Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Vì chút tình yêu này, cô nguyện để dây tơ lụa bóp nghẹt mình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Vì chút tình yêu này, cô nguyện để dây tơ lụa bóp nghẹt mình


【 Chỉ cần thuyết phục cô ấy chịu về với tôi là được rồi, cô ấy không chịu nghe tôi nhưng lại từng học cùng lớp với cậu, quan hệ cũng tốt hơn tôi. 】

Anh lặng im rồi lại thay quần áo.

Sao không nhắn tin cho cô chứ.

Điện thoại của Tề Ngang rung lên hai lần.

Trần Điền Điền vừa suy nghĩ vừa gõ chữ trong ô nhập liệu mất khoảng hai mươi phút, cuối cùng mới trả lời:

Tề Ngang ngồi xuống sofa, uống ngụm nước làm ướt cổ họng, thản nhiên đáp: "Cậu ta có ăn thịt cậu đâu."

Tề Ngang lúc này mới nghiêng đầu liếc cô một cái: "Sao em tăng ca muộn vậy?"

Nhưng đó là suy nghĩ sai lầm.

"Đưa cho cháu đi."

"Quà sinh nhật của anh đâu?" Giọng nói có chút dữ dằn.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt không né tránh, đối diện thẳng với cô, giọng khàn khàn chậm rãi nói:

Cô không biết trước đây anh thường tổ chức sinh nhật thế nào nhưng chắc chắn không phải kiểu đơn giản.

"Trần Điền Điền."

Chẳng lẽ lại nói, "Tề Ngang, anh có thể vô điều kiện đối xử tốt với em mãi mãi được không?"

Nói rồi mà, sẽ luôn đi theo sau lưng cô mà.

【 "Bộ gõ của tôi vẫn nhớ tên bạn." 】

Anh cúi vai xuống, hơi thở nặng nề, cứ thế tựa lên người cô, hôn xong cũng không nói gì.

...

Trong đầu cô nghĩ rất nhiều điều, nghĩ đến ấn tượng đầu tiên về Tề Ngang rồi lại bất chợt nhớ ra vì sao hồi cấp ba cô từng ghét anh đến vậy, ghét tên anh, ghét mọi thứ liên quan đến anh.

Chỉ mới ngồi chưa được hai phút, điện thoại đã vang lên, là tin nhắn của Lý Nham Thương.

Giọng Trần Điền Điền nhẹ nhàng: "Ở trên bàn dưới lầu đó."

Gửi xong, cô bắt taxi về nhà.

Lúc nhận được tin nhắn của Hoàng Chu Chu, cô vừa tan ca, đang đi bộ trên đường.

【 Có ý nghĩa đặc biệt gì không? 】

Trước đây đã từng kết bạn với Trần Điền Điền, dạo gần đây hai người còn hẹn nhau ăn cơm riêng, trò chuyện rất hợp nên có ấn tượng rất tốt về cô. Vì vậy người đó đã nhắn tin hỏi cô có ý tưởng nào cho tên mới hay không.

Nhưng nhờ có Tề Ngang, từ năm lớp một, cô đã có ngày Quốc tế Thiếu nhi để ăn mừng.

Cho đến khi cảm giác được góc chăn bị nhấc lên, chiếc giường cũng trầm xuống nặng nề, cô mới lơ mơ tỉnh lại, khẽ mở mắt, thấy qua ánh sáng mờ một dáng người cao lớn, mang theo luồng khí lạnh.

Anh không chủ động nói gì, còn Trần Điền Điền cũng chẳng có tư cách hay thân phận gì để trách móc.

Trần Điền Điền cứng người, không dám động đậy, lại hỏi: "Thật sự say rồi à?"

Trong căn phòng tối mờ ngập tràn sự dịu dàng cùng mập mờ, những cơn sóng ngầm ẩm ướt như sắp bùng lên.

Quản gia lắc đầu: "Không có mà, hôm qua cậu chủ nói tối nay sẽ ăn tối cùng cháu, cháu mãi không về nên cậu chủ mới uống chút rượu trong tủ lạnh rồi lên lầu."

Cô cũng nhớ rất rõ đêm ấy Tề Ngang không về nhà.

