Chương 153: Vương đối vương, tướng đối tướng, binh đối binh
Chương 153: Vương đối vương, tướng đối tướng, binh đối binh
Ngay khi vừa xuyên qua được Phật Giới thì từ trên các tàu vũ trụ, quân đoàn do Nalakùvara dẫn đầu không ngừng ngại mà nhảy xuống t·ấn c·ông đám người của Phật Môn đang lâm vào ngạc nhiên.
Vô số dạ xoa, la sát, rồng, hung thần ập xuống với vô số loại v·ũ k·hí trên tay từ hàng nóng đến hàng lạnh và t·ấn c·ông bất cứ kẻ nào dám phản kháng.
Vừa t·ấn c·ông họ vừa la to.
-"Bỏ v·ũ k·hí rồi nằm úp xuống đất đưa 2 tay lên đầu, bọn ta không t·ấn c·ông người không phản kháng".
Ngay lập tức vô số dân thường sống trong Phật Giới không chút chần chừ mà làm theo lời nói của các Thiên Quân Tu Di Sơn.
Tại trước Đại Hùng Bảo Điện, 4 tên bồ tát và Phật đà g·iả m·ạo là Văn Thù, Phổ Hiền, Từ Hàng cùng Cù Lưu Tôn liếc mắt nhìn nhau và ngay lập tức hiểu được tình huống mà toàn bộ Phật Môn đang gặp phải.
Dù trong tình trạng khẩn cấp thì Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh và nhanh chóng chỉ đạo các sư đệ của mình.
-"Phổ Hiền sư đệ ngươi đến phương tây để trợ giúp, Từ Hàng sư đệ thì đến phương nam, 2 nơi đó vẫn chưa bị t·ấn c·ông tới 2 đệ hãy mau đến đó và chỉnh đốn hàng phòng ngự đi".
-"Còn Cù Lưu Tôn sư đệ sẽ đến phương bắc và ta sẽ đến phương đông để cản lại đám quân sĩ của Tu Di Sơn".
-"Chúng ta tuyệt đối phải cản lại chúng, nếu không thành quả mấy ngàn năm của toàn bộ chúng ta sẽ trở thành công cốc cả" !
Vừa nói xong thì Văn Thù lập tức cưỡi mây bay đi, 3 người còn lại cũng không nói nhiều mà ngay lập tức hành động.
Và trước khi rời đi thì chúng cũng không quên mà đánh ra 1 đạo bùa chú nhằm liên lạc cho đám đệ tử cùng tọa kỵ của mình đi ra hỗ trợ.
---------------------------------
Tầm vài phút sau đó, BB-CHANNEL đã mở ra thêm vài kênh nữa để cho các khán giả tiện theo dõi.
Tại phía bắc của Phật Giới, Cù Lưu Tôn thở ra 1 hơi dài sau khi dùng món bảo bối Khốn Tiên Thằng của mình để trói buộc 1 số quân của Tu Di Sơn và tiến hành xử quyết họ.
Nhưng ngay khi hắn vừa quay người chuẩn bị tiếp tục tiêu diệt các quân sĩ đang t·ấn c·ông Phật Giới thì vô số đạo kiếm khí đã bay v·út tới phong tỏa hoàn toàn đường đi của hắn.
Trong màn ảnh 1 người thanh niên đẹp trai mặc quần áo màu trắng xuất hiện, anh ta lười biếng liếc nhìn về phía camera và giơ 2 ngón tay lên tạo thành chữ V chào hỏi các vị khán giả, tiếp đó mới nhìn về phía của Cù Lưu Tôn.
Nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Cù Lưu Tôn thì chàng trai bật cười nhẹ và dùng giọng điệu lười biếng nói với hắn.
-"Tên của ta là Chandra, ngươi cũng có thể gọi ta là Soma. Ta là 1 trong Hộ Pháp Thập Nhị Thiên thuộc núi Tu Di, chấp chưởng mặt trăng và rượu".
Nói rồi anh ta giơ thanh kiếm 2 lưỡi đang tỏa ra ánh sáng thanh tao trong suốt tựa như ánh trăng về phía của Cù Lưu Tôn rồi lười biếng nói.
-"Rượu của ta sắp chín tới nơi rồi nên kết thúc cuộc chiến này nhanh chút nha, Cù Lưu Tôn đạo nhân".
---------------------------------
Tại kênh phía đông của Phật Giới.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn hiện ra pháp tướng kim thân 3 đầu 6 tay, mặt xanh nanh vàng với vô số món binh khí trên tay đang tiến hành thu gặt lấy sinh mạng của vô số binh sĩ Tu Di Sơn.
Dù cho họ có ra sức t·ấn c·ông hắn nhưng cách biệt thực lực giữa 2 bên là quá lớn, cho nên chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có gần hàng trăm dạ xoa, la sát phải bỏ mạng dưới lưỡi gươm của Văn Thù.
