Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 120: Tam Giới Đại Hỗn Chiến 19
Mồ hôi đã sớm thấm ướt trán, bàn tay và cả áo của Xích Tinh Tử khi mà hắn bị cái lưỡi sắc lẹm của thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao kề sát tại trên cổ.
Hắn ta khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng để tâm tình bình tĩnh lại rồi quay đầu và cười 1 cách gượng gạo.
-"Dương Tiễn sư điệt tại sao ngươi lại ở đây ? Không phải ngươi đã về Quán Giang Khẩu rồi sao" ?
Rồi hắn giả bộ tức giận và trách cứ Dương Tiễn.
-"Hơn nữa ngươi mau thu lại v·ũ k·hí trên cổ ta ngay đi ! Sao ngươi dám vô lễ như vậy với sư thúc hả" !?
Dù nghe rõ những điều Xích Tinh Tử nói nhưng Dương Tiễn vẫn không thu v·ũ k·hí lại, hắn bình tĩnh mở miệng nói.
-"Sư điệt tất nhiên sẽ hạ đao xuống nhưng trước đó sư bá có thể để lại thứ mà ngài đã lấy đi trong Tàng Bảo Khố được không" ?
!!!!!!!!!!
Xích Tinh Tử ngay lập tức lật tay lấy ra 1 cây búa từ trong nhẫn không gian.
Cây búa có màu trắng bạc được khắc đầy bùa chú phía trên, chính giữa cây búa là 1 viên ngọc quý màu tím có chữ Tiệt màu vàng bên trong, còn chiếc cán gỗ của nó cũng được bọc 1 lớp kim loại bạc và dưới cán thì có 1 chùm dây nhỏ màu xanh treo lủng lẳng.
Ngay khi nó vừa xuất hiện thì Xích Tinh Tử đã ngay lập tức sử dụng đạo thuật để điều khiển cây búa đập về phía Dương Tiễn.
Từ cây búa bắt đầu thả ra những tia điện màu tím rồi nhanh chóng bao bọc lấy phần đầu búa, biến nó thành 1 khối điện cường độ cao màu tím có thể hủy diệt mọi thứ trước mặt nó.
-"Tử Điện Chùy" !!
Dương Tiễn nghiêm mặt nhanh chóng lùi lại để né cú đập của cây búa nhưng hắn vẫn thuận tay nắm chặt Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém về phía cổ của Xích Tinh Tử.
Sau khi Dương Tiễn đã thoát ra 1 khoảng cách khá xa thì Tử Điện Chùy mới rơi xuống mặt đất.
Trong chốc lát toàn bộ khu vực hàng trăm mét xung quanh đều bị đập cho lõm xuống, các tia điện lan tràn dưới mặt đất rồi phun lên thông qua các kẽ nứt và thiêu cháy mọi thứ xung quanh bởi điện thế siêu cao của chúng.
Xích Tinh Tử đưa tay che lấy phần cổ b·ị c·hém lúc nãy và nhân lúc mặt đất đang sụp đổ, bụi bay mù mịt che mất tầm nhìn của Dương Tiễn để chui qua cánh cổng.
Khung cảnh kỳ vĩ tươi đẹp của núi thần Côn Lôn nhanh chóng bị thay thế bởi khung cảnh hoang vu của núi Côn Lôn tại Nhân Giới sau khi Xích Tinh Tử bước qua cánh cửa.
Hắn nhanh chóng bấm quyết sử dụng phép cưỡi mây rồi bay v·út lên không trung.
Chỉ là không bay được quá xa thì vô số mũi tên được bắn tới từ đằng sau đã bắn tan đám mây dưới chân hắn khiến hắn ta rớt thẳng xuống núi Côn Lôn dưới chân.
Xích Tinh Tử té xuống rồi lăn lông lốc nhiều vòng mới dừng lại được.
Khi hắn ta ngẩng mặt nhìn lên liền thấy được Dương Tiễn thân mặc chiến giáp, vai khoác áo choàng trong tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đứng tại phía trước cách hắn 1 khoảng ngắn.
Đôi mắt sáng ngời của Dương Tiễn không ngừng quan sát Xích Tinh Tử đang vô cùng chật vật trước mặt rồi nhẹ giọng lẩm bẩm.