"Anh học qua massage à?" cô hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ đang thất thần, cô cũng không biết lúc nào cái bát dưới tay mình bị người ta lấy đi, chỉ thấy thìa trong tay bị người đàn ông bên cạnh giật lấy, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp:

Dường như không cách nào tẩy sạch mùi khói thuốc và rượu trong người, anh bật chiếc bật lửa trong tay, ngón tay chơi đùa một hồi rồi lại dập tắt.

Chẳng phải trước đây cô đã tự nhủ rằng, nếu đối phương không thực sự yêu mình thì đừng tự đi yêu người khác nữa sao?

Sau đó anh nghiêng đầu, cánh tay mạnh mẽ vòng lấy vòng eo mềm mại mảnh mai của cô, kéo cả người cô áp sát vào bụng mình, chỉ khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang từng chút, anh mới thấy dễ chịu hơn đôi phần.

Cô vẫn còn nhớ rõ Tề Ngang từng nói rằng anh có người mình thầm mến.

Tề Ngang lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

Trước khi đi vào, anh còn liếc nhìn cô gái đang nhắm nghiền mắt trên giường, bước chân khựng lại, sau đó cầm theo điện thoại, mở cửa ban công bước ra ngoài.

"Ngày đặc biệt thế này thì ai mà quên được chứ." Trần Điền Điền đáp.

Có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn cho rằng những gì nợ Tề Ngang có thể trả chậm một chút. Chính những sự quan tâm tỉ mỉ, chăm sóc từng li từng tí của anh đã khiến cô dần nảy sinh suy nghĩ ấy.

"Em đang dỗ trẻ con à?"

"Rầm" tiếng cửa phòng đóng lại.

Trần Điền Điền ngập ngừng vài giây mới hỏi tiếp, "Cảm giác gần đây... anh rất ghét em."

Tối đến, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh, còn từ tủ đông lấy ra mấy chai rượu để rã đông. Trần Điền Điền đoán được chắc ngày mai sinh nhật Tề Ngang sẽ tổ chức ở nhà, có thể sẽ có rất nhiều bạn bè đến.

Về đến nhà, cô lặp lại quy trình quen thuộc: uống nước, ăn chút cơm tối, xử lý công việc còn dang dở, tắm rửa, nằm trên giường ngẩn người rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Đứng từ vị trí đó, anh không thể nhìn rõ gương mặt của Trần Điền Điền.

Đêm đó, cô cũng không biết mình tỉnh dậy lúc nào, chỉ nhớ cửa phòng ngủ đóng rất nhẹ, không hề khép chặt, lúc tỉnh mơ mơ màng màng thấy bé mèo đang nằm lăn lộn trên chân mình.

Bên kia, Hướng Quỳ Quỳ dùng sức ghì chặt cửa căn hộ, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài. Cô ấy cắn chặt răng, mắt đỏ hoe, tay bám lấy cánh cửa đang kẹp vào khuôn tay đầy gân xanh của anh ta, không hề có ý định buông ra.

Kết quả của suy nghĩ ấy khiến cô sợ hãi, cũng khiến cô tuyệt vọng.

Khi cô gọi lại, đầu bên kia đã tắt nguồn.

Cô lắc đầu nói nhỏ: "Em còn chưa ngủ."

Tề Ngang ngồi xuống mép giường, giọng anh vẫn rất trầm, cố ý hạ thấp để phù hợp với độ nhạy cảm mơ màng của cô lúc nửa tỉnh nửa mê: "Chiều nay đáng ra có một cuộc họp nhưng bị hủy nên anh về sớm."

"Tề Ngang..."

Hôm đó khi nhận được tin nhắn WeChat của anh, ở trong nước đã khuya lắm rồi. Cô hiếm hoi ngủ trước mười giờ, sáng hôm sau mới trả lời, cũng chỉ lạnh nhạt một chữ "Ừ".

Ngoan thế này.

Tề Ngang trước mặt dường như cũng kéo lại được chút lý trí từ cơn hỗn loạn nhưng anh vẫn không dừng lại, đầu ngón tay mạnh mẽ siết chặt lấy vai cô, môi lưu luyến khắp vùng cổ trắng ngần.

Trần Điền Điền còn gửi thêm một sticker cười để kết thúc cuộc trò chuyện, không nhắn thêm gì nữa.

