Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 135: Tam Giới Đại Hỗn Chiến 34

Chương 135: Tam Giới Đại Hỗn Chiến 34


Kratos lạnh nhạt nhìn gã đàn ông cao lớn đang mặc long bào màu đen trước mặt ông.

Hắn ta người mặc long bào màu đen, đầu đội mũ miện 12 lưu với mỗi lưu là 12 viên ngọc trai rũ xuống trước mặt, eo của hắn ta đeo 1 chuỗi ngọc bội liên tục tỏa ra 1 luồng khí đen đặc và trên tay hắn đang cầm 1 thanh kiếm dài 2 lưỡi.

Phía sau lưng hắn ta có 1 con rồng màu đen nhỏ quấn từ dưới eo hắn lên trên vai, nó nhìn chằm chằm Kratos rồi phun ra những ngọn lửa ma màu xanh lá nhằm thị uy với ông.

Bạch Trạch nằm trên vai của Kratos trừng mắt phẫn nộ nhìn về phía gã đàn ông, ông tức giận mắng chửi hắn ta.

-"Giỏi lắm, giỏi lắm !! Hóa ra đây là phần thưởng mà Nguyên Thủy trao cho ngươi sau khi bán đứng tộc nhân và đồng minh của mình sao" !!??

-"Trả lời lão phu đi tộc trưởng của phân tộc Đại Đình Thị thuộc tộc Thần Nông, Khánh Giáp" !!!

Gã mặc đế phục màu đen đó nheo mắt lại nhìn Bạch Trạch đang phẫn nộ nhìn hắn rồi nở 1 nụ cười khinh thường và đáp trả.

-"Trẫm còn tưởng là con c·h·ó nào đang sủa, hóa ra là Bạch Trạch sao" !?

-"Hơn nữa ngươi nói sai rồi, trẫm không hề phản bội Thần Nông và Xi Vưu mà chỉ thuận theo ý trời mà thôi".

Nói rồi hắn ta cười lớn và giang rộng tay ra để cho Bạch Trạch thấy rõ bộ long bào mà hắn đang mặc.

-"Trẫm hiện giờ chính là Phong Đô Đại Đế, chủ nhân của cõi U Minh và kẻ thống lĩnh tất cả quỷ thần địa phủ còn ngươi chỉ là 1 con thú mà thôi nên biết thân biết phận đi".

-"Với lại dù ngươi gọi ta phản bội nhưng không phải ngươi cũng để lại cho Hoàng Đế vô số thông tin về các loài yêu ma tinh quái hay sao, nếu ngươi ghét hắn ta như vậy thì ngươi làm như vậy để làm gì chứ" ?

-"Suy cho cùng thì ngươi cũng giống như ta thôi không phải sao" ?

Nghe vậy Bạch Trạch ngay lập tức quay đầu đi rồi phun một bãi nước bọt xuống đất và đáp trả lời nói của Phong Đô bằng một giọng điệu đầy sự chán ghét.

-"Đừng có đánh đồng lão phu với ngươi đồ phản bội ! Lão phu để lại thông tin cho Hiên Viên vì muốn mượn tay hắn ta để dọn bớt lũ yêu quái sẽ gây hại đến nhân loại mà thôi".

-"Nếu không phải TQ đang rung chuyển và khiến cho người dân tại đây lâm vào trong nguy hiểm thì lão phu mới sẽ không để vợ con lại Nhật Bản để mà đến đây đâu" !

-"Nhật Bản !? Ý ngươi nói là Oa Quốc ? Hóa ra ngươi đã trốn đến nơi đó sao" ?

Phong Đô lẩm bẩm nói, rồi hắn chuyển mắt nhìn Kratos và nói.

-"Còn ngươi, ngươi chính là kẻ gan to tày trời dám xông vào địa phủ để giải thoát cho lũ tội nhân tộc Cửu Lê đúng không" ?

Chỉ là Kratos không đáp lời hắn mà chỉ quay đầu hỏi Bạch Trạch bên cạnh.

-"Cái tên trước mắt này là lớn nhất dưới đây đúng không" ?

-"Có thể nói như vậy, dù trên danh nghĩa thì hắn vẫn dưới quyền Thái Sơn Phủ Quân nhưng về thực quyền thì có thể nói là cao nhất chỉ sau Hậu Thổ mà thôi".

-"Vậy là được rồi".

Nói xong Kratos 1 lần nữa chuyển đầu nhìn Phong Đô đang tức giận nhìn mình vì bị ông ngó lơ lúc nãy rồi trầm giọng hỏi.

-"Nói cho ta biết cơ thể không đầu của Hình Thiên đang ở đâu".

-"Làm..làm sao ngươi biết nó đang ở đây" !!??

Phong Đô lập tức lắp bắp kinh hãi hỏi, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại sự bình tĩnh.

