Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 107: Bắc Kinh, cương thi và Tiểu Linh
Đã qua được 1 tháng kể từ khi Atreus nhận được chiếc bình Aquarius.
Đoàn người tị nạn dưới sự dẫn đường của Bạch Trạch và những người thạo đường đã đến được tỉnh Hà Bắc và cách Liêu Ninh vô cùng gần.
Trong khoảng thời gian này thì các nạn dân người thường cũng đã sử dụng được ma pháp, dù chỉ là 1 vài phép cơ bản nhưng đã đủ để khiến họ vui mừng quá đỗi.
Lúc ban đầu là do vài đứa trẻ đã dùng ra Accio(Phép triệu hồi đồ vật) kéo bình nước về tay khi lỡ tay làm rớt chúng trên đường đi.
Sau đó thì 1 số người trưởng thành cũng đã dùng được chúng sau nhiều lần thử nghiệm nhưng đa số người thì vẫn chưa dùng được.
Sau đó lục tục có thêm nhiều người có thể sử dụng ma pháp cả người lớn lẫn trẻ em.
Có vẻ như sau khi nghe câu truyện được Bạch Trạch kể lại thì tâm trí lẫn suy nghĩ của họ đã thay đổi đáng kể vậy nên họ mới không còn xem mình là người TQ cũng như con cháu Viêm Hoàng nữa.
Nhờ vậy nên Đại Kết Cấu mới cho phép họ dùng được ma pháp, khiến cho cuộc hành trình tị nạn của họ giảm bớt đi khá nhiều nguy hiểm và khó khăn.
Trên đường Atreus cũng thu nhận không ít người và yêu quái thành công chạy trốn khỏi các thành thị và mở rộng đoàn người tị nạn lên đến con số 200 người.
Lúc này đoàn người đang đi trên 1 đoạn đường rộng rãi thoáng đãng dẫn vào thành phố Bắc Kinh.
Sau khi đại chiến giữa Susanoo và Orochi diễn ra tại biển Đông và hoàn toàn hủy diệt các thành phố ven biển, thì thành phố thủ đô 1 thời này hiện tại cũng đã bị bỏ hoang do nó nằm quá gần khu vực nguy hiểm là Thiên Tân.
Những người từng sống tại đây hoặc từng đến đây đều sẽ khó mà tin được khi nhìn vào khung cảnh hoang tàn trước mắt họ từng là thành phố đông đúc và hiện đại bậc nhất thế giới.
Giờ đây dưới bầu trời tối đen của đêm khuya khi mà đứng ngoài ngoại ô nhìn vào thành phố thì chỉ có thể thấy được những tòa nhà cao ốc đang đứng trong đêm tối lạnh lẽo trơ trọi.
Xung quanh nó được bao phủ bởi màn đêm lạnh giá không 1 chút sinh khí, không 1 ánh đèn chiếu sáng khiến cho không ai có thể quan sát được khung cảnh xung quanh nó cả.
Trên đường vào thành phố là hàng trăm, hàng ngàn chiếc xe hơi rỉ sét bị bỏ lại sau khi những người dân trong thành phố chạy trốn khỏi cơn s·óng t·hần do Orochi tạo ra.
-"Thật đáng thương" !!
Atreus thương hại nhìn vào những cái xác nằm vất vưởng khắp mặt đường.
Trong đó có nam, có nữ, có người già và có cả trẻ em.
Tất cả đều tàn tạ nát bét với đầy những dấu chân và v·ết t·hương trên khắp cơ thể.
Các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, não tủy và xương văng khỏi cơ thể và bị trây trét ra xung quanh, cộng thêm ánh đèn leo lắt vào lúc trời khuya càng tạo nên 1 cảnh tượng hãi hùng cho người nhìn.
-"Đây là bản năng của mọi sinh vật sống, khi c·ái c·hết cận kề thì chúng sẽ làm mọi thứ để được sống, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Đừng quá mức để tâm đến những cái xác tại đây vì điều đó chỉ khiến cậu phiền lòng thêm".
Từ phía sau Bạch Trạch tiến lại gần cậu bé và an ủi.
-"Cháu biết" !
Atreus thở dài nhưng rồi cũng tiếp tục tiến bước để đi vào thành phố.
Những nạn dân khác cũng bước theo sau lưng của Atreus và Bạch Trạch.