Trần Điền Điền vẫn giữ nguyên vẻ ngẩn ngơ: "Anh ấy không nói với cháu, cháu còn tưởng sẽ có rất nhiều bạn bè đến đây."

"Đánh thức em rồi à?" Tề Ngang nghiêng mắt liếc nhìn.

Quản gia lại mỉm cười nói: "Tửu lượng của cậu chủ kém lắm, bình thường uống hai ngụm đã say. Vừa rồi còn lấy một chai rượu nặng độ cồn, hình như tâm trạng không được tốt, thuốc giải rượu này, để tôi mang lên nhé?"

Cằm anh tựa lên vai cô, má dán sát vào cổ cô, vùng da ở đó vốn đã ửng đỏ, giờ như sắp bốc cháy.

Trong tay cô còn ôm một hộp kẹo cô đã mua cho Tề Ngang, không phải thứ gì quá đắt tiền hay quý hiếm.

Cuộc sống của anh quả thực không cần phải báo cáo chi li với cô.

Trần Điền Điền yếu ớt trả lời: "Hơi mệt, tớ muốn về nhà ngủ, với lại hôm nay đi làm không lái xe, nếu chơi tới nửa đêm thì khó gọi xe về."

Chương 43: Vì chút tình yêu này, cô nguyện để dây tơ lụa bóp nghẹt mình

Cô vừa đi tới vừa hỏi: "Không phải anh nói là bạn bè tới sao?"

Cô đi dọc theo con đường, cách hai mét lại có một cột đèn đường, ánh sáng dưới màn đêm khiến cho dòng suy nghĩ của con người cũng trở nên chậm rãi hơn.

Anh gọi tên cô từng tiếng một.

Giọng Hướng Quỳ bên kia lập tức nghẹn ngào:

"Thì để Tề Ngang chở cậu về, tớ thấy anh ấy có lái xe đến mà." Hoàng Chu Chu nói như lẽ đương nhiên.

Trần Điền Điền sững người: "Không phải anh ấy nói có bạn bè đến chúc mừng sinh nhật sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Điền Điền nhìn chằm chằm trần nhà, giọng cũng khàn khàn: "Em biết... Không được thì thôi, hay là, do em không được?"

Về đến nhà đã hơn tám giờ tối, Trần Điền Điền vừa bước vào nhà thì phát hiện phòng khách hoàn toàn không có dấu hiệu từng có ai tụ họp, yên ắng như sáng sớm cô ra khỏi nhà vậy.

Trời chạng vạng tối, gió chiều hiu hiu thổi, một mình bước đi trên phố mang lại cho cô cảm giác dễ chịu, tự do và thảnh thơi. Tâm trí cũng bình lặng hơn, nhường chỗ cho những dòng suy nghĩ chậm rãi len lỏi.

Con đường phía trước tòa nhà công ty tên là đường Tư Tượng, đi về phía bắc sẽ qua rất nhiều con phố lớn hai bên đều trồng những hàng cây sồi thẳng tắp, giống như đại lộ ngập tràn cây ngô đồng ở Nam Kinh.

"Em muốn anh."

Điện thoại lại vang lên, Tề Ngang cau mày, đứng dậy, vừa đi về phía quầy bar vừa nghe máy.

Cô cũng chẳng rõ đêm qua anh đã làm gì, liệu có phải vì cô bạn cũ tên Hướng Quỳ kia mà có chút ý khác hay không.

Anh nghĩ một lúc, rồi "ừ" một tiếng.

Đầu dây bên kia là tiếng hét xé cổ họng của một cô gái, cô nghe thấy rõ mồn một, chẳng cần phải tới gần.

【 Cái điều kiện lần trước cậu đồng ý đó, bây giờ tới giúp tôi dỗ cô ấy đi. 】

Căn phòng tối om, chỉ còn một ngọn đèn sàn hình mặt trăng xa xa toả ra ánh sáng lờ mờ, quầng sáng dịu nhẹ chiếu mờ mịt tới cuối giường.

Vừa buông tay định ngồi dậy, phía sau cổ bỗng có một đôi tay khác nhẹ nhàng x** n*n giúp cô.