-"Kỳ quái ! Ta rõ ràng đã chém trúng cổ của sư bá ngươi nhưng ta lại không thấy được 1 chút v·ết m·áu nào cả" !!
-"Sư bá không ngại hạ bàn tay đang che cổ xuống được chứ" ?
Xích Tinh Tử đáp lại hắn bằng cách nói chuyện hoàn toàn khác trong trí nhớ Dương Tiễn.
-"Nếu ta nói không thì sao" ?
Lông mày Dương Tiễn giương lên và ánh mắt trở nên sắc lẹm, rồi hắn nở 1 nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng nói ra.
-"Nếu vậy thì để ta xem thử ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào" !!
Nói rồi Dương Tiễn vung đao chém ra 1 luồng gió sắc như dao cạo về phía Xích Tinh Tử.
Luồng gió dễ dàng cắt xuyên qua núi đá, xẻ chúng ra đơn giản như dùng dao để cắt giấy.
Thấy vậy Xích Tinh Tử không chút do dự dùng tay còn lại rút ra 1 cây cờ lớn màu vàng đất từ trong nhẫn không gian.
Dương Tiễn bật thốt lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy cây cờ đó.
-"Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ" !!!
Khi cây cờ này vừa xuất hiện liền bắt đầu tỏa ánh hào quang màu vàng rực rỡ.
Tiếp đó là hàng vạn đóa sen vàng tươi đẹp lạ thường nở rộ trong hư không.
Các đóa hoa sen đã tạo thành 1 biển hoa bao phủ lấy Xích Tinh Tử vào bên trong và khiến cho nhát chém của Dương Tiễn tan biến ngay khi chạm vào chúng.
Dương Tiễn nhìn thấy đòn công kích của mình bị hóa giải cũng không có chút nào bất ngờ mà chỉ nhẹ giọng cảm thán.
-"Không hổ là bảo bối của sư tổ, chỉ cần triển khai là sẽ xuất hiện vạn đóa kim liên không gì có thể xuyên phá, khiến cho chư tà tránh lui vạn pháp bất xâm" !
Hắn liếc mắt nhìn Xích Tinh Tử với 1 nụ cười lạnh và nói.
-"Từ lúc ngươi đi vào Ngọc Hư Cung đến giờ thì đã không ít lần vận dụng phép thuật cũng như bảo bối".
-"Linh lực trong cơ thể ngươi liệu có thể duy trì được trong bao lâu nữa đây" ?
-"Báo trước cho ngươi là ta đã cho người đến Cung Đâu Suất để thông báo cho sư tổ rồi, ngươi sẽ không trốn thoát được đâu".
Đồng tử Xích Tinh Tử rút nhỏ lại, hắn ta không thèm che dấu nữa mà thả tay đang che cổ xuống rồi rút ra Tử Điện Chùy và niệm phép bằng 1 thứ ngôn ngữ lạ mà Dương Tiễn chưa từng được nghe.
-"Ulfr hlaup".
Trong biển hoa vang lên những tiếng tách tách và các tia điện màu tím sáng rực bắn tóe ta xung quanh.
Chúng nhanh chóng ngưng tụ lại và tạo thành 10 mấy con sói bằng các điện màu tím, sau đó lũ sói hú lên rồi nhe răng lao về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn bình tĩnh quơ đao chém về phía chúng, nhưng ngạc nhiên thay lũ sói được làm từ điện này lại vô cùng thông minh nên đã né cú chém của hắn.
Chúng chia ra và lao về phía Dương Tiễn từ nhiều hướng khác nhau, khóa chặt tất cả đường né tránh của hắn ta.
Nhưng Dương Tiễn không chút nào lo lắng mà bắt đầu múa cây đao trong tay, dùng võ nghệ của bản thân để chiến đấu với chúng.
Theo những ánh đao màu bạc lóe lên, toàn bộ lũ sói đã b·ị c·hém vỡ và tan biến vào hư không chỉ còn lại Dương Tiễn đứng lặng tại trung tâm.
Khi hắn chú ý đến vị trí của Xích Tinh Tử thì nơi đó đã trống rỗng, không còn chút nào bóng dáng của hắn ta nữa.
