Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117: Đắc Kỷ xuất hiện

Chương 117: Đắc Kỷ xuất hiện


Tại chiến trường, 2 phe lúc này đã tạm thời đình chiến sau khi 1 bộ phận quân số đã bị thổi bay đi bởi Ngưu Ma Vương.

Cả 2 bên đều có những thiệt hại vô cùng nghiêm trọng với phần nặng nề hơn nghiêng về phía Thiên Đình.

Dù vậy cả 2 phe đều không thèm để ý chút nào vì dù sao bọn họ đều sẽ không chân chính c·hết đi.

Bên phe Vạn Linh Quốc có Vạn Yêu Thư để lưu giữ linh hồn, còn Thiên Đình thì có Phong Thần Bảng cùng Tiên Tịch để lưu giữ linh hồn các thiên binh và tiên nhân.

Cho nên chỉ cần 1 thời gian sau là những người đ·ã c·hết sẽ tự động phục sinh trở lại như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cả 2 phe đã giữ trạng thái đối mặt nhau như vậy hơn 30 phút và không bên nào có ý định tiếp tục ra tay.

Bên Vạn Linh Quốc thì 6 yêu vương đều ít nhiều chịu thương tổn khó hồi phục được trong khoảng thời gian ngắn, còn các yêu tướng cũng kẻ b·ị t·hương người bị c·hết nên tạm thời không có ý định t·ấn c·ông lần nữa.

Còn phía Thiên Đình thì Nhị Thập Bát Tú, Quần Tinh Thiên Tướng, Thiên Cương Địa Sát 108 Tinh Tướng và Cửu Diệu Tinh Quan tuy đều có tổn thất lớn nhưng vẫn có khả năng tái chiến.

Nhưng chỉ huy của bọn họ Ngũ Đấu Quần Tinh bao gồm 5 cung tổng cộng 29 người từ lúc khai chiến đến giờ không có lấy 1 chút hành động.

Ngay cả việc chỉ huy quân lính cũng trừ Thanh Long Tinh - Đặng Cửu Công, Tang Môn Tinh - Trương Quế Phương, 2 vợ chồng Thất Sát Tinh - Trương Khuê và Đào Hoa Tinh -Cao Lan Anh chia nhau lãnh đạo.

Đặng Cửu Công vuốt râu nhíu mày nhìn về phía của Ngũ Đấu thần mà lẩm bẩm.

-"Quái tai, quái tai !! Tại sao bọn họ lại chỉ đứng đó mà quan sát" !?

Con gái ông ta Lục Hợp Tinh- Đặng Thiền Ngọc bước lại gần và nói.

-"Phụ thân, tên vô dụng Tử Vi đó thỉnh cầu xuất động toàn bộ Đấu Bộ chúng ta rồi chỉ đứng nhìn như vậy, theo nữ nhi thấy thì không bằng ta rút quân đi" !!

Ông ta quay đầu nhìn con gái và nhỏ giọng.

-"Hạ giọng xuống Thiền Ngọc, nơi đây không chỉ có người của chúng ta thôi đâu".

Và quả nhiên như ông ta nói, 1 gã lùn xấu xí có bộ dạng bỉ ổi chạy lại gần cả 2 và la lớn.

Gã lùn đó tên là Thổ Hành Tôn, vốn là đệ tử của Cù Lưu Tôn đạo nhân và là đệ tử đời thứ 3 của Xiển Giáo.

Chỉ là kể từ khi Cù Lưu Tôn phản bội Đạo Môn để đầu nhập Phật Môn thì địa vị của hắn đã không bằng lúc trước nữa.

-"Nhạc phụ, nương tử, cả 2 đang nói chuyện gì vậy" !!

Cả 2 nhìn hắn đầy chán ghét rồi cùng giơ chân đá bay hắn ra thật xa.

-"CÚT" !!!

Thổ Hành Tôn văng tuốt ra xa, đầu cắm thẳng xuống mặt đất và ngất đi.