Thời tiết dần trở nên oi bức, cô thay một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần dài rồi xuống lầu.

Trần Điền Điền lúc này mới khẽ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy bóng lưng anh nổi bật dưới ánh sáng lờ mờ trong căn phòng tối, dáng người cao lớn, thẳng tắp và lạnh lùng.

【 Vậy sao cậu không tự hỏi, từ nhỏ đã bám lấy cô ấy như vậy, sao cô ấy lại ghét cậu đến mức đó? Hồi cấp ba còn phải trốn sang đại lục học? Đừng ép quá, chẳng ai thích bị kiểm soát đâu. 】

Trần Điền Điền khẽ cười, tay đưa lên xoa mái tóc sau đầu anh, tóc Tề Ngang cứng hơn cô nhiều, sờ vào không mềm mại gì mấy.

Lý Nham Thương nhắn trả lời ngay lập tức:

Cô đang nghĩ không biết mình nên về nhà sớm một chút hay trễ hơn một chút để hợp với ý của Tề Ngang, cũng không biết Hướng Quỳ có đến không, hay những người bạn nào sẽ có mặt.

Tề Ngang đặt cái bát nhỏ trước mặt cô: "Uống đi."

"Tùy anh thôi."

Giọng anh không dễ chịu lắm, bình thản mà lạnh băng.

Bên phía đối tác nói trước khi sản phẩm được ra mắt, họ muốn đổi tên cho kịch bản phòng game thực tế ảo này, vì cảm thấy sau khi cốt truyện được hoàn thiện, cái tên ban đầu không còn phù hợp nữa.

Trần Điền Điền đặt hộp kẹo mình mang về lên mặt bàn, còn đang ngẩn người nhìn về phía quản gia, chưa kịp mở miệng thì đã bị cắt ngang.

Chỉ đi công tác có ba bốn ngày vậy mà không hiểu sao, chỉ cần nghe giọng anh thôi cũng đủ khiến Trần Điền Điền nảy sinh chút lưu luyến.

"Em đã làm gì khiến anh giận hả?"

Anh nặng quá, Trần Điền Điền cũng không nhớ nổi từ khi nào mình đã không chịu nổi mà nằm xuống mép ghế sofa, chỉ cảm giác phần m*c ** ng*c sau lưng do động tác mạnh của anh mà bị kéo bật ra, phần trước ngực bỗng nhiên lỏng lẻo, lúc đó cô mới bừng tỉnh lại.

Giọng anh trầm thấp, cố ý đè nén như làn hơi lạnh quét qua bên tai cô.

Không biết cô đã ngủ chưa.

Đã muộn như vậy rồi, cô cũng không muốn phiền người khác đưa về.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài giây, sau đó nhắn tin hỏi: 【?】

Là tin nhắn WeChat, ngay khi vừa bước sang ngày mới, cô là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Điền Điền giật mình, mắt trợn tròn quay sang nhìn.

Hôm nay trời đặc biệt nắng đẹp.

Trần Điền Điền mới ngẩng đầu lên, lắc đầu nói:

Tề Ngang cười khẩy: 【 Cậu kêu tôi đi dỗ con bé đó? Cậu bị thần kinh à? 】

Bóng đêm dày đặc, đèn đuốc rực rỡ, khắp các cửa hàng cũng tranh thủ dịp Tết Thiếu nhi để trang trí, bày biện rất nhiều viên kẹo xinh đẹp ở trước cửa. Nghe nói trẻ con có thể nhận miễn phí một viên kẹo hoa hồng.

Trần Điền Điền đáp: "Cũng ổn, hơi bận chút."

Mãi đến lúc này, Trần Điền Điền mới sực nhớ ra, hóa ra tối qua mình mất ngủ hoặc là trong tiềm thức vẫn đang chờ đợi khoảnh khắc ấy, nhân lúc anh còn đang ngủ mà gửi lời chúc sinh nhật.

Có lẽ, cô sắp phải rút lui rồi.

"Không có gì."

Trần Điền Điền hơi khựng lại rồi ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh: "Đại thọ tinh à, đang làm gì thế?"

Anh nhíu mày tắt máy rất nhanh nhưng vẫn nghe thấy tiếng Trần Điền Điền trở mình vì bị đánh thức.

