Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166. Dạo chơi trong vườn
Sau bữa cơm hai người cũng ngà ngà say, Dương thượng thư kéo Mạnh ra hoa viên uống nước. Ông ta lại mở lời thăm dò.
-Bí quyết cháu đã dâng lên triều đình, đức vua coi như bí mật quốc gia. Giờ cháu tiết lộ ra ngoài sẽ bị trừng phạt nhẹ thì mất chức nặng thì mất đầu nên cháu không thể làm theo mong bác thông cảm.
Dương bộ lễ và viên quản gia vội vã đi luôn, Mạnh ngồi một mình cũng buồn liền đi ra ngoài vườn hoa đi dạo. Nhìn vườn hoa biết ngay Dương Bộ Lễ là người chơi hoa khá công phu. Ông ta cho sưu tập nhiều loại kỳ hoa dị thảo chọn lọc khá cầu kỳ, mùa nào hoa đấy để vườn hoa luôn khoe sắc. Mùa thu trời cũng mát những đóa hoa đang khoe sắc màu hồng của những đóa hồng xen lẫn mầu vàng của hoa cúc tạo nên bức tranh khá đẹp. Mạnh thơ thẩn đi theo con đường rải đá cuội vừa đi vừa ngắm khu vườn, nó đẹp hơn vườn hoa nhà anh rất nhiều chỉ kém hơn một chút so với vườn thượng uyển của nhà vua vì diện tích nhỏ hơn và ít tiểu cảnh hơn.
Mạnh lắc đầu từ chối.
Hai chị em nhìn người bác cười e thẹn, còn Mạnh thì lúng túng. Dù gì mình cũng là khách đến nhà người ta chơi lại có sự gian díu mập mờ rủ cả cháu gái người ta chơi đàn. Mạnh lúng túng nói
-Đang quá bộ trong vườn hữu duyện gặp hai cô cháu gái nên chơi đàn cùng, mong ngài chớ trách.
-Cháu còn trẻ thế mà biết lo cho quốc gia đại sự, đúng là bậc hiền tài. Cháu còn tiến xa trong chốn quan trường. Thôi bác cháu ta dùng bữa kẻo nguội.
Cô chị Ngọc Lan nũng nịu tiến đến sát người anh nói.
-Ngọc Lan xin mời công tử một chén. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mùi thơm như lan từ miệng cô em làm cho Mạnh thấy xốn xang, biết khó từ chối anh đành đồng ý chơi đàn. Ngọc Lan bảo cô em chạy vào trong nhà lấy đàn, sau đó ba người luyện tập chơi thử khúc “ Cao sơn lưu thủy “ là một bản nhạc thịnh hành thời này gần như ai chơi đàn lâu cũng biết. Sau khi dạo đàn một lúc thì ba người bắt đầu quen và khúc nhạc được tấu lên vang lên một góc vườn. Tiếng đàn thánh thót làm người đánh cũng mê say vào khúc nhạc, mãi đến lúc tiếng đàn dứt mà người đánh còn như chìm đắm vào dư âm khúc nhạc.
Đột nhiên anh nghe tiếng đàn và tiếng sáo phía xa vọng lại, tò mò Mạnh đi tới phía đó. Đến một hòn giả sơn trong vườn Mạnh thấy có hai cô gái một người đánh đàn lục huyền cầm, một người thổi sáo hòa tấu rất hay. Đến gần hơn Mạnh thấy hai cô gái tầm mười tám tuổi, có vẻ là hai chị em xinh đôi vì rất giống nhau và trạc tuổi nhau. Là người chơi đàn bầu nên Mạnh đứng để thưởng thức bản nhạc đồng thời ngắm hai cô gái xinh đẹp. Hai cô gái có nước da như trứng gà bóc, mái tóc dài đen mượt, phải nói mười phân vẹn mười đẹp hơn cả Quỳnh Dao. Được một lúc đột nhiên có tiếng nói vang trong đầu làm anh bừng tỉnh.
-Nghe danh Mạnh công tử đã lâu, biết công tử là người cũng giỏi chơi đàn. Hôm nay gặp ngài ở đây đúng là hữu duyên, nếu công tử không từ chối có thể chơi một bản cùng với chị em th·iếp không.
