Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 111: Bí mật của Đường Tam Tạng
Ngu Nhung Vương búng tay thả ra 1 phép khuếch đại âm thanh rồi gật đầu ra hiệu cho Huyền Trang.
Huyền Trang chắp tay cảm tạ, rồi ông bắt đầu thả mình vào trong biển ký ức và bắt đầu kể ra.
-"Vào thời Tùy - Đường, bần tăng đã ra đời tại Hà Nam trong 1 gia đình có truyền thống làm quan nhiều đời với cái tên Trần Huy".
-"Bần tăng xuất gia vào năm 13 tuổi, thọ cụ túc giới năm 21 tuổi và lên đường đến Thiên Trúc vào tầm 30 tuổi".
Lúc này có 1 thanh niên gãi đầu khó hiểu.
-"Ủa, khoan đã Huyền Trang pháp sư. Không phải trong tiểu thuyết và phim ảnh nói ngài là con trai của Trần Quang Nhụy bị thả trôi sông sao" !?
Huyền Trang lắc đầu cười nhẹ.
-"Thí chủ xin đừng nên tin vào tiểu thuyết và điện ảnh quá, chúng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi".
-"Hơn nữa lúc bần tăng đi là lén đi, là bị Lý Thế Dân cấm đi nhưng bần tăng đã lén lút trốn ra khỏi thành để đi, mà ngày nay người ta hay gọi là vượt biên đó".
Huyền Trang cười cười, rồi ông tiếp tục kể.
-"Suốt hơn 10 năm tu học trong chùa, bần tăng đã tra duyệt và đọc qua vô số kinh sách Phật Giáo được các dịch giả phiên dịch qua tiếng Hán để rồi sớm nhận thấy sự bất cập trong chúng".
1 số người nghi ngờ hỏi.
-"Bất cập sao" !?
Huyền Trang gật đầu rồi hồi đáp.
-"Dù nội dung kinh sách giống nhau nhưng cách giải nghĩa thì lại khác nhau do nội dung chi tiết không thống nhất, phái này thiếu phần này có phần kia sẽ diễn giải ra 1 nghĩa khác, phái nọ có phần này thiếu phần kia thì lại tiếp tục diễn giải ra thêm 1 nghĩa khác nữa".
-"Kể từ đó bần tăng luôn nuôi ý định đến vùng đất mà Phật Giáo đã sinh ra để kết thúc những cuộc tranh cãi giữa các tông phái".
-"Cuối cùng sau khi nhà Đường thành lập thì bần tăng đã lợi dụng khoảng thời gian không ổn định đó để mà trốn ra khỏi biên giới".
Rồi trong giọng nói ông thoáng hiện lên vẻ hoài niệm.
-"Khi vừa ra khỏi thành Trường An không lâu thì bần tăng phát hiện ra 1 tòa núi đá kì lạ với hình dáng 5 ngón tay chỉa thẳng lên trời".
Các nạn dân đồng loạt kinh hô lên.
-"Ngũ Hành Sơn" !!
Huyền Trang bật cười, trong giọng nói của ông tràn đầy cảm khái.
-"Chính xác ! Tại ngọn núi tên Ngũ Hành Sơn đó bần tăng đã thu nhận đại đồ đệ Tôn Ngộ Không của mình".
-"Tiếp đó trong địa phận của nhà Đường thì bần tăng lần lượt thu nhận thêm nhị đồ đệ Trư Bát Giới, tam đồ đệ Sa Ngộ Tịnh và cuối cùng là Tiểu Bạch đây".
-"Cả 4 đã bảo vệ bần tăng trong suốt chặng đường đến Thiên Trúc, đã xua đuổi và khu trục các yêu ma quỷ quái trên đường đi".
Lúc này Bạch Trạch cõng lấy Atreus, Thrúd, Angrboda chạy lại gần rồi ông nghiêng đầu hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
-"Khoan đã pháp sư, không lẽ lúc đó tại Ấn Độ và các quốc gia lân cận không có tiên thần bảo hộ hay sao mà lại xuất hiện yêu quái trên đường đi" !?