Có lẽ nếu không phải vì muốn mua quà sinh nhật cho anh, cô cũng không phải thức đêm cật lực làm thêm chỉ để kiếm chút tiền tăng ca.

Tề Ngang liếc nhìn đồng hồ, không nhanh không chậm đáp: "Chắc cậu ta đang trên đường tới đấy, tự cậu nói với cậu ta đi."

Lần trước cô thấy mặt đồng hồ cũ của anh bị hỏng, Tề Ngang rất thích đeo đồng hồ, chưa bao giờ tháo ra, để mua chiếc đồng hồ này, cô gần như đã tán gia bại sản.

Tề Ngang lắc lắc điện thoại trong tay, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Em đã gửi cho anh lúc rạng sáng hôm qua rồi."

Tề Ngang nhướng mày, cười khẽ: "Không thì em nghĩ còn có thể là ai? Lại đây, để anh xoa cho."

Tề Ngang không ngại đâm thêm một nhát:

Chưa kịp nói hết câu đã bị đầu của Tề Ngang bất ngờ nhào tới ngắt lời, môi anh lướt qua môi cô, rất nóng bỏng, chỉ là một cái chạm nhẹ lướt qua rồi anh đã rời đi.

Anh muốn nhìn thấy cô biểu lộ chút cảm xúc quan tâm đến mình, thế nhưng không có. Ngay cả một người bạn bình thường cũng sẽ không lạnh nhạt như cô.

Sáng hôm sau, cô bỗng tỉnh giấc rất sớm, mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai.

Sinh nhật Tề Ngang là vào ngày 1 tháng 6 dương lịch, đúng ngày Quốc tế Thiếu nhi. Trên lịch điện tử của cô cũng đã đánh dấu ngày này, mỗi năm đều nhắc nhở. Trước đây Trần Điền Điền rất thích sinh nhật của Tề Ngang, vì ngày đó cô có thể ăn ké bánh kem.

Lời vừa dứt, cô rõ ràng cảm nhận được động tác sau lưng dừng lại chốc lát, sau vài giây mới tiếp tục.

Vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại liền vang lên tiếng cửa bị đập mạnh, "ầm" một cái, như thể va vào ai đó.

"Điền Điền hôm nay tăng ca à? Cậu chủ đã đợi cháu về lâu lắm rồi." Quản gia vừa nói, vừa cầm trong tay một hộp thuốc đi tới.

Nghe thấy tiếng cửa khép lại từ xa, Trần Điền Điền mới mở mắt ra, ngón tay vén nhẹ tấm chăn đang che nửa khuôn mặt, hít một hơi sâu như tìm lại được hơi thở, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngày mai sinh nhật anh, định tổ chức với bạn bè à?"

【 Ây chà? Chuyện này... chắc không chỉ là bạn bè thôi nhỉ? [biểu cảm hóng chuyện.jpg] 】

Không biết anh về từ lúc nào?

Nghĩ đến hôm nay là ngày gì, ánh mắt cô bám theo người đàn ông đang ở xa: "Tề Ngang, sinh nhật vui vẻ."

Vì chút tình yêu này, cô nguyện để dây tơ lụa bóp nghẹt mình.

Ngày hôm đó của Trần Điền Điền cũng không khác gì những ngày thường, đi làm rồi tăng ca, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không giống, cô không thích cái cảm giác như thể cả không khí cũng đang trở nên đông cứng thế này.

Qua khoảng ba phút, anh mới vùi mặt vào vai cô, khàn giọng thì thầm: "Trần Điền Điền, xin lỗi, anh... không hề say, anh lừa em—"

Anh ngồi xếp bằng bên mép giường, nghiêng người, hai tay bóp nhẹ cổ và vai cho Trần Điền Điền. Lực tay anh rất mạnh, ban đầu hơi đau ê ẩm nhưng mỗi lần thả tay ra, cơ bắp đang căng cứng lại được thả lỏng, cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng.

【 Không có gì đặc biệt, chỉ là nhớ đến một người bạn lâu rồi không gặp. Thỉnh thoảng nhắn tin cho bạn bè, muốn gõ bốn chữ "bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối", nhưng không hiểu sao bộ gõ lại tự động hiện ra tên của người đó, trí nhớ còn tốt hơn cả tôi. 】

"Tôi ghét anh! Mau đi đi, Lý Nham Thương, tôi thật sự rất giận rồi!"