-"Thì ra là vậy" !

-"Mục đích của ngươi không phải lả Xi Vưu và tộc nhân tộc Cửu Lê mà là cơ thể không đầu của Hình Thiên sao" !?

Dứt lời sắc mặt của Phong Đô ngay lập tức trở nên dữ tợn, đôi mắt của hắn như phun ra lửa đồng thời hắn cũng lao về phía Kratos và gầm lên.

-"Âm phủ là địa bàn của trẫm, toàn bộ âm phủ đều thuộc quyền chi phối của trẫm" !

-"Các ngươi gan to bằng trời dám xông vào địa phủ gây ra hỗn loạn, không những vậy còn giải cứu cho đám tội nhân tộc Cửu Lê cùng Xi Vưu và giờ còn muốn giải phóng cơ thể cho tên ác thần Hình Thiên sao" !?

-"Đừng hòng trẫm để các ngươi toại nguyện" !!

-"Tên phế vật hèn nhát năm xưa mà nay lại dám mạnh miệng, có lẽ nhờ làm Phong Đô Đại Đế lâu như vậy nên gan của ngươi cũng lớn hay rồi nhỉ" !

Bạch Trạch nghe vậy liền cười mỉa và châm chọc hắn 1 câu, sau đó liền leo vào balô sau lưng Kratos và nói với ông.

-"Đập tên phản bội rác rưởi này ra bã giúp lão phu nhé, Kratos".

Kratos nhẹ gật dầu đáp ứng thỉnh cầu của Bạch Trạch rồi ông chuyển đầu nhìn Phong Đô đang nhanh chóng lao tới, nhưng Kratos không hề tỏ ra chút nào lo lắng mà chỉ bình tĩnh chờ đợi.

-"C·h·ế·t đi tên tội đồ".

Phong Đô lúc này đã cách Kratos chỉ tầm 1 gang tay, hắn hét to đồng thời giơ thanh kiếm đang tỏa ra luồng khí c·h·ế·t chóc bổ xuống đầu của Kratos và ông cũng nhanh chóng đưa tay lên đầu nhằm cản lại cú chém.

Theo 1 tiếng keng vang vọng, lưỡi kiếm mang theo thần lực tử vong đa chém vào cổ tay phải để trần của Kratos, nhưng trên cánh tay cơ bắp của ông lại không để lại 1 dấu trầy xước nào.

-"Làm sao có thể" !!??

Phong Đô lập tức trợn to 2 mắt khi thấy thanh kiếm của mình lại bị cản lại bằng tay trần của Kratos.

Tiếp đó Phong Đô không tin tà mà liên tục chém ra nhiều nhát kiếm cực nhanh bao phủ mọi góc độ mà Kratos có thể chạy trốn.

Nhưng người đàn ông trước mặt hắn ta không có khái niệm chạy trốn trong đầu, kẻ địch càng mạnh mẽ vượt trội so với bản thân thì mới có thể khiến cho ông đột phá được cảnh giới mới của thứ sức mạnh cấm kỵ đang ngủ bên trong ông.

Kratos vô cùng bình tĩnh mà đưa 2 cánh tay cơ bắp của mình lên chặn lại các nhát chém, lưỡi kiếm mang thần lực tử vong có thể mang đến cái c·h·ế·t ngay lập tức kia hoàn toàn không thể gây thương tổn cho Kratos.

-"Tại sao !? Tại sao ngươi vẫn không bị gì cả" !?

-"Thanh kiếm của ta rõ ràng đã được bao phủ bởi tử vong thần lực và quyền năng mang đến cái c·h·ế·t kia mà !! Tại sao ngươi vẫn có thể hoạt động mà không chút nào chịu ảnh hưởng chứ" !!!???

Càng chém Phong Đô càng cảm thấy kinh hãi và không hiểu, rõ ràng tên trước mặt này chỉ mặc 1 chiếc áo thun và quần short thông thường chứ không phải tiên y bảo giáp gì, thế mà lại có thể chặn lại những nhát chém sẽ gây đột tử của hắn bằng tay không.

-"Ngươi...cơ thể của ngươi là kim cương bất hoại thân sao" !?

Phong Đô cắn răng hỏi Kratos trong khi đang gồng hết sức để đâm thanh kiếm xuyên qua bàn tay của ông.

-"Không phải".

Nói rồi Kratos buông tay đồng thời mượn lực để xoay người đến sau lưng của Phong Đô.

Cùng lúc cổ tay trái của Kratos cũng bắt đầu có những hạt ánh sáng tụ lại và chỉ trong chớp mắt 1 chiếc khiên tròn sáng rực với khung vàng mang họa tiết chim cú cùng cành ô liu xuất hiện lơ lửng trước cổ tay của ông.