Bầu không khí u ám, đau buồn thoáng chốc đã bao phủ cả đoàn người.
Bọn họ bất kể là người lớn hay trẻ con đều đồng loạt bước đi trong yên lặng, không trò chuyện, đùa giỡn mà chỉ bước từng bước nối gót nhau.
Đoàn người hơn 200 người yên tĩnh bước đi trong màn đêm lạnh giá, đi giữa những hàng xe rỉ sét vả cố gắng né tránh đạp phải những t·hi t·hể tội nghiệp dưới chân.
Bỗng 1 tiếng hô đầy sợ hãi vang lên đã đánh vỡ sự im lặng.
-"Cương thi, ở đây có cương thi" !!!
Trong số hàng ngàn t·hi t·hể đang nằm dưới đất thì đã có hàng chục cái xác không biết đã đứng lên từ lúc nào.
Những cái xác đó có mái tóc rối bù, gương mặt tái nhợt, đôi mắt trắng dã vô hồn, miệng thì mọc đầy răng nhọn còn móng tay thì sắc nhọn như dao cạo.
Cơ thể chúng thẳng tắp và cứng cáp như sắt thép, cộng thêm không khí lạnh lẽo âm u đang tỏa ra từ chúng càng khiến chúng đáng sợ bội phần.
Cả đoàn người dù ngạc nhiên và sợ hãi nhưng họ đều lùi lại 1 cách có trật tự và nhanh chóng tập trung lại với nhau, hiển nhiên đây không phải lần đầu họ phải đối mặt với nguy hiểm.
-"Quả nhiên di chuyển vào buổi tối và nghỉ ngơi vào buổi sáng như thế này rất dễ gặp phải đủ loại vấn đề mà" !!
Atreus thở dài nhưng tay thì không chút chậm trễ kéo căng dây cung và nã liển vài phát tên vào lũ cương thi.
Mũi tên xẹt qua không khí trúng vào 1 tên, hắn ngay lập tức b·ốc c·háy rồi hét ầm lên và tan biến thành tro bụi.
Những tên còn lại không chút để tâm đến tên đã bị g·iết, chúng duỗi thẳng 2 tay đầy móng nhọn ra trước, 2 chân đứng thẳng tắp còn mũi chân thì đạp lên đất rồi cứ thế nhảy ra đằng trước.
Tuy tư thế nhảy vô cùng quái dị và buồn cười nhưng tốc độ của chúng lại vô cùng nhanh và cự ly nhảy vô cùng xa.
Chỉ trong vài giây thì chúng đã đến trước mặt đoàn người tị nạn.
Tên nhanh nhất đã nhảy tới trước mặt 1 đứa bé và vươn tay tính đâm vào động mạch cổ của đứa bé.
Đứa bé là 1 bé gái tầm 7 tuổi với những vết màu đen tựa như rễ cây trê gương mặt khiến cho dung mạo xinh xắn của cô bé trở nên kì lạ và quái dị.
Đối mặt với tên cương thi đột ngột xuất hiện trước mặt mình cô bé há to miệng hét lên nhưng chỉ phát ra những tiếng ê, a khó nghe.
Chỉ là tên cương thi chưa kịp bóp lấy cổ của cô bé thì Thrúd đã nắm lấy cây kiếm của mình rồi chém vào hông của nó.
1 âm thanh chát chúa như tiếng kim loại va vào nhau vang lên sau đó là 1 tiếng xoẹt như tiếng cắt vải.
Ngay khi vừa bị thanh kiếm chém trúng thì tên cương thi đã chặn lại được nhờ cơ thể cứng như sắt thép.
Nhưng rồi khi Thrúd truyền ma lực vào thì tên cương thi nhanh chóng bị thanh kiếm chém ngang lưng.
Thrúd quay đầu nhìn bé gái và nở 1 nụ cười nhằm trấn an đứa bé tội nghiệp đang sợ hãi.
-"Tiểu Linh em hãy xem chị giải quyết chúng nhé".
Cô bé Tiểu Linh mím môi gật đầu, cô bé mở miệng phát ra vài tiếng ê a tựa như đang nói với Thrúd rằng hãy cố lên.
Thrúd đưa tay xoa đầu của Tiểu Linh rồi cô tung người nhảy lên không.