Cô định sẽ lặng lẽ đặt hộp kẹo lên bàn, cũng chẳng định mang món quà mình tặng ra trước mặt nhóm bạn bè giàu có quyền thế của anh.

Đi được nửa đường, Hoàng Chu Chu gọi điện cho cô nhưng Trần Điền Điền còn chưa kịp nghe thì đối phương đã tắt máy.

Cô cố tình hỏi: "C·h·ó con là ai?"

"Anh còn tưởng em quên rồi."

"Ừ, đi với bọn Lý Kha đó, tớ còn thấy anh ấy lúc nãy, chắc giờ vào phòng riêng rồi. Sao? Anh ấy không nói với cậu à?" Hoàng Chu Chu thắc mắc.

Trước khi rời đi, Tề Ngang liếc nhìn cô gái vẫn nằm yên trên giường, đứng lại bên mép giường do dự một lúc.

Cô kiên nhẫn giải thích: "Công việc hơi bận."

Dỗ anh đấy.

Trần Điền Điền liền đứng dậy đi lấy, một sợi dây đỏ thủ công cô tự đan và một chiếc đồng hồ hàng hiệu cấp thấp mà cô đã tiêu sạch toàn bộ số tiền mình có để mua.

Cô ngồi trước bàn ăn, cúi đầu uống cháo kê trong bát, trong đầu lại nghĩ ngợi đâu đâu, tay run lên một cái, làm đổ quá nhiều đường vào bát.

【 Mau tới đây giúp tôi, coi như tôi nợ cậu cũng được, cô ấy nói sẽ báo cảnh sát bắt tôi. 】

Lục Minh thì không về, cũng chẳng tham gia mấy buổi tụ tập của bọn trẻ bọn họ.

Trần Điền Điền cụp mắt, đứng bên đường nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới bóng đêm rồi đợi xe buýt.

"Là anh."

Cô cũng hiểu có lẽ bản thân quá nhạy cảm, rõ ràng từng bị Hạ Gia Nhuận thờ ơ đến mức đó, cô vẫn luôn có thể tự bào chữa, luôn nghe theo đủ thứ bao biện. Vậy mà bây giờ, chỉ cần Tề Ngang hai ngày không chủ động nhắn tin, cô đã thấy khó chịu không chịu nổi.

Anh đang giận, cố ý nói sẽ cùng bạn bè mừng sinh nhật, cũng không nhắc gì đến chuyện hôm đi công tác không chủ động liên lạc với cô. Có lẽ trong mắt cô, chuyện đó chẳng có gì to tát.

Trần Điền Điền thở nhẹ một hơi rồi lên lầu, cửa phòng ngủ mở toang, cô đứng ở cửa, từ xa nhìn vào bên trong.

Cô đứng dậy, tránh khỏi tay anh, xuống giường đi rửa mặt: "Mấy giờ rồi? Em sắp trễ làm rồi."

Hôm đó sau khi tan làm, Trần Điền Điền đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho anh. Cô nghĩ để đến đúng ngày mới tặng sẽ bất ngờ hơn, thế nên đã cẩn thận giấu món quà ở một nơi khó nhận ra.

Thân thể Trần Điền Điền không kìm được mà ngả ra sau, ngửa đầu lên như muốn quên hết mọi chuyện ngày hôm qua, nhắm mắt lại, thả lỏng giọng nói: "Đã quá..."

Anh không nhắc đến chuyện sau khi về đã ghé qua quán bar, Trần Điền Điền cũng không hỏi thêm.

Trần Điền Điền đột nhiên cảm thấy từ sau lần Tề Ngang đi công tác, không khí giữa hai người dường như đã thay đổi một cách kỳ lạ.

Giữa mùa hè, nơi này vừa mát mẻ vừa tràn đầy sức sống.

Tề Ngang ngồi thả lỏng trên ghế ngoài ban công, chân dài bắt chéo tùy ý, châm một ngọn đèn xông tinh dầu, mùi hương dịu nhẹ lập tức tràn ra.

