Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 136: Xi Vưu đấu Tứ Nhạc
4 vị thần thuộc Ngũ Nhạc rong ruổi trên 4 con thú cưỡi thần thánh mà xông về phía của Xi Vưu từ bốn phương hướng khác nhau nhằm khiến cho ông ta phân tâm.
-"Xi Vưu ăn ta một chùy".
Hoàng Phi Hổ cưỡi trên Ngũ Sắc Thần Ngưu cầm chùy vàng quất tới đồng thời quát to.
Thôi Anh, Văn Sính, Tưởng Hùng cũng đồng loạt giơ các món binh khí được rót đầy thần lực của mình lên t·ấn c·ông Xi Vưu đang vác kích đứng yên tại chỗ trong khi phi ngựa hết tốc lực về phía trước.
Cây chùy trong tay Hoàng Phi Hổ nặng nề và áp lực như núi Thái Sơn đang đổ ập xuống.
Cây giáo trong tay Văn Sính thì mạnh mẽ, uy lực và vững chãi như núi Tung Sơn đang đâm tới.
Thanh đao trong tay Thôi Anh liên tục biến chiêu, lúc trái lúc phải lúc lên lúc xuống, đao pháp vừa huyền diệu nhưng cũng hùng vĩ tựa như núi Hằng Sơn.
Còn chiếc móc vuốt đại bàng trong tay của Tưởng Hùng thì tựa như 1 con chim đại bàng thật sự đang giương nanh múa vuốt lao xuống từ trên cao sẽ theo đuổi mục tiêu của nó không rời không bỏ, sự nguy hiểm và c·h·ế·t chóc của nó tương tự như núi Hoa Sơn.
Trong khi đó thì đối thủ của họ Xi Vưu vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ mà không hề có dự định né tránh.
Nhưng ngay khi 4 món binh khí chùy, giáo, đao và móc câu sắp chạm phải bộ giáp như một tác phẩm nghệ thuật của ông thì Xi Vưu mới bắt đầu hành động.
Chỉ bằng 1 cú lách người nhẹ nhàng thì ngay lập tức 1 chức năng cực kỳ tuyệt vời đã được tích hợp trong tất cả bộ giáp nhanh chóng được kích hoạt.
Từ bộ giáp của Xi Vưu 1 trường lực đặc biệt được thả ra ngoài và bao bọc xung quanh ông, khiến cho vùng không - thời gian xung quanh của Xi Vưu bị chậm lại đáng kể nhờ đó tạo điều kiện cho ông có thể né tránh các đòn tấn công một cách dễ dàng.
Dù vậy thì trong mắt của 4 vị thần kia thì lại là 1 cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn.
Ngay khi các món binh khí của họ sắp chạm tới cơ thể của Xi Vưu thì đột nhiên cơ thể to lớn của ông ta bỗng nhanh nhẹn đến lạ thường.
Với 1 cái nghiêng đầu thì Xi Vưu đã tránh được cú đập từ cây chùy vàng của Hoàng Phi Hổ đồng thời để mũi giáo của Văn Sính sượt qua bộ giáp rồi giơ chân đạp vào bụng con chiến mã của ông ta làm cả người lẫn ngựa đều té lật xuống đất.
Chưa hết Xi Vưu còn vươn tay nắm lấy sợi dây thừng được nối với cái móc vuốt đại bàng của Tưởng Hùng rồi giật mạnh khiến ông ta bay lên không, trong khi ông ta vẫn chưa kịp định thần lại thì Xi Vưu đã quay ông ta vài vòng rồi ném về phía Thôi Anh làm cho cả 2 người đều té rớt khỏi ngựa và ôm nhau lăn vài vòng.
Hoàng Phi Hổ sau khi đánh trượt thì vẫn theo đà của con trâu thần ngũ sắc mà mình cưỡi chạy thêm 1 đoạn nữa.
Và khi quay đầu lại thì Hoàng Phi Hổ chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy Xi Vưu đang đưa tay nhặt lên cây thương của Văn Sính rồi ném mạnh về phía người đồng đội vừa mới chui ra khỏi con chiến mã của ông ta.
Khi Văn Sính vẫn còn choáng váng sau khi chui ra khỏi cái xác của con chiến mã đã c·h·ế·t do vỡ bụng và vẫn chưa kịp định thần lại thì 1 bóng đen lao tới trước mặt ông ta.
-"VĂN TƯỚNG QUÂN" !!!
Trong tiếng kêu thảm đầy đau đớn của Văn Sính và tiếng hét của cả 3 người còn lại thì cây giáo Xi Vưu vừa ném đã ghim vào ngực của ông ta.
Mũi giáo xuyên qua cơ thể của Văn Sính khiến cho máu phun ra như suối nhuộm đỏ mặt đất nóng bóng của Hỏa Sơn địa ngục, đập vỡ xương ức cùng xương sườn, xuyên thủng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, đẩy lùi Văn Sính ra tuốt đằng xa rồi đóng đinh và ghim chặt Văn Sính xuống đất trong tư thế quỳ.
Máu của Văn Sính trào ngược ra khỏi thất khiếu của ông ta, nhuộm toàn bộ gương mặt của ông ta trong một màu máu đỏ c·h·ế·t chóc, còn 2 đùi của Văn Sính đã nát nhừ hoàn toàn để lại 2 vệt máu dài kéo từ nơi xác của con chiến mã.