Bên phía khác, các quan lại cũ và hoàng hậu, quý phi của Thiên Hỷ Tinh - Trụ Vương đang tụ tập lại bên cạnh ông ta và xì xầm.

Ngọc Đường Tinh - Thương Dung liếc nhìn 1 cái rồi quay về phía người đàn ông cao lớn có râu quai nón nói nhỏ.

-"Đại vương, có phải Ngũ Đấu thần đã bị khống chế tinh thần rồi không" !?

Thiên Hỷ Tinh - Trụ Vương trầm mặc nhìn về phía đó 1 lúc rồi gật đầu xác nhận, vì trong đây không có ai quen thuộc hơn việc này hơn ông ta được.

-"Có thể vô thanh vô tức khống chế 1 lúc nhiều người như vậy mà không 1 ai chú ý tới thì ta nghĩ tại TQ này chỉ có 1 người là làm được điều đó mà thôi" !

Cả đoàn người xung quanh Trụ Vương lập tức trở nên khẩn trương và cảnh giác nhìn xung quanh.

Thái Âm Tinh - Khương hoàng hậu càng là sợ muốn c·hết, bà đưa tay kéo chị em mình rồi trốn sau lưng của chồng.

Các tiên thần Tiệt Giáo khác cũng châu đầu ghé tai, hoàn toàn không có ý định tiếp tục khai chiến cũng như không thèm quan tâm chiến cuộc nữa.

Và không lâu sau đó toàn bộ Ngũ Đấu Quần Tinh thần đều giật mình tỉnh giấc.

Khi khống chế tinh thần được giải trừ thì toàn bộ 29 vị thần tiên mới ngơ ngác nhìn xung quanh và nhận thấy cuộc chiến đã tạm dừng từ lúc nào.

Điều đó lập tức khiến bọn chúng bối rối, bởi vì trong suy nghĩ thì bọn chúng chỉ vừa nhắm mắt và mở mắt trở lại thì cuộc chiến đã đánh xong.

Nhưng không cho bọn chúng hết ngạc nhiên thì Ngưu Ma Vương đã bay xuống từ trên trời và ném 1 bóng đen về phía chúng.

Trung Đấu Tinh Quan - Lỗ Nhân Kiệt nhanh tay lẹ mắt đưa tay tiếp lấy và khi nhìn rõ thứ trong tay liền ngạc nhiên thốt lên.

-"XÍCH TINH TỬ" !!

Tử Vi Đại Đế nghe vậy liền hốt hoảng quay đầu nhìn sang và thấy được bộ dạng thê thảm của Xích Tinh Tử.

Xích Tinh Tử 2 mắt nhắm nghiền hiển nhiên là đã ngất đi, đầu tóc thì rối bời còn mặt mũi thì đầy máu, quần áo thì bị lột sạch chỉ còn có 1 cái quần trong che lại chỗ n·hạy c·ảm.

-"Đạo trưởng !! Xích Tinh Tử đạo trưởng ông làm sao vậy" !?

Tử Vi đưa tay đỡ lấy Xích Tinh Tử và hoảng sợ hỏi.

Nhưng gã đạo sĩ vẫn im lìm không trả lời và hoàn toàn không có 1 chút cử động nào.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục nói gì nữa thì đã bị giọng nói dễ thương của 1 cô gái vang lên từ bầu trời cắt đứt.

-"Hắn ta hiện giờ không thể trả lời ngươi được đâu nha Bá Ấp Khảo" !

-"Sao ngươi không hỏi ta đi, ta rất sẵn lòng trả lời ngươi đó nha ♡♡" !!

Vừa nghe thấy giọng nói này toàn bộ thần tiên của Thiên Đình đều như bị PTSD mà đồng loạt cảm thấy 1 luồng hơi lạnh chạy thẳng từ sống lưng lên đến đỉnh đầu.

Đông Đấu Tinh Quan - Tô Hộ và Bắc Đẩu Tinh Quan - Phá Quân Tinh - Tô Toàn Trung càng là sắc mặt tím đen đến đáng sợ.