Tề Ngang chỉ "ừ" một tiếng.

Thấy là Tề Ngang, ánh mắt anh hơi xếch lên đối diện với cô, lười biếng mà tà khí, vừa rửa mặt xong còn chưa lau khô, mái tóc ướt rối bời, trên người mặc chiếc áo thun ba lỗ và quần dài màu xám, trông cực kỳ thoải mái, mang dáng vẻ ở nhà.

"Đâu rồi?"

Tề Ngang vốn định đáp "không", anh cũng chẳng thích những buổi tụ tập ồn ào đông người, thấy rất phiền phức. Những lời định nói ra cứ xoay tới xoay lui trong miệng, cuối cùng Tề Ngang giữ vẻ mặt lạnh nhạt mà hỏi: "Ừm, vậy anh nên giới thiệu em với bạn bè thế nào?"

Tề Ngang âm thầm thở dài một tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Không biết có phải vì cuộc sống quá đủ đầy hay không mà Trần Điền Điền lại cảm thấy cuộc sống hiện tại còn trống rỗng hơn trước nữa.

Thật sự say rồi sao?

Trần Điền Điền không đoán được rốt cuộc anh là muốn hay không muốn.

Nói xong, anh lại cúi xuống hôn cô, môi mỏng nhẹ nhàng quét qua môi cô, không cảm nhận được sự phản kháng của cô, như thể được đà lấn tới, dần dần chiếm thế chủ động, cạy mở hàm răng rồi hoàn toàn xâm chiếm, tham lam rút hết mọi hơi thở thuộc về cô.

Trần Điền Điền thở phào nhẹ nhõm: "Anh... anh làm em hết hồn."

"Ngốc c·h·ế·t đi được, đang nghĩ gì thế?"

"Còn có một hộp kẹo nữa," Cô nói, "Vị dâu tây mà anh thích."

"Được lắm! Tôi biết mà, các người cùng một giuộc!" Cô gái gần như gào lên, "Cậu đi nói với Lý Nham Thương, nếu còn dám can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi sẽ nhảy lầu cho anh ta mất luôn đứa em gái này!"

Chẳng phải anh bảo sáng mai mới về sao?

Trần Điền Điền nhìn chằm chằm vào má anh, có chút ửng đỏ, khóe mắt đuôi mày cũng nhuốm một màu đỏ khác thường.

Đối phương cũng tốt nghiệp Đại học Tây, chỉ khác là chuyên ngành đạo diễn - biên kịch, hơn Trần Điền Điền ba khóa.

Cô đeo tai nghe, bắt chuyến xe buýt gần nhất, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, trong tai vang lên bài hát 《 Đừng tốt với em nữa 》 của Miên Tử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thơm quá.

"Anh ta ác lắm... Tôi trốn về nước, anh ta nhất định sẽ g·i·ế·t tôi mất..."

Làm hỏng luôn cả sinh nhật của mình.

Tề Ngang lén nhìn cô một cái, cụp mắt tự nói:

Trần Điền Điền ngẩn ra: "Tề Ngang? Anh ấy ở quán bar à?"

Lượng kẹo đủ để Tề Ngang ăn suốt cả mùa hè, cô chỉ hy vọng mùa hè của anh dù đã kết hôn hay chưa vẫn sẽ luôn tràn ngập vị ngọt.

Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi khiến anh bất giác có cảm giác khó thở.

Cô giống như một con tằm mong manh được tơ lụa dịu dàng bao bọc, sớm muộn gì cũng sẽ bị siết c·h·ế·t một cách sạch sẽ.

Chỉ có điều, dưới sàn cạnh đó chất đống không ít hộp quà sinh nhật chưa kịp dọn dẹp, không chỉ là quà bạn bè tặng, mà còn có những hộp quà do các đối tác tự gửi đến.

Rồi lại hỏi: "Không phải anh nói sáng mai mới về sao?"

Nửa tháng nay đi làm, hầu như ngày nào Trần Điền Điền cũng phải tăng ca, cô muốn làm thật tốt dự án này, tự đặt ra yêu cầu rất cao cho bản thân. Mấy lần Hoàng Chu Chu rủ ra ngoài chơi, cô đều từ chối, nói rằng mình còn bận việc.