Dương Tiễn chống đao xuống đất rồi lạnh lùng quan sát xung quanh, con mắt thứ 3 của hắn cũng sáng lên đễ hỗ trợ hắn tìm kiếm hành tung của Xích Tinh Tử.
Rất nhanh Dương Tiễn liền tập trung chú ý đến 1 con quạ đen đang bay v·út trên không.
Dương Tiễn cười gằn rồi lắc mình biến thành 1 con chim đại bàng đuổi theo con quạ.
Con quạ thấy thế liền hốt hoảng tăng tốc và cả 2 con chim bắt đầu cuộc truy đuổi trên không.
Nhưng quạ làm sao có thể bay lại đại bàng, nên chỉ mất 1 lúc con quạ đã gần như bị con đại bàng tóm lấy.
Ngay khi bị vuốt đại bàng gắp trúng thì con quạ đã kịp lắc mình biến thành 1 con nhím khiến cho vuốt của con đại bàng ghim đầy những cái gai sắc nhọn.
Con đại bàng b·ị đ·au kêu to rồi buông vuốt để con nhím rớt thẳng xuống đất.
Con nhím trước khi chạm đất đã nhanh chóng biến thành 1 con mèo rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Rồi nó lại 1 lần nữa biến hình nhưng lần này là 1 con c·h·ó sói lông trắng như tuyết với 1 đôi mắt xanh.
Con đại bàng thấy vậy cũng lao xuống đất rồi biến thành 1 con hổ lớn đuổi theo con sói.
Cả 2 con thú truy đuổi nhau 1 lúc thì đã đến 1 khe núi lớn khiến cho con sói không thể chạy tiếp được nên nó phải quay lại gầm gừ uy h·iếp con hổ.
Trên mặt con hổ lộ ra vẻ hả hê khi nhìn thấy con sói cùng đường trước mặt mình, nó cũng gầm lại thị uy trước con sói và trong tiếng gầm có cảm giác như con hổ đang chế nhạo con sói vậy.
Rồi con hổ miệng phun tiếng người.
-"Bó tay chịu trói đi, ngươi không thể chạy thoát khỏi ta được đâu".
-"Ta sẽ liên tục đuổi theo ngươi cho đến khi sư tổ hạ phàm, đến lúc đó chúng ta sẽ biết được ngươi thật ra là ai cũng như mục đích của ngươi khi lấy trộm Đả Thần Tiên để làm gì".
Con sói nghe vậy liền hú lên rồi chạy về phía con hổ, giữa đường cơ thể nó bắt đầu biến đổi và chỉ chớp mắt đã biến thành 1 con gấu đen lớn.
Con hổ cũng không hề nao núng mà lao lên cắn nhau với con gấu.
Cả 2 con thú cào cấu cắn xé nhau, cố gắng chiếm lấy thế thượng phong và áp đảo con còn lại.
Nhưng có vẻ như con gấu hơi thiếu kinh nghiệm chiến đấu khi so với con hổ nên nó sớm rơi vào thế hạ phong.
Cuộc chiến đã đi đến kết thúc khi con hổ vung vuốt cào thẳng vào 1 bên mặt của con gấu và xé ra 1 mảng lớn da mặt của nó.
Con hổ sau đó đã biến trở lại thành Dương Tiễn, hắn đứng yên tại chỗ và đưa miếng da trong tay lên quan sát.
Lớp da gấu trên tay hắn nhanh chóng biến hình và biến thành 1 bên mặt của 1 chiếc mặt nạ người, nhưng điều khiến Dương Tiễn kinh ngạc là chất liệu làm nên nó.
-"Da người" !!!
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu và nhìn về phía con gấu.
Con gấu lúc nãy đã biến trở lại thành người, vẫn là bộ dạng của Xích Tinh Tử nhưng nửa phải gương mặt của hắn đã bị xé rách để lộ 1 gương mặt khác trẻ hơn.
Gương mặt đó là của 1 thiếu niên trẻ tuổi với đôi mắt xanh như băng giá, 1 vài lọn tóc lộ ra phía dưới gương mặt của Xích Tinh Tử có màu nâu đỏ và đặc biệt là làn da trắng nõn không giống người phương Đông của đối phương.
Dương Tiễn ngay lập tức nhận ra đối phương là ai, hắn nở 1 nụ cười vui vẻ nhìn vào người trước mặt.