Trụ Vương và các cựu thần nhà Thương thì trầm mặc nhìn lên không trung,

Còn tiên thần phe nhà Chu thì càng là sợ đến không dám di chuyển.

Và tất cả bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung.

-"Đắc Kỷ" !!!!

Trên không trung, Đắc Kỷ đầu đội mũ phượng, thân mặc cung trang chậm rãi bay xuống.

Dung mạo tuyệt mỹ, thân hình mảnh mai với những đường cong lồi lõm được dấu sau lớp cung trang cùng với phong thái quyến rũ tột bậc của Đắc Kỷ tựa như 1 c·hất đ·ộc ngọt ngào rót thẳng vào tâm trí của các tiên thần Thiên Đình.

Sau khi chân đã chạm đất, Đắc Kỷ liền nở 1 nụ cười khuynh quốc khuynh thành và quyến rũ nói.

-"Đạ tạ các vị vì đã lâu như vậy còn nhớ đến th·iếp thân đây".

Rồi cô ta liếc nhìn đoàn người Trụ Vương.

-"Đại vương, các vị tỷ tỷ, các vị khanh gia đã lâu không gặp".

Ánh mắt cô ta quét qua từng gương mặt tò mò, sợ hãi, căm ghét, phẫn nộ của đám người rồi cuối cùng dừng lại trên 2 người đàn ông.

-"Phụ thân, đệ đệ cả 2 vẫn khỏe mạnh chứ" !?

Không 1 ai trả lời câu hỏi của Đắc Kỷ, bầu không khí nặng nề và áp lực đến đáng sợ khi mà gần như toàn bộ sát khí của các tiên thần Thiên Đình đều tập trung vào 1 mình Đắc Kỷ.

Người phá vỡ trầm mặc đầu tiên là Tô Toàn Trung, anh ta gầm lên đầy phẫn nộ rồi phóng tới Đắc Kỷ với v·ũ k·hí trên tay.

-"YÊU HỒ" !!!!

-"TRẢ TỶ TỶ CỦA TA LẠI ĐÂY" !!!!!!!

Chỉ là 1 bàn tay đã đưa ra nắm chặc lấy cổ tay của Tô Toàn Trung và giọng nói của Tô Hộ vang lên.

-"Toàn Trung bình tĩnh lại đã".

Tô Hộ cản lại sự xung động của con trai minh rồi lạnh lùng nhìn Đắc Kỷ.

Ánh mắt ông ta đảo qua gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ của cô ta rồi chậm rãi dời đến miếng vải phi bạch mà Đắc Kỷ đang khoác trên người.

-"Yêu hồ, là ngươi đã dùng [Khuynh Thế Nguyên Nhương] để ngăn cản hành động của chúng ta đúng không" ?

Nghe Tô Hộ hỏi vậy Đắc Kỷ liền bày ra 1 vẻ mặt vô tội nói.

-"Nữ nhi chỉ là không muốn phụ thân cùng đệ đệ phải b·ị t·hương trên chiến trường, nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà thôi".

Rồi cô ta nhẹ cúi đầu đáng thương nói.

-"Mong phụ thân tha thứ cho" !

Tô Hộ trầm mặc nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ của Đắc Kỷ 1 lúc rồi ông ta mới nói ra.

-"Ngươi không cần phải đóng vai nữ nhi của ta như vậy, dù ngươi có giả bộ giống đến mức nào thì nữ nhi của ta cũng không phải ngươi" !

Nghe vậy Đắc Kỷ liền đứng thẳng người lên nhìn Tô Hộ và Tô Toàn Trung 1 lúc rồi nhắm mắt lại.

Mái tóc màu hồng của cô ta rút đi để lại 1 màu đen tuyền, dấu ấn trên trán cũng biến mất, lông mi thì ngắn lại cùng với những đường cong gợi cảm trên cơ thể được thu gọn lại và trở nên phẳng lì.