Ngay khi lũ cương thi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cây chùy trên tay của cô đã kéo lấy sấm sét mà nện xuống đầu 1 tên trong số chúng.
Tên cương thi xui xẻo không kịp phát ra tiếng hét thảm nào đã bị nghiền nát, cơ thể cứng như sắt thép của chúng vỡ vụn và bị các tia sét kèm theo đốt thành tro bụi ngay lập tức.
Những tia sét nhanh chóng lan rộng ra, đem lũ cương thi xung quanh đốt cháy khét lẹt thành những cục than đen.
Mùi thịt cháy cùng với mùi xác thối bốc lên nồng nặc nhưng chúng nhanh chóng bị thổi bay đi bởi ngọn gió mà Angrboda thả ra.
Lũ cương thi còn lại đã bị Angrboda dùng ma pháp tạo ra những cơn gió để gom chúng vào cùng 1 chỗ.
-"Ra tay đi Loki" !!
-"Ok" !
Atreus nói rồi thả dây cung ra.
1 mũi tên to lớn được tạo nên từ lửa bay v·út về phía lũ cương thi.
Theo 1 t·iếng n·ổ ầm lớn như bom nổ thì toàn bộ lũ cương thi đã chính thức bị tiêu diệt mà không sót 1 tên.
Sau khi giải quyết lũ quái vật cản đường thì đoàn người của Atreus tiếp tục đi vào thành phố.
Vượt qua những dãy nhà bị bỏ hoang, những con đường tối tăm không ánh sáng, giải quyết lũ thú hoang đói khát cũng như lũ ác linh sinh ra từ oán hận của những n·gười c·hết tại thành phố này.
Cuối cùng Bạch Trạch đã chọn 1 nhà siêu thị làm chỗ tạm nghỉ cho nhóm người mình.
Các nạn dân nhanh chóng thắp sáng tòa siêu thị và mừng như điên khi chứng kiến vô số hàng hoá vẫn còn nguyên vẹn trong kho hàng.
Dù thức ăn đã sớm quá hạn hoặc mốc meo vì không có điện để tủ lạnh hoạt động nhưng các thứ như gia vị, quần áo và đồ dùng hằng ngày vẫn nguyên vẹn.
Cả đoàn người chia ra nhau canh gác, nấu nướng, giặt giũ, chuẩn bị nước uống trên đường và cố tình dành hết việc để Atreus, Thrúd, Angrboda, Bạch Trạch có cơ hội nghỉ ngơi.
Cả 4 đã luôn hỗ trợ đoàn người trong suốt chuyến hành trình, bảo vệ họ khỏi nguy hiểm và đảm bảo nguồn thức ăn sung túc trong thời buổi nguy hiểm hiện tại.
Nên ít nhất đó là những việc cơ bản và đơn giản nhất mà họ có thể làm để đền đáp cho cả 4.
Trong khi Atreus và Bạch Trạch trò chuyện về sự khác biệt văn hóa giữa Bắc Âu và TQ, thì Thrúd và Angrboda đang giúp cho cô bé Tiểu Linh tắm rửa.
Trong phòng tắm, Tiểu Linh dưới sự trợ giúp của cả 2 cô gái mà cởi xuống bộ đồ nhăn nheo, rách rưới của mình.
Khi lớp vải cuối cùng rơi xuống đất thì toàn bộ cơ thể của Tiểu Linh cũng hoàn toàn lộ ra.
Giữa ngực của cô bé là 1 đốm đen to lớn tựa như 1 giọt mực lớn rơi vào người.
Lấy nó làm trung tâm vô số hình xăm màu đen tựa như rễ cây lan tràn ra khắp toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Tiểu Linh.
Trên đầu thì những vết đen đó bao trùm toàn bộ phần cổ như thể đang bóp chặt cổ họng cô bé, rồi nó kéo lên tới 2 mắt và hội tụ tại giữa trán.
Rồi từ giữa ngực nó kéo qua 2 bên vai rồi chúng bắt đầu đan xen quấn quít lại nhuộm đen toàn bộ phần cánh tay.
Cũng từ trung tâm nó kéo xuống tận bụng, bắp đùi rồi biến 2 chân của Tiểu Linh thành màu đen như mực.
Nhóm người Atreus đã giải cứu cho cô bé vào khoảng 1 tháng trước khi Tiểu Linh đang bị lũ thú hoang truy đuổi đến đường cùng.