Còn về phần Phong Đô thì do Kratos buông tay nên hắn ta cũng theo quán tính mà ngã về phía đằng trước và hắn chỉ biết trợn to mắt kinh ngạc nhìn chiếc khiên sáng như gương đang phản chiếu hình ảnh của hắn trên đó càng lúc càng gần.

Và chiếc khiên Aegis trên cổ tay trái của Kratos đã đập thẳng vào mặt của Phong Đô đồng thời tạo ra 1 tiếng BANG lớn.

Gương mặt của Phong Đô tiếp xúc với Aegis mạnh đến mức đã làm cả gương mặt hắn lõm hẳn vào 1 bên, răng thì văng ra ngoài còn xương đầu thì phát ra âm thanh rắc rắc như thể sắp vỡ đến nơi.

Kratos cũng thoáng có chút bất ngờ vì biến cố này mà chỉ có thể ngơ ngác nhìn Phong Đô lăn ngược ra đằng sau rồi đâm sầm vào 1 quả núi lửa lớn đang sôi trào.

Ngay cả Bạch Trạch đang trốn trong ba lô cùng 2 cái đầu vẫn giả c·h·ế·t từ nãy đến giờ cũng hơi mở mắt để quan sát, và ngay lập tức cười vang vì bộ dạng hiện tại của Phong Đô.

Dáng vẻ đạo mạo uy nghiêm lúc nãy của hắn đã hoàn toàn mất ráo vào lúc này.

Hắn ta nằm vật vờ trong đống đá nham thạch đang rạn vỡ trong khi tóc tai lộn xộn và rối bù, còn quần áo thì xốc xếch.

Gương mặt và mũi của hắn lõm sâu vào trong với làn da thâm tím, đôi mắt thì trừng lớn như mắt cá, còn miệng thì há hốc mở lớn đầy máu với vài cái răng còn treo lủng lẳng trên nứu răng nhưng cũng sắp rớt đến nơi.

Con rồng thì cắm đầu vào sâu lớp đá nham thạch trong khi dựng thẳng đuôi lên trời và nhanh chóng mềm oặt xuống.

Kratos đưa tay nhặt lấy chiếc cổn miện và thanh kiếm trong có vẻ đắt tiền kia lên rồi tiện tay nhét vào ba lô sau lưng với mục đích giữ làm vật kỉ niệm, rồi ông dõi mắt nhìn Phong Đô đang dính chặt trong núi và chờ đợi vì ông biết hắn ta sẽ nhanh chóng hồi phục mà thôi.

--------------------------------------------

Vào lúc này tại 1 đỉnh núi phía Bắc nằm giữa lưng chừng núi Sumeru(Tu Di) tầng thấp nhất của D·ụ·c Giới.

Trên đó có thành phố lộng lẫy tráng lệ tột bậc với vô số Thiên Nhân cao lớn có hào quang treo sau đầu, mang dung mạo xinh đẹp thù thắng vượt xa nhân loại bình thường đang cư trú và sinh hoạt.

Chính giữa thành phố to lớn và vượt thời đại kia là 1 cung điện to lớn được làm từ các khối thủy tinh trong suốt được cắt xén tỉ mỉ nhưng không hề có dấu hiệu nào do bàn tay con người làm nên.

Đó là cung điện của Bắc Phương Thiên Vương • Vaiśravaṇa, và hôm nay nó rất vinh hạnh khi được đón tiếp bước chân của 1 vị Thiên Chủ thuộc tầng trời cao hơn ghé thăm.

-"Không biết ngài đến thăm nên thần đã chậm trễ nghênh đón, mong ngài lượng thứ cho thưa Thần Indra".

Vị Thiên Chủ tôn quý Vaiśravaṇa lúc này đang quỳ 1 chân trên đất, đặt tay phải lên ngực và cúi thấp đầu trước thần Indra mang dung mạo của 1 ông chú điển trai.

-"Được rồi, được rồi, mau đứng lên đi ! Ta cũng không phải kiểu người thích lễ tiết như vậy đâu".

Indra nhanh chóng tiến lại gần và đưa tay kéo Vaiśravaṇa đứng dậy, đồng thời liên tục ngó nghiêng xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

Rất nhanh Indra đã chú ý tới 4 vị Thiên Nhân mặc giáp đang đứng hầu bên cạnh rồi ông lập tức hào hứng nói.

-"Vậy ra đây là 4 vị Thiên Vương của TQ mà ngươi đã thu nhận sao" !?

Indra đi xung quanh cả 4 huynh đệ họ Ma và không ngừng quan sát, ánh mắt của ông như thể xuyên thấu tâm can của 4 huynh đệ.

Trong khi 4 huynh đệ họ Ma đang lúng túng và bất an trước ánh nhìn của Indra thì vị Thiên Chủ đã thu hồi tầm mắt đồng thời gật đầu hài lòng.