-"Chưa kể hành trình đến Ấn Độ mà mất đến tận 17 năm cũng quá bất hợp lý rồi".
Huyền Trang gật đầu đồng ý với lời nói của Bạch Trạch rồi ông cũng tiếp tục giải thích.
-"Đúng như thí chủ đã nói, 17 năm đúng là con số mà bần tăng đã đến Thiên Trúc nhưng đó chỉ là thời gian mà bần tăng học hành và nghiên cứu kinh sách".
-"Thời gian cả đi và về thật tế chỉ mất khoảng 2 năm mà thôi".
-"Còn về lũ yêu quái thì thật ra chúng chỉ hoạt động trong các địa vực của Đại Đường và các tiểu quốc lân cận, chúng không có can đảm để xâm nhập vào trong Thiên Trúc lúc đó đâu"".
-"Cho nên các yêu quái bần tăng gặp trên đường cơ bản đều đang chiếm giữ những địa phận thuộc quyền quản lý của Thiên Đình, nên bần tăng và các đồ đệ thật ra chỉ là đang thay các tiên thần trên trời kia dọn dẹp mà thôi".
Bạch Trạch nhíu mày, ông lập tức nhận ra điểm bất thường trong đó.
-"Nếu vậy thì không lẽ cứ vài ngày là ông lại gặp phải rắc rối sao" !?
Huyền Trang mỉm cười gật đầu rồi kể tiếp.
-"Tính cả lũ yêu quái chịu lời dụ dỗ mà muốn ăn thịt bần tăng để trường sinh bất tử thì những toán c·ướp, những hoàn cảnh éo le khắc nghiệt mà bần tăng đã đối mặt trước khi đến được biên giới của Thiên Trúc vừa hay lại đủ 81 nạn".
-"Cũng may 4 đồ đệ đã luôn bảo vệ bần tăng trong khoảng thời gian đó, nếu không thì Đường Tam Tạng có lẽ đã sớm bỏ mạng ngay khi đặt chân ra khỏi Trường An rồi".
-"Và ngay khi đến được địa phận của Thiên Trúc thì 4 đồ đệ đã chính thức hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng chúng lại không quay về Trung Nguyên mà lại hóa thành hình người để tiếp tục đi theo bần tăng".
-"Còn bần tăng thì dùng những năm còn lại để đi khắp Thiên Trúc tìm thầy học hỏi và nghiên cứu kinh điển, sau khi học thành thì đã là 15 năm sau đó".
-"Và khi bần tăng đem hơn 600 bộ kinh văn từ Thiên Trúc trở về Đại Đường thì nhiệm vụ của bần tăng cũng chính thức kết thúc".
-"Bần tăng đã dùng cuộc đời còn lại của mình để phiên dịch tất cả kinh văn mà mình mang, cuối cùng bần tăng đã q·ua đ·ời vì tuổi già sau hàng chục năm dịch kinh".
Bạch Trạch gật đầu rồi nhìn thẳng vào mắt của Huyền Trang và bắt đầu nói.
-"Nếu ngài đã kể xong câu truyện của mình thì hiện tại đến lượt bọn ta đặt câu hỏi được chứ" ?
Huyền Trang chắp tai lại rồi hít thở sâu 1 hơi, sau đó ông nở nụ cười sẵn sàng hồi đáp bất kỳ câu hỏi nào.
-"Tất nhiên".
Và Bạch Trạch mở miệng hỏi.
-"Thứ nhất, lão phu muốn hỏi ngài thật ra là ai" ?
Vẫn giữ nụ cười trên môi Huyền Trang thản nhiên trả lời.
-"Huyền Trang Tam Tạng".
Đôi mắt của Bạch Trạch nhẹ liếc Huyền Trang 1 cái.
-"Còn Chiên Đàn Công Đức Phật tại Linh Sơn kia" ?
Huyền Trang trầm mặc 1 lúc rồi nói lên 1 cái tên.
-"Kim Thiền Tử".
6 yêu vương và đám người đồng loạt nhìn chằm chằm Huyền Trang với đôi mắt đầy nghi hoặc.