Vào lúc này bỗng 1 luồng gió sắc bén như dao đột ngột chém đứt không gian mà lao về phía của Văn Thù.
Nhận thấy nguy hiểm Văn Thù không chút do dự mà tế lên bảo bối của mình tiến hành đánh chặn.
Hắn vỗ đỉnh đầu 1 cái thì ngay lập tức 1 đóa hoa đẹp đỡ lạ thường nhanh chóng nở rộ trên đó, phía trên đóa hoa là 1 cái cọc được làm bằng 7 loại vật quý gồm vàng, bạc, trân châu, mã não, ngọc bích, hổ phách và san hô đỏ.
Đế cọc là 1 đóa hoa sen bằng vàng, còn phần thân của nó có 1 con rồng lửa đang cuộn mình và liên tục di chuyển, bay xung quanh cái cọc là 3 vòng vàng sáng rực có thể hóa lớn hóa nhỏ tùy thích, có tên là Độn Long Thung hoặc Thất Bảo Kim Liên.
Hắn ta tế cây cọc ra trước mặt và dùng thân kim loại của nó cản lại luồng gió đáng sợ kia.
Do được chế tạo từ thần kim của Tiên Giới nên Độn Long Thung khi bị luồng gió chém trúng chỉ vang lên 1 tiếng vang cực lớn vang xa hàng trăm dặm chứ không hề b·ị c·hém đứt làm đôi.
Văn Thù đứng phía sau Độn Long Thung nhìn về phía trước với bộ dạng hốt hoảng và sợ hãi, mồ hôi lạnh thì đã sớm chảy ướt hết cả trán và sau lưng của hắn.
Rồi 1 chàng thanh niên khác cũng xuất hiện trên màn ảnh đồng thời liếc nhìn camera với 1 nụ cười bất cần trên môi.
Sau đó anh ta hướng về phía của Văn Thù và ngoắc ngoắc tay nói.
-"Tên của ta là Vayu là thần của gió và không khí của núi Tu Di, nếu ngươi đã dám tự gọi mình là Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát thì biểu diễn cho ta thấy thực lực của ngươi đi".
---------------------------------
Còn tại kênh phương tây của Phật Giới, khán giả có thể nhìn thấy Phổ Hiền chân nhân đang chỉ huy các tăng binh và phật tướng nhằm tiến hành tăng viện cho phía đông và bắc.
Chỉ là 1 cơn bão lửa bất chợt ập đến và nuốt chửng mọi thứ vào bên trong mình, đám binh sĩ và các cư dân tại vùng đất phía tây của Phật Môn ngay lập tức bị thiêu thành tro mà không kịp hét lên lấy 1 tiếng.
Cơn bão lửa bất ngờ đó đã biến cả 1 vùng đất rộng lớn tương đương 1 siêu lục địa thành đất khô không có 1 chút sự sống chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Toàn bộ vài chục tỷ sinh linh cả người lẫn thú đều đã biến mất giữa vùng đất cháy đen, duy chỉ còn 1 mình Phổ Hiền chân nhân là còn sống sót vì được bảo vệ bởi màn hào quang phát ra từ 1 tấm bùa thái cực đang lơ lửng trên đầu.
-"Làm sao có thể !? Làm sao mà toàn bộ binh sĩ phương tây của Phật Môn bọn ta lại biến mất trong 1 cái chớp mắt như vậy được" !!??
Phổ Hiền chân nhân khó tin lẩm bẩm trong khi đứng c·hết chân tại chỗ và thất thần quan sát biển lửa xung quanh mình, hoàn toàn không thể tin được đám binh sĩ trước mặt mình lại biến mất chỉ trong tích tắc.
Nhưng rất nhanh hắn ta lập tức nhận ra được ngọn lửa đang bao vây mình không phải là lửa thường, nó không phải là tam muội chân hỏa của Đạo Môn, hay là Lục Đinh thần hỏa của lò Bát Quái, cũng không phải là thái dương chân hỏa của Thái Dương Tinh Quân.
Trong ngọn lửa này chứa đựng 1 sự thần thánh thiêng liêng soi sáng vạn vật và ẩn chứa sự sống cực kì mãnh liệt.
Nhưng đi kèm với nó là cơn đói khát vô độ sẵn sàng nuốt chửng vạn vật, biến mọi thứ thành tro tàn
Từ trong biển lửa, 1 thanh niên tóc đỏ bước ra trước camera và Phổ Hiền.
Đôi mắt đầy sự hung bạo của anh ta xuyên thấu qua camera để trừng mắt h·ăm d·ọa các khán giả, rồi dời đi nhìn về phía Phổ Hiền và hung bạo nói.
-"Ta là Hỏa Thiên Agni, là kẻ mang đến sự sống cũng là kẻ nuốt chửng sự sống".