Điều đặc biệt là dung mạo khuynh quốc khuynh thành của cô ta cũng biến mất mà thay vào đó là 1 gương mặt xinh đẹp có tầm 50% giống với gương mặt cũ.

Rồi cô ta mở mắt và thứ đầu tiên cô ta nhìn thấy là Tô Hộ và Tô Toàn Trung.

-"Phụ...thân, đệ đệ" !?

Tô Hộ và Tô Toàn Trung như thể bị sét đánh khi thấy bộ dạng hiện giờ của Đắc Kỷ.

Rồi cô ta lo lắng hãi hùng nhìn ngó xung quanh, khi nhìn thấy bộ dạng yêu tà quái dị của cả 2 phe liền sợ đến đi không nổi.

-"Phụ thân, chúng ta đang ở đâu vậy !? Tại sao xung quanh con lại toàn yêu ma quỷ quái như thế này" !?

-"Cứu con với phụ thân" !!!

Đối mặt với bộ dạng hiện tại Đắc Kỷ, Tô Hộ chỉ im lặng đứng nhìn đồng thời bóp chặc lấy tay con trai, không để Tô Toàn Trung có thể tránh thoát.

Rồi ông ta đè xuống phẫn nộ của mình rồi trầm giọng nói.

-"Đừng giả bộ nữa yêu hồ !! Ta không phải đã nói đừng giả làm nữ nhi của ta rồi sao" !?

Cô gái sững sờ nhìn Tô Hộ với bộ dạng không thể tin được khi cha mình lại nói như vậy nên bắt đầu khóc lên.

Trái tim của Tô Hộ cũng quặn lại khi chứng kiến bộ dạng đáng thương của con gái.

Còn Tô Toàn Trung thì la hét vùng vẫy cố gắng tránh khỏi cái nắm tay của cha mình.

-"Thả con ra phụ thân ! Là tỷ tỷ, là tỷ tỷ đó" !!

Thừa lúc Tô Hộ thất thần khi nhìn thấy con gái mình khóc thì Tô Toàn Trung đã thành công tránh thoát trói buộc và lao về phía Tô Đắc Kỷ.

Cậu ta ôm lấy chị mình và không ngừng an ủi cô ta.

-"Không sao đâu tỷ tỷ, đệ và phụ thân nhất định sẽ cứu tỷ ra mà" !!

-"Rồi gia đình chúng ta sẽ 1 lần nữa đoàn tụ với nhau, đệ sẽ không để tỷ b·ị b·ắt đi nữa đâu" !!!

Tô Đắc Kỷ nghe vậy càng là khóc nức nở, cô ta đưa tay ôm chặc lấy em trai mình mà khóc không ngừng.

Tô Hộ chỉ biết đứng lặng từ xa nhìn lấy 2 đứa con của mình ôm nhau khóc lóc thảm thiết.

Ông cũng rất muốn nói chuyện với con gái nhưng thân phận của ông hiện giờ không cho phép ông làm vậy.

Rồi Tô Toàn Trung nói ra.

-"Đi thôi tỷ tỷ, để đệ đưa tỷ đi gặp phụ thân".

Tiếng khóc của Tô Đắc Kỷ im bặt và cô ta cũng không trả lời.

Tô Toàn Trung cúi đầu nhìn chị gái trong lòng mình và nghi ngờ hỏi.

-"Sao vậy tỷ tỷ, tỷ không muốn gặp phụ thân sao" ?

Chỉ là khi Tô Đắc Kỷ ngẩng đầu lên thì dung mạo cô ta đã trở lại bộ dạng khuynh đảo chúng sinh của lúc đầu.

Mái tóc đen dài nhanh chóng chuyển sang màu hồng và cơ thể cũng 1 lần nữa trở nên lồi lõm quyến rũ.

Đồng tử Đắc Kỷ đỏ rực và khát máu như dã thú, rồi cô ta nở 1 nụ cười tàn nhẫn nói.

-"Thật tiếc quá ! Thời gian gặp mặt đã hết rồi ♡" !!