Rõ ràng trong trí nhớ của họ thì Đường Tăng và Kim Thiền Tử không phải 1 người hay sao.
Bạch Trạch thở dài và tiếp tục hỏi.
-"Vậy thì câu hỏi thứ 2, ngài và kẻ tại Linh Sơn kia có mối quan hệ thế nào" ?
Ngay lập tức cả đám người càng thêm chú ý lắng nghe, cố gắng không nghe sót dù chỉ 1 từ.
Bạch Long Mã cũng quay đầu nhìn về phía Huyền Trang đang cưỡi trên lưng mình với ánh mắt tò mò và mong đợi.
Huyền Trang nhắm mắt lại và hít 1 hơi thật dài rồi thở nhẹ ra, sau đó ông ta nói ra.
-"Kẻ đang ở tại Linh Sơn kia mới chính là Kim Thiền Tử thật sự, còn bần tăng chỉ là chuyển sinh của phần hồn sở hữu tàn dư nhân cách của Đường Tam Tạng mà thôi".
Đồng tử Bạch Long Mã rút nhỏ khi nghe vậy.
Chú ngựa trắng dừng lại, khó có thể tin được mà mở miệng hỏi Huyền Trang.
-"Sư phụ, ngài đang nói đùa có phải không" ?
Huyền Trang nhìn Bạch Long Mã 1 lúc rồi buồn bã lắc đầu.
Ông đưa tay vuốt đầu của chú ngựa trắng rồi chậm rãi nói.
-"Thật xin lỗi Tiểu Bạch ! Bần tăng không hoàn toàn là Đường Huyền Trang mà con biết, Chiên Đàn Công Đức Phật tại Linh Sơn kia mới thật sự là Đường Tam Tạng".
-"Dù hắn ta đã trở nên lạnh lẽo, vô tình nhưng hắn mới là Đường Tăng, còn ta đây chỉ là 1 phần nhỏ linh hồn của hắn mà thôi".
Những lời mà Huyền Trang nói ra tựa như sấm sét giáng xuống đầu Bạch Long Mã.
Bàn tay thô ráp của Huyền Trang nhẹ nhàng vuốt lông bờm của chú ngựa, rồi ông ta bắt đầu giải thích.
-"Kim Thiền Tử vốn là đệ tử của Như Lai Phật Tổ, nhận lãnh nhiệm vụ đến Thiên Trúc lấy kinh văn về lại Trung Nguyên với mục đích hoàn thiện giáo pháp của Phật Môn".
-"Và vào lúc cuối đời Đường Tam Tạng đã thức tỉnh ký ức của Kim Thiền Tử, ông ta đã nhớ lại được nguyên nhân mà mình chuyển thế đầu thai suốt 10 kiếp người này".
-"Trải qua 10 kiếp luân hồi thì kiếp cuối cùng chính là Đường Tam Tạng, sau khi thỉnh được kinh văn nguyên điển và phiên dịch nó sang chữ Hán thì nhiệm vụ của Đường Tam Tạng đã hoàn thành nên ông ta đã lập tức c·hết đi ngay sau đó".
-"Linh hồn ông ta cùng 4 vị đồ đệ được tiếp dẫn đến Linh Sơn và được phong Phật, trước khi rời đi thì ông ta đã loại bỏ đi phần nhân cách của Đường Tăng ra khỏi bản thân".
-"Phần nhân cách đó sau đó đã hấp thụ tàn dư nhân cách từ 9 kiếp của người đi lấy kinh trước kia của Kim Thiền Tử mà trở thành bần tăng của hiện tại".
Cả đoàn xe ngoại trừ tiếng xe đang chạy thì chỉ còn giọng nói của Huyền Trang vang lên nhờ phép khuếch đại âm thanh của Ngu Nhung Vương.
Bất kể là người hay yêu đều đang yên lặng vả chăm chú nghe diễn biến câu truyện của Huyền Trang.
Họ đều vô cùng tò mò không biết lý do gì mà nhân cách Đường Tam Tạng lại bị Kim Thiền Tử bỏ lại.