-Ngươi cẩn thận mỹ nhân kế, ta thấy có mùi âm mưu ở đây. Tất cả đều là sắp đặt hết.
Mạnh và Dương thượng thư đi lên nhà, hai cô cháu gái bước theo sau. Lúc này Giáo sư xoay cảnh báo.
-Bác lại có chút việc gia đình, làm phiền cháu một lát. Tý bác quay lại chúng ta sẽ đàm đạo và dùng cơm trưa. Nếu cháu thấy không thoải mái có thể đi dạo trong khu vườn của ta, tiện thể góp ý xem khu vườn ta có cần bổ sung thêm gì không.
Dương thượng thư cười ha hả.
-Tại hạ là Mạnh là khách của quan Thượng thư Dương đang quá bộ dạo chơi trong vườn, chẳng may làm phiền xin hai cô chớ trách.
Mạnh thấy cô g·ái g·ọi mình nên không thể bỏ đi, đành quay lại chắp tay chào và nói.
-Xin công tử dừng bước.
Nói chuyện một hồi Mạnh mới biết trang chủ nhà họ Dương hiện vẫn ở khu vực cố đô Hoa Lư, trang chủ vẫn giữ một số đồ cổ từ thời là Đinh và Tiền Lê. Một số đồ ngự dufnjng của Vua Đinh và Lê vẫn được cất giữ ở đây do Dương Vân Nga được ban tặng khi đang là hoàng hậu và chuyển về để nhà thờ họ ở trang viên để giữ gìn như sự minh chứng cho thời kỳ hưng thịnh của họ Dương. Dương bộ lễ mời Mạnh nếu có thời gian có thể về trang viên ở Cố đô Hoa Lư chơi và thưởng thức những món đồ cổ đó. Mạnh cũng tò mò đồ ngự dụng hoàng cung Đinh Lê nên cũng hẹn có dịp sẽ về thưởng thức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạnh đáp lễ
-Không gì bằng hữu duyên, mong công tử biểu diễn ngón đàn cho chị em th·iếp được mở mang tầm mắt.
Sau khi Mạnh liên tiếp từ chối, câu chuyện trở lên tẻ nhạt. Mạnh cũng lấy cớ đã muộn xin phép ra về. Dương thượng thư tiễn anh ra cổng, nhìn xe ngựa Mạnh đi khuất ông ta quay lại nói với viên quản gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Bố hai đứa là quan tri huyện ở gần Thăng Long, ta thấy hai đứa và xinh đẹp vừa ngoan nên coi như con trong nhà. Cũng muốn tìm cho chúng nó một mối hôn sự vừa ý. Thấy cháu chưa có chính thất, nếu cháu thích ta có thể đứng ra làm chủ cho mối hôn sự này.
Gần đây Mạnh có ý định ở lại hẳn nơi đây không về nữa, nhưng Giáo sư xoay thường xuyên nhắc nhở và khích lệ anh. Nói rằng với số cổ vật anh kiếm được về thời của mình anh sẽ là triệu phú đô la. Với số tiền đó anh có thể lấy được cô gái cỡ hoa hậu có thể đi du lịch khắp thế giới và lo cho bố mẹ. Nhắc đến bố mẹ và cuộc sống tiện nghi thời mình Mạnh càng quyết tâm trở về. Thời này dù giàu có nhưng thiếu thốn tiện nghi nhiều so với thời anh, cách sống phong kiến cũng có nhiều gò bó không được tự do, lúc làm việc ở triều đình nói năng không cẩn thận đầu cũng có thể thay đổi địa chỉ như chơi.
-Hai đứa cháu chẳng nên thân này suốt ngày ru rú trong nhà chẳng mấy khi ra ngoài hôm nay có dịp được giao lưu đánh đành với cháu ta mong còn chẳng được. Thật là niềm vui hiếm có, thôi chúng ta lên nhà ăn cơm, mấy đứa nên hầu công tử dùng cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Gửi thư về báo cho gia chủ, kế hoạch thất bại chúng ta cần gom tiền để mua cổ phần xưởng thủy tinh của triều đình trong đợt đấu giá sắp tới.