Cô bé hoàn toàn mất hết ký ức về gia đình mình cũng như không biết mình là ai, chưa kể tình trạng cô bé khá tệ nên Angrboda và Thrúd đã quyết định chăm sóc cho đứa trẻ tội nghiệp này.
Sau khi nghiên cứu kỹ càng những vết đen đang ăn mòn cơ thể của Tiểu Linh thì Bạch Trạch và Angrboda đồng loạt cho ra cùng 1 đáp án.
Nguyền rủa.
Trên cơ thể của Tiểu Linh là 1 lời nguyền cực mạnh sẽ liên tục bòn rút sinh khí, vô hiệu hóa khả năng hồi phục tự nhiên và khiến cho các thương tổn không thể hồi phục bằng bất cứ cách nào.
Có lẽ nó còn nhiều hiệu ứng khác nhau nhưng Bạch Trạch không cách nào nhìn ra được hết.
Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đã đủ khiến cho nhóm 3 người Atreus lo sốt vó.
Và từ đó cả 3 luôn bảo vệ cho Tiểu Linh tránh khỏi mọi thương tổn, hạn chế cô bé tiếp xúc với những thứ có khả năng gây nguy hại cho cô bé dù là nhỏ nhất.
Chưa kể lực tay chân của cô bé rất kém và còn bị câm, nếu không được cả 2 người Thrúd và Angrboda chăm sóc thì việc sinh hoạt cá nhân cũng là 1 cực hình đối với Tiểu Linh.
Sau đó cả đoàn người quyết định ở lại và nghỉ ngơi 1 thời gian trước khi đi tiếp.
Đồng thời để thu gom tất cả những thứ cần thiết mà họ có thể đem theo.
Cứ thế cả đoàn người tiếp tục cư trú tại siêu thị trong 1 tuần tiếp theo, thu gom đồ đạc trong đó đồng thời dọn dẹp lũ quái vật xung quanh và tìm kiếm con đường an toàn dẫn ra vùng ngoại ô để đến được Liêu Ninh.
Nhưng xui xẻo thay là 1 kẻ địch đáng gờm đã phát hiện ra họ trước khi đoàn người có thể rời đi.
Trong đêm tối mịt mù, 1 tiếng c·h·ó sủa đầy dữ tợn vang lên đã đánh thức toàn bộ đoàn người Atreus dậy.
Không kịp thay đổi quần áo Atreus đã lao v·út ra khỏi cửa siêu thị, nhảy qua các chướng ngại vật được đặt trước cửa rồi kéo cung nhắm vào màn đêm trước mắt.
Từ trong bóng tối những tiếng bước chân liên tục vang lên đi kèm với tiếng c·h·ó sủa càng thêm dữ dội.
Tiếp đó 1 giọng thanh niên truyền ra.
-"Ta cứ thắc mắc tại sao Hao Thiên Khuyển lại sủa um sùm như vậy ! Không ngờ là nó đã tìm ra được các đào phạm của Thiên Đình" !!
Sau đó là 1 nhóm 7 người 1 c·h·ó bước ra.
Người nói chuyện cũng là người dẫn đầu nhóm người là 1 thanh niên tuấn tú trẻ tuổi mặc áo gấm trắng và giáp vàng rực rỡ, trên tay cầm 1 thanh đao dài kì lạ với 3 mũi chỉa ra.
Điều đặc biệt là trên trán của hắn ta có 1 con mắt dọc lạnh lùng nhìn vào Atreus đang đề phòng trước mặt.
Bạch Trạch lúc này cũng chạy ra ngoài và dừng lại kế bên Atreus.
Khi nhìn thấy chàng thanh niên thì ông ta hút vào 1 hơi dài, để không khí lạnh lẽo của đêm khuya tràn vào lá phổi để khiến đầu óc tỉnh táo hơn.
Cơ thể của Bạch Trạch căng thẳng lên, sức mạnh tràn ngập lấy tứ chi, đầu cúi thấp xuống chỉa cặp sừng ra phía trước trong khi vẫn nhìn chằm chằm hắn ta.
Rồi ông gọi lên tên của gã thanh niên, cái tên mà khiến những nạn dân đang chạy ra theo sợ đến mức chùn bước.
-"Nhị Lang Thần Dương Tiễn".