-"Thật có duyên làm sao ! Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong tình huống như thế này".
-"Ta nên gọi ngươi là gì đây hỡi hậu duệ của thần đến từ vùng đất khác, Atreus như các đồng bạn ngươi đã gọi hay là cái tên khác của ngươi đây" ?
-"Ngươi có thể trả lời ta không thần lừa lọc Loki".
Atreus thấy bản thân đã bị lộ cũng rất dứt khoát nắm lấy da đầu mình kéo 1 cái.
Chỉ trong tích tắc toàn bộ lớp áo da có bộ dạng của Xích Tinh Tử đã bị cởi ra và nằm gọn trong tay của Atreus.
Atreus không trả lời hắn, cậu bé chỉ im lặng quan sát xung quanh để cố gắng tìm 1 con đường thoát vào lúc này.
Dù bị không nhìn nhưng tâm tình của Dương Tiễn không hề tệ chút nào, có vẻ như gặp được 1 đồng loại giống mình đã khiến cho cảm xúc của Dương Tiễn tốt lên khá nhiều.
Hắn ta đưa tay lên cằm rồi suy tư 1 chút sau đó liền bật thốt ra.
-"Hóa ra là thế" !!
-"Ngươi lấy trộm Đả Thần Tiên là muốn đối phó với Thiên Đình đúng không" ?
Atreus kinh ngạc nhìn hắn, rồi cậu bé gật đầu đáp lại.
Thấy vậy Dương Tiễn liền thu đao lại rồi đứng sang 1 bên.
-"Vậy thì ngươi đi đi".
Cậu bé nhìn Dương Tiễn đầy bất ngờ, không hiểu lý do vì sao Dương Tiễn lại cho cậu đi dễ dàng như vậy.
Dương Tiễn nhìn vẻ mặt của cậu bé liền đoán được suy nghĩ của cậu, nên hắn ta mới nói ra.
-"Chỉ cần ngươi muốn đối phó Thiên Đình thì ta sẽ nhắm mắt làm ngơ cho ngươi lần này".
-"Nên nhớ chỉ 1 lần này mà thôi".
Atreus nghi ngờ nhìn hắn nhưng chân của cậu bé vẫn chậm rãi tiến lại gần Dương Tiễn.
Rồi cậu bé vượt qua hắn rồi đi về phía đường ra duy nhất sau lưng hắn ta.
Chỉ là trước khi rời khỏi Atreus đã quay đầu lại hỏi Dương Tiễn.
-"Anh thật sự hận Ngọc Đế tới vậy sao ? Tôi nghe Bạch Trạch nói ông ta là cậu của anh kia mà" !?
Dương Tiễn không quay đầu lại nhìn nhưng giọng nói của hắn ta đã trở nên giận giữ.
-"Vậy ta hỏi ngươi có người anh nào nỡ lòng giam giữ em gái mình hàng trăm năm dưới chân Đào Sơn không" !?
-"Có người cậu nào lại ra lệnh cho binh sĩ của mình bắt em gái, g·iết chồng và con trai lớn của em gái rồi t·ruy s·át 2 đứa cháu của mình không" !?
Atreus nhỏ giọng lẩm bẩm.
-"Biết đâu ông ta có nỗi khổ riêng thì sao" ?
-"Cha của tôi lúc đầu cũng vô cùng lạnh lùng với tôi, nhưng sau đó tôi đã hiểu ông hơn thông qua những gì chúng tôi đã trải qua".
-"Tôi có ký ức của Xích Tinh Tử trong khi dùng bộ áo da này nên biết được Xiển Giáo không tốt như anh tưởng đâu".
-"Họ thu nhận anh làm đệ tử cũng chả phải vì lý do tốt đẹp như anh nghĩ".
Bóng lưng của Dương Tiễn run lên, nhưng hắn ta vẫn không quay đầu lại.
-"So với lũ tiên thần của Xiển Giáo đã sớm vứt bỏ nhân tính của mình kia thì bán tiên tốt bụng như anh mới là điều hiếm có tại đây" !
-"Cảm ơn và tạm biệt".
Nói rồi Atreus bấm quyết để gọi tới 1 đám mây và cưỡi lên nó bay đi mất, chỉ để lại bóng lưng cô độc của Dương Tiễn đứng lặng tại trong khe núi.