Chương 166. Dạo chơi trong vườn
Do Quỳnh Dao xuất thân từ chốn lầu xanh nên theo luật thì không thể làm chính thất của quan lại, nhiều lắm thì là vợ lẽ. Các quan trong triều cũng nhắm vào điểm yếu này để tìm cách kết thông gia với anh. Mạnh nghe thấy vậy vội kiếm cờ từ chối.
-Tự lau miệng đi, nước dãi chảy cả ra nhìn phát gớm. Đường đường quan tam phẩm trẻ nhất trong triều mà thấy gái đẹp chảy nước miếng mất tư cách quá.
Dương bộ lễ cười
-Dạ cám ơn thịnh tình của Bác, nhưng hiện nước nhà còn nhiều việc, cháu cũng đang bận trăm công nghìn việc để giúp đỡ nước nhà nên chưa nghĩ đến việc riêng mong Bác thông cảm.
Mạnh thấy vậy cũng nói.
Dương thượng thư cười gật đầu dấu đi nỗi thất vọng trong khóe mắt.
Thấy vậy một cô có vẻ là cô chị nhanh nhảu nói. Hai chị em th·iếp là Ngọc Lan và Ngọc Tuyết là cháu của quan thượng thư, hôm nay nghe nói có công tử đến chơi nhà nhưng chưa được diện kiến.
Mạnh lúng túng, đúng là vẻ đẹp hai cô gái làm anh thất thần. Lúc này Giáo Sư Xoay nói tiếp.
Mạnh nhờ câu nói đó làm thức tỉnh, anh xoay người định bỏ đi. Lúc này hai cô gái phát hiện ra người lạ. Một cô cất tiếng.
-Cháu thấy hai cô đó rất đẹp, lại giỏi chơi đàn đúng là hiếm có.
-Nói thật là lâu rồi tôi cũng không chơi đàn, hơn nữa tôi chơi đàn bầu chứ không phải đàn mấy cô đang chơi.
-Đừng quên hai năm nữa chúng ta phải trở về cố hương, hơn nữa trong thời gian này còn nhiều việc phải làm lắm đấy. Dính vào nữ sắc thì giá phải trả cao lắm đấy. Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Mạnh lúng túng từ chối.
Lúc này tiếng vỗ tay và tiếng nói của Dương bộ lễ vang lên làm mọi người thức tỉnh.
Đang nói chuyện đột nhiên có viên quản gia đi vào ghé tai nói với Dương bộ lễ, ông ta gật đầu rồi ái ngại nhìn sang Mạnh.
-Hay lắm, lâu rồi lão phu mới được thưởng thức khúc nhạc hay như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Cháu thấy hai đứa cháu ta vừa rồi thế nào.
Sau khi Mạnh cầm chén rượu uống cạn, đến lượt cô em tiến lên mời anh. Sau khi uống cạn chén rượu cả hai chị em xin phép lui xuống nhà dưới ăn cơm. Thời Trần chỉ có phụ nữ dòng dõi cao quý như hoàng tộc mới ăn cơm cùng khách còn lại phụ nữ vẫn phải xuống nhà dưới ăn cơm không được ngồi với khách nhất là con gái chưa chồng. Sau khi hai chị em đi rồi hai người ngồi ăn cơm nói chuyện. Dương bộ lễ hỏi dò.
-Trưởng họ của ta có một đề nghị, chúng ta có thể góp vốn làm ăn ở xưởng sản xuất lưu ly. Vốn mở xưởng chúng ta bỏ ra hết cậu chỉ cần đưa bí quyết làm ăn lợi nhuận chia đôi mỗi bên năm phần cậu thấy thế nào.
Mạnh cảm thấy bực mình, dạo này tên AI này có vẻ can thiệp nhiều vào cuộc sống riêng tư của anh. Tuy nhiên tên này nói cũng đúng, mọi việc đều được sắp đặt quá hoàn mỹ, mình cần cẩn thận hơn. Về đến gian chính thấy tiệc đã được bày biện công phú với nhiều món ăn. Mạnh và Thượng thư bộ lễ ngồi xuống, lúc này hai chị em mỗi người cầm một chén rượu tiến về phía Mạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.