Chương 119: Ngọc Hư Cung
Xích Tinh Tử chậm rãi bước theo Quảng Thành Tử vào trong chính điện của Ngọc Hư Cung.
Sau khi vượt qua những dãy hành lang đầy những chiếc trụ bọc vàng và nạm ngọc to lớn thì cuối cùng cả 2 đã đến được 1 căn phòng to lớn rộng rãi.
Trong phòng có 1 cái bậc cao đặt 1 cái bồ đoàn lớn phía trên với những lư hương được đặt xung quanh.
Phía dưới cái bệ là vài trăm cái bồ đoàn nhỏ vừa 1 người ngồi được xếp đặt 1 cách ngay ngắn chia ra 2 bên trái phải.
Cả 2 nhanh chóng ngồi vào vị trí bồ đoàn của bảm thân rồi yên lặng chờ đợi.
Sau 1 lúc thì các lư hương trên bệ bắt đầu tự đốt và tỏa những làn khói thơm tràn ngập cả phòng.
Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử đồng loạt cúi người xuống và hô to.
-"Đệ tử Quảng Thành Tử/Xích Tinh Tử tham kiến sư phụ".
-"Chúc sư phụ thánh thọ vô cương, sánh cùng nhật nguyệt".
Sau khi hô xong cả 2 cũng không ngẩng đầu dậy mà tiếp tục giữ nguyên tư thế.
Rồi giọng nói của 1 người đàn ông trung niên vang lên.
-"Ngẩng đầu lên đi".
Lúc này cả 2 mới ngồi dậy rồi nhìn thẳng về phía trước.
Trên cái bệ kia không biết lúc nào đã xuất hiện 1 người đàn ông trung niên to lớn ngồi trên cái bồ đoàn duy nhất trên đó.
Người đàn ông trung niên đó là 1 đạo sĩ tóc đen râu đen, cao hơn 10 mét đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn và dùng đôi mắt sáng ngời nhìn xuống cả 2.
Từ trên người ông ta tỏa ra 1 khí chất tiên nhân thần thánh, mỗi động tác và thần thái của ông ta đều tràn đầy cảm giác cao ngạo và cao quý tột bậc như thể chúng sinh vạn vật trong mắt ông ta nhỏ bé không khác gì sâu kiến.
Quảng Thành Tử nhìn ông ta rồi nói.
-"Thưa sư phụ, con đã mang Xích Tinh Tử sư đệ đến theo lệnh của người".
Nghe vậy Xích Tinh Tử cũng đè xuống nỗi lo lắng trong lòng rồi nói.
-"Thưa sư phụ, đệ tử đã đến theo lệnh của người".
Nguyên Thủy gật đầu 1 cái rồi nhẹ nhàng đảo mắt về phía Xích Tinh Tử.
Ông ta dùng đôi mắt sáng ngời ẩn chứa Đạo của mình để quan sát Xích Tinh Tử.
Xích Tinh Tử ngồi thẳng lưng lên, toàn thân căng thẳng và thầm cầu nguyện trước ánh nhìn có thể nhìn thấu lòng người của Nguyên Thủy.
Sau 1 lúc thì Nguyên Thủy mới mở miệng.
-"Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy đâu Xích Tinh Tử".
-"Vi sư chỉ muốn quan sát thương thế và tình trạng tu hành của ngươi mà thôi".
-"Và vi sư cũng không có ý trách phạt ngươi vì đã thất bại trong việc mang về hậu duệ của thần man di và làm mất các món bảo bối đâu".
Xích Tinh Tử lúc này mới thả lỏng và thở dài 1 hơi, rồi hắn ta mới cúi người xuống rơm rớm nước mắt hô to.
-"Đệ tử tạ ơn sư phụ" !!!
Nguyên Thủy sau 1 lúc quan sát cũng thu hồi tầm mắt và gật đầu đầy hài lòng.
-"Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn và c·hất đ·ộc cũng không còn, chưa kể tu vi của ngươi đã tiến bộ rất nhiều xem ra ngươi cũng không hề trễ nãi tu hành".