Bạch Long Mã cũng mở to mắt kinh ngạc, anh ta hoàn toàn khó mà tin được trước khi đến Linh Sơn lại từng xảy ra chuyện này.
Dù trong lòng có vô số nghi vấn nhưng anh ta vẫn yên lặng lắng nghe tiếp cậu truyện của sư phụ mình.
Nói tới đây Huyền Trang nhắm mắt rồi chắp tay lại tụng 1 tiếng.
-"A Di Đà Phật" !!
Ngồi trên lưng của Bạch Trạch, Angrboda lúc này không nhịn được mà mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người
-"Tại sao ? Tại sao ông ta lại loại bỏ nhân cách của Đường Tam Tạng ra khỏi bản thân như vậy" !?
Nhưng đáp lại cô bé là cái tiếng thở dài từ Huyền Trang, rồi ông chậm rãi nói.
-"Bởi vì Đường Tam Tạng từ chối trở thành 1 vị Phật được sắc phong bởi Như Lai Phật Tổ".
Mắt của cả đoàn người mở to đầy bất ngờ với câu trả lời của Huyền Trang.
Nhưng không ai lên tiếng dò hỏi cả mà chờ đợi Huyền Trang giải thích.
-"Để thành Phật cần phải trải qua vô lượng kiếp luân hồi, rèn dũa tâm trí qua vô số nhân sinh cuộc đời, kết những duyên tốt lành với chúng sinh và kiên trì thực hành Bồ Tát đạo mà không chùn bước".
-"Cho đến cuối cùng thì sau khi thấu hiểu tất cả mọi thứ, đoạn tuyệt tất cả phiền não, kết thúc tất cả nhân quả, 10 bậc Bồ Tát đã vững chải thì mới có thể đạt đến cảnh giới tối cao là Phật được".
-"Còn chức Phật của Linh Sơn kia chỉ là 1 danh hiệu được Như Lai Phật Tổ sắc phong mà thôi".
Bầu không khí càng trở nên u ám và yên tĩnh ngay sau khi Huyền Trang dừng nói.
Không 1 người hay yêu nào mở miệng ra nói chuyện, vì những gì mà Huyền Trang kể ra quá khó tin.
Tiếp đó là cảm giác bi ai và thương hại với những gì mà Đường Tam Tạng gặp phải dâng lên trong lòng họ.
Đường Tam Tạng dùng cả đời mình để hoàn thành nhiệm vụ được Như Lai Phật Tổ giao cho, để rồi cuối cùng ông ta lại rơi vào cảnh như vậy.
Ngưu Ma Vương nhìn chằm chằm Huyền Trang 1 lúc lâu, cuối cùng ông ta đành thở dài rồi lắc đầu vì không biết nên nói gì lúc này.
Còn Bạch Long Mã thì đang cắn chặt răng, 2 mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ, còn cơ thể thì đang run rẩy không ngừng.
Huyền Trang đang ngồi trên lưng chỉ biết thở dài rồi đưa tay vỗ nhẹ đầu của Bạch Long Mã để trấn an anh ta.
Cuối cùng Bạch Trạch đã đánh vỡ sự yên tĩnh.
-"Vậy để lão phu tiếp tục hỏi câu thứ 3 được chứ" ?
Huyền Trang nhẹ gật đầu đáp lại.
-"Tất nhiên".
Bạch Trạch hít sâu 1 hơi rồi nhìn sâu vào mắt của Huyền Trang mà hỏi.
-"Nếu ngài nói ngài chỉ là tàn dư nhân cách của Đường Tam Tạng, vậy thì tại sao ngài vẫn có thể xuất hiện tại đây" ?
-"Đáng lẽ ra ngài nên biến mất giữa trời đất rồi chứ" !
Tất cả mọi người đồng loạt giật mình nhìn về phía Huyền Trang.
Đúng vậy, người trước mắt bọn họ chính là nhân cách còn sót lại của Đường Tam Tạng.
Ông ta vẫn đứng đây chứng tỏ vị pháp sư huyền thoại kia vẫn chưa hoàn toàn c·hết đi.