Tô Toàn Trung không kịp ngạc nhiên thì 1 cái đuôi màu trắng khổng lồ đã hiện ra từ sau lưng Đắc Kỷ và quất thẳng vào người của Tô Toàn Trung đánh anh ta bay v·út ra ngoài, nhưng Võ Khúc Tinh - Đậu Vinh đã nhanh chóng tung người lên đón lấy anh ta lại.

Không thèm nhìn 2 cha con nhà họ Tô đang nhìn mình 1 cách căm thù đến tận xương tủy, Đắc Kỷ phe phẩy cây quạt rồi nói ra.

-"Cuộc chiến này chấm dứt tại đây được chứ" ?

-"Bọn ta tha mạng cho Xích Tinh Tử còn các ngươi thì rút quân ra khỏi đây, cuộc trao đổi này như thế nào" ?

Tử Vi nghe vậy lập tức gấp gáp, hắn ta vốn muốn mượn cuộc chiến này kiếm công lao để nhờ vả Xiển Giáo nên hắn không muốn tay không trở về như vậy được.

Dù không thể tiếp tục đánh nhưng ít ra cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà Nguyên Thủy giao cho Xích Tinh Tử.

-"Đừng có hòng !! Bọn ta phụng lệnh Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây để bắt lấy lũ hậu duệ của vực ngoại thần linh".

-"Nếu ngươi biết điều thì giao bọn chúng ra đây nếu không lần sau Thiên Đình bọn ta sẽ san bằng nơi này" !!

Các tiên thần Tiệt Giáo và nhà Thương chỉ liếc Bá Ấp Khảo 1 cái rồi âm thầm lắc đầu và mắng thầm 2 chữ "Ngu ngốc".

Đắc Kỷ không thèm để ý đến Bá Ấp Khảo mà chỉ đưa tay ra trước mặt rồi mở ra cho chúng thấy thứ trong tay mình.

Thiên binh thiên tướng Thiên Đình đều khựng người lại khi thấy 1 viên ngọc nằm yên trên bàn tay của Đắc Kỷ.

Cô ta cười 1 nụ cười ranh mãnh như hồ ly và hỏi bọn họ.

-"Các ngươi có thể an toàn vào được đây là nhờ thứ này đúng không" !?

-"Nếu như ta bóp vỡ nó thì các ngươi sẽ ngay lập tức trúng độc và sẽ c·hết trong đau đớn nhỉ" ?

Phe Thiên Đình đều lâm vào trầm mặc, dù sẽ không hoàn toàn c·hết đi nhưng đau đớn mà họ sẽ phải chịu tuyệt đối không thiếu nếu như Đắc Kỷ phá vỡ Tị Độc Châu.

Đắc Kỷ tiếp tục nói.

-"Ta sẽ cho các ngươi nửa canh giờ để biến mất khỏi đây, 1 khi vừa qua nửa canh thì ta sẽ phá vỡ viên ngọc này".

Nói rồi Đắc Kỷ quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không sợ tiên thần của Thiên Đình sẽ thừa cơ đánh lén.

Bên phe Thiên Đình sau khi trao đổi 1 lúc thì cuối cùng đành phải rút quân, họ không s·ợ c·hết nhưng đau đớn từ độc của Orochi tuyệt đối là đáng sợ hơn c·ái c·hết nhiều.

Đồng thời họ cũng phải đem Xích Tinh Tử về lại Ngọc Hư Cung để Nguyên Thủy Thiên Tôn chữa trị, nếu gã đạo sĩ bất hạnh ngỏm củ tỏi khi đi chung với bọn họ thì cái lão già kia tuyệt đối sẽ kiếm chuyện với Đấu Bộ.

Sau khi các tiên thần Tiệt Giáo đã nói lời tạm biệt với Ngưu Ma Vương thì họ đều nhanh chóng rời khỏi Liêu Ninh để về Thiên Đình báo cáo.

Chỉ để lại người và yêu của Vạn Linh Quốc yên tĩnh nhìn họ rời đi.