Dù vô cùng đau đớn nhưng Văn Sính vẫn khó khăn cúi đầu dùng đôi mắt đang chảy máu của mình nhìn cây giáo đang xuyên qua trước ngực, sau đó ông ta run rẩy đưa tay nắm lấy cây giáo rồi nhịn đau cố gắng rút nó ra.
Do đã thành thần nên những vết thương cỡ này hoàn toàn có thể chữa trị được dù cơn đau do vết thương mang lại là điều không thể tránh khỏi, nhưng sinh thời từng là tướng quân chinh chiến sa trường thì Văn Sính vẫn có thể chịu đựng được cơn đau cỡ này.
Nhưng Xi Vưu sẽ không cho ông ta cơ hội làm điều đó, bởi vì sau khi ném cây giáo thì Xi Vưu đã chuyển động 1 cơ quan trên món binh khí của mình rồi ném nó đi.
Cây kích của Xi Vưu thật ra không hoàn toàn là 1 thanh song diện kích mà nó chỉ là 1 trong số các hình thái của món binh khí được Xi Vưu tạo ra.
[Xi Vưu Ngũ Binh] là bảo bối và binh khí của Xi Vưu, giống như tên gọi nó có thể thay đổi thành 5 loại binh khí khác nhau gồm kích, cung, đại kiếm, phủ và cuối cùng là thứ mà Xi Vưu vừa ném đi.
Món binh khí cuối cùng này có tạo hình cực kì kỳ lạ với thân hình dấu [+] và 4 lưỡi đao bén ngót gắn trên 4 đầu như 1 cái cánh quạt.
Nó bay vút trên không như 1 cái boomerang rồi chém về phía của Văn Sính, c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u và 1 phần cán giáo của ông ta rồi ghim ngập vào đá nham thạch phía sau.
Đầu của Văn Sính tung bay trên không mở trừng mắt khó tin nhìn Xi Vưu cùng 3 người đồng đội đang hét to 1 cái rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Linh hồn của Văn Sính cũng nhanh chóng thoát khỏi cơ thể rồi phóng thẳng lên trời và rơi vào Phong Thần Bảng đang treo cao tại Thiên Đình.
Cơ thể không đầu của ông ta cũng hóa thành hạt vàng và dần tan biến cùng cây giáo và con chiến mã của mình.
Còn cái đầu thì trước khi nó biến mất thì vô số cỗ máy nano được thả ra từ bộ giáp của Xi Vưu đã bao trùm nó lại, cải tạo rồi phủ lên nó 1 lớp vàng lỏng và biến nó thành 1 món đồ trang sức trang trí trên bộ giáp của Xi Vưu.
Xi Vưu đưa tay tóm lấy thanh vũ khí kì lạ vừa bay về của mình rồi chộp lấy cái đầu phủ vàng của Văn Sính, sau đó treo nó lủng lẳng trước eo của mình.
Tiếp đó Xi Vưu quay đầu nhìn 3 vị thần còn lại của Ngũ Nhạc và nở 1 nụ cười dữ tợn và nói với chúng.
-"1 tên đã xong".
Hoàng Phi Hổ, Thôi Anh, Tưởng Hùng đồng loạt cảm thấy 1 luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng thẳng tới đỉnh đầu, đồng thời cảm thấy phần cổ lạnh buốt và nổi cả gai ốc như thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Xi Vưu.
Không chờ chúng phản ứng thì Xi Vưu đã cười lớn 1 tiếng rồi lao thẳng về phía chúng, bộ giáp của ông đạp lên mặt đất vang lên những tiếng thùng, thùng, thùng tựa như tiếng trống gõ thẳng vào trái tim của cả 3 vị thần.
--------------------------------------------
Cùng lúc đó bên phía của Kratos thì Phong Đô cũng đã khôi phục lại và đứng lên.
Hắn ta nhìn Kratos 1 cách phẫn nộ sau đó đưa tay lên phẩy 1 cái.
Lập tức 1 chiếc kính to lớn đã hiện ra trước mặt hắn và chiếu thẳng về phía Kratos, phản chiếu thân hình cao lớn của ông bên trong nó.
Trong lúc Kratos vẫn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì hình ảnh trên chiếc kính đã thay đổi, Kratos đã biến mất trên nó mà thay vào đó là 1 thanh niên da trắng tóc vàng mắt xanh với đầy hình xăm trên người.
Rồi hình ảnh đó bắt đầu cử động rồi đi ra khỏi chiếc gương, nhưng cơ thể của nó khi vừa bước chân ra khỏi tấm kính liền bị nhuộm đen còn các hình xăm trên cơ thể của nó thì đỏ rực và tỏa sáng 1 cách quỷ dị.
Ánh mắt Kratos tối xuống khi nhìn thấy chàng thanh niên trong kính và càng tối hơn khi thấy hình ảnh của chàng thanh niên đó bước ra khỏi tấm kính.
Giọng ông trầm xuống và lẩm bẩm nói ra cái tên khiến cho Mímir lập tức hét lên kinh ngạc.
-"Baldur".