Trong ánh mắt của cả đám người đang tập trung vào mình, Huyền Trang mỉm cười nhẹ rồi đưa tay ra trước mặt.
Trên bàn tay phải của ông ta hiện lên ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, rồi ông ta cắm bàn tay vào lồng ngực mình.
Tất cả bọn họ đều giật mình trước hành động của Huyền Trang, họ đồng loạt hô ta.
-"Tam Tạng pháp sư" !!!
Bạch Long Mã cũng sợ hãi hét lên.
-"Sư phụ" !!!
Nhưng cảnh tượng máu văng tung tóe không hề xảy ra, bàn tay của Huyền Trang đã chui vào lồng ngực của ông như thể phía trên đã có sẵn 1 cái lỗ.
Rồi từ đó ông ta móc ra 1 món đồ vật và đưa ra cho tất cả mọi người xem.
-"Đây là nguyên do mà bần tăng vẫn có thể tồn tại sau khi bị Kim Thiền Tử bỏ lại".
Rồi Huyền Trang mở bàn tay của mình ra, cho họ thấy thứ đang nằm trong đó.
Thứ nằm trong tay Huyền Trang là 1 viên ngọc hình tròn trong suốt có màu hổ phách.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó có tạo hình như 1 nhãn cầu với chữ (卍) nằm trong lõi.
-"Đây là" !?
1 cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng của những người đang nhìn vào nó.
Rõ ràng nó chỉ là 1 viên ngọc nhưng bất kỳ ai nhìn vào nó đều có thể cảm nhận được đang có 1 tầm mắt đang nhìn lại mình.
Từ ái như cha, hiền lành như mẹ, ấm áp tựa mặt trời, đó là những gì mà tầm mắt đó mang lại.
Ngay cả 6 vị yêu vương cũng bị nó thu hút mà nhớ lại những khoảng thời gian ấm áp và hạnh phúc của đời mình.
Sau 1 lúc Di Hầu Vương mới giật mình tỉnh lại và hỏi ra.
-"Huyền Trang, thứ này thật ra là cái gì" !?
Đám người cũng đồng loạt tỉnh lại và chăm chú lắng nghe.
Nở 1 nụ cười nhẹ, Huyền Trang nói ra tên của viên ngọc.
-"Đây là món quà mà ân sư của bần tăng, luận sư Giới Hiền(Śīlabhadra) tại tu viện Na-lan-đà(Nālandā) tặng cho bần tăng trước khi trở về Trung Nguyên".
-"Nó cũng là bảo vật đã bảo vệ nhân cách của Đường Tam Tạng khỏi sự xóa bỏ của Kim Thiền Tử, cũng như bảo vệ bần tăng ra vào được màn sương độc của Vạn Linh Quốc".
-"Thứ này là thánh vật của Phật Giáo, trên đời này chỉ có 2 viên mà thôi".
Huyền Trang tạm dừng 1 lát rồi nhìn quanh đám người rồi nhẹ nhàng nói ra.
-"Xá lợi tử mắt phải của Phật Thích Ca".
-"CÁI GÌ" !!!!!!!??????
Những tiếng hét thất thanh vang lên xóa tan sự yên tĩnh của màn đêm, lấn át cả tiếng xe gắn máy phân khối lớn đang hoạt động.
Không chờ mọi người hết bất ngờ thì viên xá lợi đã tự động bay lên trời.
Viên xá lợi sáng lên ánh sáng vàng rực và 1 màn sáng năng lượng lan tỏa ra xung quanh bao phủ lấy cả đoàn người vào trong.
Huyền Trang thấy vậy liền nhìn về phía trước và nhẹ giọng nói.
-"Tới rồi" !!
Khi tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía trước mặt bọn họ thì lúc này họ mới nhận ra bản thân đã đến gần Vạn Linh Quốc tới mức đó.
Trước mặt bọn họ là 1 màn sương mù màu tím nối thẳng tận trời đang phát ra ánh sáng yêu dị trong màn đêm.