-"Xiển Giáo chúng ta vốn chỉ có 1 mình Dương Tiễn là tu luyện thành công Cửu Chuyển Nguyên Công, không ngờ ngươi lại nhân họa đắc phú mà tu luyện thành nó".
-"Rất tốt, rất tốt" !!
Rồi Nguyên Thủy phất tay 1 cái và rút ra 1 cây cờ màu vàng đất đang tỏa ra hào quang vàng dịu.
-"Xích Tinh Tử, xét thấy ngươi đã làm mất các món bảo bối của mình nên nay ta ban cho ngươi bảo bối Hạnh Hoàng Kỳ dùng để phòng thân".
Nói rồi Nguyên Thủy điều khiển cây cờ để nó rơi vào tay của Xích Tinh Tử, theo 1 ánh sáng lóe lên từ chiếc nhẫn trên tay thì cây cờ đã biến mất.
-"Đệ tử tạ ơn sư phụ".
Gật đầu đầy hài lòng, Nguyên Thủy lại lần nữa phất tay và ngay lập tức toàn bộ căn phòng đã tràn ngập các món bảo bối.
Đao, thương, kiếm, kích, đỉnh, kính, tháp, búa, cờ và đủ thể loại bảo bối tung bay trong phòng và liên tục tỏa ra những sức mạnh ẩn chứa bên trong chúng khiến 2 mắt của Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử cũng hơi nhói nhói.
Nguyên Thủy chỉ tay lên trời rồi nói với 2 đệ tử.
-"Trong số này thì Quảng Thành Tử hãy chọn 1 món, còn Xích Tinh Tử có thể chọn lấy 3 món để làm bảo bối phòng thân".
2 mắt của Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử sáng rực lên, cả 2 đồng thanh hô to.
-"Đệ tử tạ ơn sư phụ" !!
Rồi bắt đầu lựa chọn bảo bối.
Sau 1 lúc thì cuối cùng cả 2 đã lựa chọn xong các món bảo bối của mình.
Xích Tinh Tử sau 1 lúc lựa chọn đã chọn 1 cây búa phát ra sấm sét màu tím, 1 bức tranh có vẽ 4 thanh kiếm và 1 cái khóa vàng.
Nguyên Thủy liếc mắt 1 cái liền mở miệng cảm thán.
-"Tử Điện Chùy, Tru Tiên Trận Đồ và Xuyên Tâm Tỏa".
-"Ta không ngờ ngươi lại chọn các món bảo bối của Thông Thiên sư thúc của các ngươi ! Xem ra ngươi rất để ý việc bị Khuê Ngưu đánh bại, đúng không Xích Tinh Tử" !?
Xích Tinh Tử gật đầu và liên tục nói phải, sau 1 lúc suy nghĩ cuối cùng Xích Tinh Tử đã nói ra thỉnh cầu của mình với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
-"Thưa sư phụ, đệ tử có 1 thỉnh cầu không biết có được phép nói ra hay không" ?
Nguyên Thủy lạnh nhạt liếc hắn 1 cái rồi thản nhiên gật đầu.
-"Nói".
Xích Tinh Tử bái 1 cái rồi mới nói.
-"Thưa sư phụ, đệ tử muốn thỉnh cầu người ban Đả Thần Tiên cho đệ tử dùng làm bảo bối phòng thân".
Nguyên Thủy và Quảng Thành Tử đồng loạt nhíu mày trước yêu cầu của Xích Tinh Tử.
Quảng Thành Tử càng là không nhịn được mà thốt lên.
-"Đệ vừa mới nói gì vậy hả sư đệ" !?
-"Đệ có biết Đả Thần Tiên quan trọng với Xiển Giáo chúng ta thế nào không mà muốn sư phụ cho đệ thứ đó" !!??
Xích Tinh Tử ngay khi thấy được vẻ không vui trên mặt của Nguyên Thủy liền nhanh chóng nói ra nguyên do.
-"Thưa sư phụ, lúc tại Liêu Ninh đệ tử có chú ý tới lũ đệ tử của Tiệt Giáo tuy đã chịu ước thúc từ Phong Thần Bảng nhưng chúng vẫn không hoàn toàn nghe lệnh từ chúng ta".