Ngưu Ma Vương bước lại gần Đắc Kỷ và hỏi cô ta.

-"Cô thật sự có thể bảo đảm về kế hoạch của cô không Đắc Kỷ" ?

Đắc Kỷ nhẹ nhàng liếc ông ta 1 cái rồi bật cười.

-"Ta chắc chắn và ta bảo đảm với ông về điều đó".

Nói rồi Đắc Kỷ quay đầu bỏ đi, để lại Ngưu Ma Vương nhìn bóng lưng cô ta với ánh mắt đầy khó chịu.

Rồi ông quay đầu nhìn về phía quân Thiên Đình biến mất với sự lo lắng ẩn sâu trong đáy mắt.

--------------------

Cách Vạn Linh Quốc tầm vài chục ngàn Km², tại 1 cái vực sâu hoắm và âm u đầy sương độc.

Vương Quý Nhân và Hồ Hỷ Mị đang hợp sức đem xác của 1 con quái thú to lớn đặt lên 1 tòa núi nhỏ do đống xác quái thú chồng chất mà thành.

Sau khi làm xong thì cả 2 đều lộ ra vẻ mặt chán ghét mà nhanh chóng bay đi mất, không muốn ở lại nơi u ám như vậy thêm 1 lúc nào nữa.

Xác của lũ quái thú chồng chất lên nhau kia đều có những v·ết t·hương chí tử trên người, từ nơi v·ết t·hương dòng máu độc đầy chất phóng xạ trong người chúng sẽ chảy xuống dưới đất rồi tụ lại thành 1 cái bể máu.

Máu trong cái bể sẽ theo 1 cái lỗ nhỏ dưới đáy mà chảy vào sâu trong lòng đất.

Và sâu dưới lòng đất hàng chục ngàn mét nơi mà dòng máu thấm xuống là 1 dãy cung điện to lớn được làm từ đồng xanh.

Dù nó vô cùng tráng lệ nhưng nơi này đây hoàn toàn không có 1 chút ánh sáng cũng như đang bị bao phủ dày đặc bởi âm khí và sát khí.

Trải khắp cung điện là hàng đàn cương thi với số lượng lên đến hàng triệu con đang đứng xếp hàng kéo dài từ ngoài vào trong cung điện.

Tại trung tâm của dãy cung điện là 1 cái bể máu 9 tầng xếp chồng lên nhau với cái trên sẽ nhỏ hơn cái dưới.

Máu từ trên mặt đất thấm xuống sẽ chảy vào đây rồi máu từ đây sẽ trải rộng toàn bộ dãy cung điện thông qua các rãnh máu trên sàn.

Trên đỉnh của bể máu là t·hi t·hể của 1 người phụ nữ áo xanh đeo mạng che mặt đang nổi lơ lửng trên cái bể cao nhất.

Toàn bộ cơ thể cô ta đều được bao phủ bởi bộ cung trang xanh biếc 1 màu, chỉ có 2 bàn tay lộ ra ngoài là có thể nhìn ra làn da trắng bệch xám xịt của xác c·hết cùng với những chiếc móng tay màu đen dài sắc nhọn.

Trên đỉnh đầu của cái xác là 1 chiếc lồng giam nhỏ đang giam giữ 1 sinh vật hình người.

Nói là sinh vật hình người vì cơ thể của nó chỉ có các sợi cơ, thịt đỏ rực và mỡ màu trắng, hoàn toàn không có da cũng như lông tóc trên cơ thể.

Chỉ có thể xác định giới tính của nó là nam giới thông qua tiếng rên rỉ và đặc trưng giới tính dưới người nó.

Nó liên tục khóc lóc và rên rỉ trong đau đớn, khiến cho những dòng máu đen tuôn ra từ thất khiếu của nó.

Máu đen chảy ra từ nó sẽ rơi xuống cái bể của cái xác nữ, hòa lẫn với dòng máu của lũ quái vật chảy xuống từ mặt đất.

Chương 117: Đắc Kỷ xuất hiện