Đường trắng chất thành núi trong bát, cô lại cầm thìa cố gắng khuấy đều lên, không muốn lãng phí.

Mất hai phút sau Trần Điền Điền mới lấy lại tinh thần: "Thôi, tớ không tới đâu, để lần sau vậy."

Tề Ngang liếc mắt nhìn điện thoại, dứt khoát tắt máy, tiện tay ném áo khoác lên sofa rồi đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, cố rửa trôi đi thứ mùi rượu còn phảng phất trên người.

Cuộc sống của họ sớm đã thay đổi đến long trời lở đất, dù hiện tại sống chung một nhà, cô cũng không thể thực sự hòa nhập vào thế giới của Tề Ngang.

Hồi nhỏ, trường học ở quê cô chẳng hề tổ chức ngày Quốc tế Thiếu nhi, nhà ai cũng không dư dả gì, cha mẹ thì không nỡ tốn tiền cho mấy hoạt động đó, trường học lại càng không có kinh phí.

Mười giờ tối, Trần Điền Điền đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Trong lúc lơ mơ buồn ngủ, cô nghe thấy tiếng động rất nhẹ trong phòng. Cô như thường lệ nghĩ là Vỗ Vỗ đá trúng thứ gì đó nên vẫn nhắm mắt không để tâm.

Chiếc đồng hồ mà cô dốc hết tâm sức chọn mua, có lẽ trong mắt người khác lại chẳng đáng giá gì, không đủ sang trọng để "ra dáng".

【 Giỏi lắm, tôi nghe nói vợ cậu tới giờ còn chưa chịu cho cậu danh phận đấy. 】

Thấy Tề Ngang ngồi bất động trên ghế sofa ở góc phòng, không biết đang làm gì.

Cảm giác một trái tim khờ dại tự mình lao đến gần người ta, cô không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

"Không ra thật à? Tớ hiếm lắm mới có kỳ nghỉ đó." Hoàng Chu Chu hỏi.

Tan làm thì trời đã tối, khoảng tám giờ đêm.

Thậm chí chỉ cần nghe người khác nhắc tới chuyện về anh thôi, cô cũng đã cảm thấy phiền rồi.

Xe dừng, cô lên xe rồi xuống ở bến gần nhà, còn phải đi bộ thêm hai mươi phút nữa mới về đến.

"Anh Ngang, cậu mau tới cứu tôi đi, anh trai tôi đang định cho người bắt tôi về! Không phải nhà cậu an toàn lắm à? Sao anh ta lại biết tôi ở đó?!"

Anh hối hận rồi, lẽ ra anh nên giống như một con c·h·ó vẫy đuôi cầu xin, không mong cầu gì cả.

Tề Ngang: "..."

Giọng anh có chút oán trách lạ kỳ, đôi mắt ấy như ngập tràn tình ý.

Cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy rằng Tề Ngang dường như không còn nhẫn nại dỗ dành cô như trước nữa, để mặc cô bơ vơ với cảm giác lạnh lẽo mơ hồ.

Cô chỉ đang tự hỏi: Tại sao mình lại muốn gắn kết cuộc sống của mình với anh ấy?

Sáng hôm sau, Trần Điền Điền tỉnh dậy, nhắm mắt đưa tay bóp lấy vai mình, cảm thấy đêm qua ngủ sai tư thế, cổ đau nhức, mới tỉnh dậy nên ngón tay cũng chẳng còn chút sức lực, cô xoa bóp một lúc lâu cũng không ăn thua.

Anh không đáp, cũng không động đậy chút nào.

Cảm giác này thật đáng sợ, như một phản ứng cai nghiện bất thường khiến người ta cảm giác trong khoảnh khắc mình chẳng còn gì cả, trái tim như bị moi rỗng, trống trải đến mức kinh hoàng.

Cô cảm thấy bài hát này rất hợp với tâm trạng hiện tại của mình, cô không dám đón nhận người khác quá tốt với mình nhưng lại không chịu nổi cảm giác bị lạnh nhạt, dù chỉ là một chút hững hờ thôi.

"Những ngày gần đây đi làm thế nào? Bận lắm à?" Tề Ngang hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Vì chút tình yêu này, cô nguyện để dây tơ lụa bóp nghẹt mình