-"Lúc giao chiến thì bọn chúng chỉ giả vờ đánh đấm cho có, bọn chúng đánh nhau với 5 tên huynh đệ kết nghĩa của Khuê Ngưu mà chỉ khiến bọn chúng b·ị t·hương chứ không g·iết".
-"Nên đệ tử muốn xin Đả Thần Tiên để thay mặt sư phụ hàng phục bọn chúng".
Nguyên Thủy nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ 1 lúc sau đó ông ta liền lắc đầu bác bỏ thỉnh cầu của đồ đệ.
-"Không được ! Đả Thần Tiên ta đã cất trong kho và nó sẽ không rời khỏi đó trừ khi cần thiết".
Xích Tinh Tử cũng biết Nguyên Thủy sẽ không dễ dàng như vậy mà tặng Đả Thần Tiên cho mình, nên hắn ta giả bộ thở dài đầy tiếc nuối.
Sau đó Xích Tinh Tử đã xin phép Nguyên Thủy được ở lại Ngọc Hư Cung để tu hành cũng như phụng dưỡng bên cạnh sư phụ và Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chấp nhận thỉnh cầu của hắn.
Sau 1 thời gian ngắn, Ngọc Hư Cung đã sai phái 5 đệ tử đi theo thiên binh của Thiên Đình đến các nước lân cận để thu về các vùng đất đã mất.
Quảng Thành Tử và Bạch Hạc đồng tử cũng theo chân Nguyên Thủy đến cung Đâu Suất của Thái Thượng Lão Quân để bàn bạc kế hoạch về tình hình của TQ hiện tại.
Xích Tinh Tử lấy lý do bản thân vẫn chưa hồi phục nên đã xin ở lại Ngọc Hư Cung để tiếp tục tu luyện.
Vào đêm sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn đã rời khỏi Ngọc Hư Cung, 1 bóng đen đã yên lặng tiến vào tòa cung điện to lớn này.
Bóng đen nhanh nhẹn tiến sâu vào trong như thể nắm rõ địa hình của Ngọc Hư Cung, và nó cũng dễ dàng tránh đi lũ chiến binh máy móc đầu đeo khăn vàng có tên Hoàng Cân Lực Sĩ đang đi tuần.
Ngay khi nhìn thấy 1 đội Hoàng Cân Lực Sĩ đang tiến về phía mình thì bóng đen đó đã lắc mình 1 cái và biến thành 1 con ruồi nhỏ rồi bay lên cao tránh đi đám lực sĩ đó.
Bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, biến thành vô số sinh vật khác nhau dựa theo các trường hợp khác nhau để có thể tiến sâu hơn vào trong Ngọc Hư Cung.
Cuối cùng khi đã đến được vị trí mình cần đến thì bóng đen đã phải đối mặt với 1 đám Hoàng Cân Lực Sĩ còn to lớn hơn lũ đang đi tuần kia.
Lũ này có bộ dạng như những người đàn ông vai u thịt bắp cao hơn 3m, đầu đeo khăn vàng thân mặc chiến giáp và trên tay thì đầy đủ v·ũ k·hí.
Chúng đang canh giữ trước 1 cánh cửa có hình bát quái to lớn đang đóng chặt và hoàn toàn không có 1 khe hở nào để mà chui qua.
Sau 1 lúc suy tư thì cuối cùng bóng đen đã quyết định biến thành 1 gã đạo sĩ và tiến ra khỏi chỗ ẩn núp.
Rất nhanh hành tung của bóng đen đã bị lũ lực sĩ phát hiện.
Đầu của chúng nhìn về phía đối phương, 2 mắt sáng rực ánh đỏ nguy hiểm rồi chúng đồng loạt giơ v·ũ k·hí lên chĩa về phía trước.
Ngay khi bóng đen lộ diện, tất cả bọn chúng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và đồng loạt buông v·ũ k·hí xuống.
Sau đó chúng cúi người chào đối phương và nói bằng 1 giọng máy móc.
-"Xích Tinh Tử đại tiên xin dừng lại, sao ngài lại đến Tàng Bảo Khố vào giờ này" ?
-"Nơi đây không phải là nơi mà ngài nên tới, xin mời rời đi cho".