Rồi Indra nói với cấp dưới của mình Vaiśravaṇa.

-"4 người bọn họ lúc sinh thời không làm nhiều điều ác mà còn ra tay bảo hộ và trợ giúp nhân gian nhiều lần nên phúc phận cũng đủ cho họ được tái sinh lên Tứ Thiên Vương Thiên".

-"Bổn vương chấp nhận thỉnh cầu của khanh, Vaiśravaṇa".

-"Tạ ơn bệ hạ" !!

Vaiśravaṇa 1 lần nữa quỳ 1 chân xuống đất và cúi đầu cảm tạ Indra, 4 huynh đệ họ Ma cũng thở dài nhẹ nhõm vỉ cấp trên của cấp trên của họ đã đồng ý cho bọn họ ở lại Tứ Thiên Vương Thiên để sinh sống.

-"Rồi, rồi, đã nói là đừng có quỳ mà" !

Indra phiền muộn đưa tay kéo thuộc hạ của mình đứng lên, rồi ông nhìn thẳng vào mắt của Vaiśravaṇa và nghiêm túc nói.

-"Nhưng khanh cũng biết ta không chỉ đến xem 4 huynh đệ nhà họ Ma thôi đúng không" ?

-"Sao khanh không giới thiệu con trai của khanh cho ta biết chứ hả" ?

Nghe vậy Vaiśravaṇa gật đầu rồi lập tức hô lớn.

-"Nalakūvala con ta mau ra đây bái kiến Thiên Chủ Indra".

-"Vâng".

Từ trong buồng trong vang lên giọng nói trẻ trung tràn đầy sinh lực của 1 thiếu niên trẻ tuổi, rồi 1 chàng thiếu niên trẻ bước ra khỏi đó và quỳ xuống trước mặt Indra mà kính cẩn hành lễ.

-"Thần là Nalakūvala, con trai thứ ba của Thiên Vương Vaiśravaṇa xin tham kiến bệ hạ".

Lúc này Indra cũng nhanh chóng quan sát kẻ trước mặt mình.

Trước mặt Indra là 1 thiếu niên trẻ tuổi môi hồng răng trắng với 1 nụ cười tự tin nở rộ trên mặt.

Chàng thiếu niên thân mặc chiến giáp với họa tiết hoa sen, tay cầm 1 cây giáo dài, vai đeo 1 bộ cung tên bằng vàng và 1 chiếc vòng sắt, trên eo giắt 1 dải lụa đỏ rũ xuốn dưới chân cùng vài món phụ kiện nhỏ đi kèm gồm 1 cái móc khóa hình khối gạch vàng và 1 móc khóa hình cái lồng màu đỏ gọng vàng treo lủng lẳng trước eo.

Và sau lưng của Nalakūvala là 2 bánh xe lửa đang chạy nhảy loanh quanh nơi góc phòng.

-"Chúc mừng khanh, khanh đã có được 1 đứa con trai tài giỏi rồi đó".

Indra thu hồi tầm mắt và liên tục chúc mừng Vaiśravaṇa.

Sau đó Indra đưa tay vào túi quần của mình của mình moi móc 1 lúc rồi ông đã lôi ra 1 bông hoa sen và đưa nó cho Nalakūvala.

-"Bông hoa này ta hái tại cái ao nơi Thế Tôn đang ẩn cư, ngươi hãy giữ lấy nó xem như quà chúc mừng cho ngươi đã từ bỏ kiếp cũ mà bắt đầu 1 kiếp mới đi".

-"Thần tạ ơn bệ hạ".

Nalakūvala cúi đầu cảm tạ rồi cung kính đưa tay tiếp lấy đóa hoa sen trong tay Indra.

Ngay khi vừa chạm tay của Nalakūvala thì bông sen đã rung lên liên hồi và bay lên không trung.

Cái vòng sắt trên vai của Nalakūvala tự động bay lên không như thể được đóa hoa sen triệu hoán.

Trong sự kinh ngạc của các Thiên Nhân có mặt thì 2 món bảo vật bắt đầu kết hợp lại với nhau.

Đóa hoa sen biến thành hư ảo rồi tròng lên cái vòng sắt và tạo nên 1 cái khuôn, cái vòng sắt cũng theo đó hòa tan thành nước rồi nhanh chóng đổ đầy cái khuôn.

Theo 1 ánh sáng chói lòa chiếu rọi toàn bộ đỉnh núi, món bảo vật mới đã chậm rãi rơi vào tay của Nalakūvala.

Cả đóa sen và chiếc vòng đều đã biến mất mà thay vào đó là 1 cái vòng có khung màu đỏ được nạm đầy đá quý và những lưỡi dao kim loại bằng vàng được gắn xung quanh tựa như 1 đóa hoa sen đang nở rộ.

Chương 135: Tam Giới Đại Hỗn Chiến 34