cũng là để chăm sóc cho mộ phần của Giang gia với tư cách là thê tử của Giang Kiếm Nhất là con dâu cuối cùng của Giang Gia. Cũng là cố ôm một chút niềm hi vọng mong manh rằng một ngày nào đó Giang Kiếm Nhất sẽ bình an quay trở về quê hương, bây giờ xem ra những năm chờ đợi của nàng cũng không hề phí phạm một chút nào hắn thực sự đã trở về. Chỉ có điều đã không còn là Giang Kiếm Nhất mà nàng luôn chờ đợi nữa mà là Từ Trường Sinh đang diễn cho tròn cái vai Giang Kiếm Nhất để lấy đi thứ mà hắn cần.

- Giang Kiếm Nhất con đã trở về rồi, ta đã luôn tin rằng nhất định một ngày nào đó con sẽ trở về. Gần hai mươi năm chờ đợi của ta đúng là không lãng phí một chút nào.

Trên gương mặt ông tự nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, giọng nó cũng bị nấc nghẹn thành từng hơi, cảm giác giống như thật sự là được gặp lại một người mà bản thân đã chờ đợi từ rất lâu rồi vậy. Thiếu niên trong lòng cả kinh, nếu như không phải hắn đã biết được người này cực giỏi trong khả năng thao túng và dẫn dắt tâm lí người khác, thực sự đã tin rằng đây đều là những lời thực lòng của ông trong lòng không khỏi dâng lên một cơn mệt mỏi.

Nhưng đã có người diễn thì phải có người phụ họa dường như ngay tức khắc từ phía đằng sau Giang Toàn Sở cũng nhảy xuống chạy lại, trên gương mặt của nàng cũng đã lấm tấm những giọt nước mắt, lớn giọng. Giả vờ chạy rất nhanh sau lại giả vờ vấp té bò càn trên mặt đất nhìn qua nàng thật sự rất ra dáng một cô bé đã chịu nhiều gian khổ cực kì thương tâm

- Bạch thúc thúc...Bạch thúc thúc...

Mọi người đều giật mình, riêng Giang Kiếm Nhất là giật mình dữ nhất hắn nào có ngờ thằng lão đệ của mình vậy mà còn có mặt cơ trí như thế này, để tạm thời bỏ qua phần lớn những bước hỏi thăm rườm rà dễ lộ thân phận mà thi triển ra một kế sách cao siêu như thế này. Thật sự cũng rất cao tay trực tiếp khiến cho Bạch gia chủ bao nhiêu lời muốn nói bao nhiêu chuyện muốn hỏi thăm đều nuốt tọt vào hết lại vào bụng, trong lòng tự nhiên có chút thương cảm cho cô bé này.

Giang Kiếm Nhất cùng mọi người lập tức chạy lại đỡ nàng, chỉ thấy nàng nhìn mọi người rồi khóc rất thương tâm ôm lấy ca ca mình, đôi bàn tay nàng gai góc đôi vai cứng cỏi chẳng khác nào tay chân của nam nhân. Tự nhiên ai cũng thấy trong lòng chua xót, đường đường là Giang gia tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc đáng lẽ nàng phải sống trong nhung lụa được cung phụng chăm sóc như một vị công chúa, phải son phấn thước tha, tay chân trắng nõn mền mại cả ngày chỉ cần ở trong phòng hoặc đi dạo để bảo dưỡng nhan sắc kiều diễm khôn cùng. Chứ đâu thể giống như nữ nhân phàm tục phải vất vả làm việc để kiếm miếng ăn bỏ vào bụng chứ.

Nhưng mà trong cơn đại biến ai có thể lựa chọn được đây. Trong lòng có chút ngậm ngùi nhất thời ai cũng đều có thể tưởng tượng được những năm qua nàng cùng với ca ca đã trãi qua không biết bao nhiêu vất vả đến như thế nào. Thiên ngôn vạn ngữ của mọi người muốn hỏi đều tự nhiên ứ miệng lại trong miệng không thể nào thốt ra nữa, riêng Bạch gia chủ chỉ mỉm cười cùng nàng một cái.

- Con đừng lo nữa, Bạch gia từ giờ chính là nhà của con. Giang Toàn Sở chào mừng con về nhà.

Chương 70 Bạch gia