Xích Tinh Tử nghe vậy liền cười nhẹ rồi nói.
-"Bần đạo chỉ là đang đi dạo quanh Ngọc Hư Cung, vô tình đến Tàng Bảo Khố nên muốn vào xem các bảo bối của ân sư".
-"Các ngươi có thể cho bần đạo vào xem 1 chút được không" ?
Chỉ là đám Hoàng Cân Lực Sĩ đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của Xích Tinh Tử.
Dù hắn ta có xin xỏ hay uy h·iếp thì lũ người máy được chế tạo bởi tiên nhân này hoàn toàn không bị lung lay trước mọi lời nói của Xích Tinh Tử.
Cuối cùng sau khi biết mình không thuyết phục được chúng thì Xích Tinh Tử đành cúi đầu thở dài.
Thừa cơ lũ lực sĩ không chú ý, Xích Tinh Tử lật tay ném ra 1 bức tranh về phía chúng.
Trên bức tranh là hình ảnh của 4 thanh kiếm đang treo lơ lửng trong nó, từ trong tranh có thể cảm thấy được sát khí khủng kh·iếp đang chất chứa trong nó.
Bức tranh đón gió mà to lên rồi cuốn lấy hơn 10 tên người máy vào trong.
Khi bọn chúng phát hiện ra thì đã quá muộn.
Chúng đã bị sát khí và kiếm ý kinh khủng bên trong bức tranh cắt nát thành đống đồng nát sắt vụn rồi tan biến trong bức tranh.
Sau đó Xích Tinh Tử sử dụng đạo thuật để mở cánh cửa trước mặt hắn ta.
Bên trong cánh cửa là 1 căn phòng khổng lồ đang trưng bày vô số bảo bối liên tục tỏa ra tiên khí và ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp phòng.
Dù vậy Xích Tinh Tử chỉ liếc nhẹ bọn chúng rồi đi vào nơi sâu nhất trong phòng.
Rồi hắn ta dừng lại trước 1 cái án vàng dùng để đặt đao kiếm trưng bày.
Phía trên cái án là 1 cây roi gỗ dài có 4 mặt đối xứng, thân roi được chia làm 21 khúc và mỗi khúc có 4 đạo bùa chú được khắc trên 4 mặt, tổng cộng là 84 đạo bùa chú.
So với các món bảo bối khác thì cây roi gỗ này không tỏa ánh hào quang hay có 1 chút gì đặc biệt ngoại trừ độ chi tiết của nó.
Nhưng Xích Tinh Tử biết, trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn thì thứ này quan trọng hơn bất cứ món bảo bối nào.
Xích Tinh Tử đưa tay chộp lấy nó rồi thu vào trong nhẫn không gian, sau đó liền vội vàng rời khỏi nơi này cũng như không quên đóng cửa lại.
Sau đó hắn ta biến thành 1 con ruồi và nhanh chóng bay ra khỏi Ngọc Hư Cung để ra được bên ngoài.
Hắn ta không quay về phòng của mình mà 1 đường đi thẳng xuống núi.
Rất nhanh hắn đã tới được vị trí giao nhau giữa núi Côn Lôn tại Nhân Giới và núi Côn Lôn của Tiên Giới.
Đó là 1 cánh cửa to lớn được làm từ gỗ đào với vô số bùa chú được khắc đầy phía trên.
Hắn ta không chút chậm trễ mà đưa chân bước qua đó.
Chỉ là bước chân của hắn đã dừng lại trước khi đạp vào ngạch cửa.
Không phải hắn không muốn đi vào trong đó mà là lưỡi dao đang gác trên cổ hắn không cho hắn làm như vậy.
Và 1 âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
-"Xích Tinh Tử sư bá đang đêm hôm khuya khoắt mà người còn định đi đâu nữa vậy" ?
Xích Tinh Tử khó khăn nuốt 1 ngụm nước bọt, cố gắng đè xuống lo lắng trong lòng rồi mới quay đầu lại nhìn kẻ phía sau lưng mình.
Đồng tử Xích Tinh Tử rút nhỏ lại khi thấy kẻ đó và hoảng sợ thốt lên.
-"Dương Tiễn" !!