-"Phổ Hiền chân nhân à, hãy đến đây và cho ta xem thành quả tu luyện suốt hàng ngàn năm của ngươi đi nào" !
---------------------------------
Và cuối cùng là phương nam Phật Giới, nơi mà Từ Hàng đạo nhân đang chỉ huy các tăng binh còn lại tụ tập và chuẩn bị phản kích nhằm đánh bật đợt t·ấn c·ông từ 2 hướng đông và bắc của quân Tu Di Sơn.
Trong khi đang bàn giao cho đám hạ nhân thì Từ Hàng đột ngột ngẩng đầu và nhìn qua cửa sổ của ngôi chùa.
Tại vùng đất phương tây của Phật Giới, Từ Hàng có thể nhìn thấy 1 cơn bão lửa cực lớn, lớn đến mức che trời lấp đất đột ngột xuất hiện và nuốt chửng toàn bộ phương tây.
-"Phổ Hiền sư huynh" !!!
Từ Hàng hốt hoảng lao ra khỏi phòng họp rồi chạy thẳng ra khu vườn trống trước chùa để xem kĩ hơn.
Chỉ là dù đã cách xa không biết bao nhiêu cây số nhưng hơi nóng từ cơn bão lửa đó vẫn lan tỏa tới vùng đất phương nam nơi hắn đang đứng, nhiệt độ nóng đến mức khiến cho không khí đều vặn vẹo và biến dạng đến đáng sợ.
Vào lúc này bỗng có tiếng bước chân vang lên trước cổng chùa và điều đó lập tức khiến cho Từ Hàng đạo nhân chú ý.
-"Thật là ! Cái tên Agni đó vừa thả ra 1 cái thôi là đã quậy tung lên rồi" !!
-"Bộ hắn không biết cái gì là bớt gây rắc rối cho người khác hay sao vậy hả" !?
Trước mặt Từ Hàng đạo nhân, Varuna vừa bước tới gần vừa vuốt trán cằn nhằn càu nhàu.
-"Ngươi...là ai" !?
Không biết vì sao nhưng Từ Hàng chỉ nhìn người trước mặt thôi đã có cảm giác tay chân lạnh buốt, toàn thân nặng nề tựa như đang đối mặt với vị sư phụ Nguyên Thủy Thiên Tôn năm nào.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy những người đang đi cạnh Varuna, và hắn khó tin kêu lên.
-"Trư Bát Giới, Sa Tăng !! Tại sao các ngươi lại ở đây !? Còn đi chung với kẻ lạ mặt này nữa" !?
Chỉ là 2 người họ không có chút nào muốn trả lời câu hỏi của Từ Hàng mà chỉ cầm chặt binh khí trong tay với khuôn mặt lăm lăm sát khí.
Thấy vậy Varuna đành thở dài rồi nói với họ.
-"Thiên Bồng Nguyên Soái, Quyển Liêm Đại Tướng, nếu các vị lo lắng cho Ngọc Đế thì cứ việc đến Thiên Đình đi. Ta có thể lo liệu được mọi việc ở đây".
Nghe vậy Trư Bát Giới liền vác bồ cào lên vai rồi nhún vai trả lời.
-"Không cần thiết phải thế, theo lời ngài nói thì Ngọc Đế cùng Dương Tiễn đang ở bên cạnh nhau. Biết đâu chừng đây là cơ hội để 2 cậu cháu đó hòa hoãn quan hệ, nếu Ngọc Đế nói cho hắn sự thật đằng sau cuộc t·ruy s·át gia đình của hắn ta thì càng tốt" !
-"Bọn ta giao lại Từ Hàng đạo nhân cho ngài, đám tăng binh và thiên vương, thiên tướng bên trong cứ giao cho lão Trư đây và Sa sư đệ là được".
Nói rồi Trư Bát Giới cùng Sa Tăng lao v·út lên và chạy về phía sau của Từ Hàng đạo nhân.
-"Đừng hòng ta để các ngươi đi qua....." !
Từ Hàng phẫn nộ hét lớn đồng thời sử dụng ra pháp thân minh vương với diện mạo mặt xanh, nanh vàng, 3 đầu sáu tay vung vẫy binh khí về phía họ.
Chỉ là 1 cây thương được tạo nên từ nước đã thành công đánh chặn lại hết các đòn công kích của Từ Hàng để cho Trư Bát Giới cùng Sa Tăng rời đi ngay khi trước mặt của hắn.
-"Tự giới thiệu 1 chút, tên của ta là Varuna. Rất vui được chiến đấu với ngươi Quán Thế Âm Bồ Tát g·iả m·ạo".
---------------------------------
Tại 1 ngôi chùa vàng cực lớn nằm trong 1 hang động gần đỉnh núi Linh Thứu, 1 gã hòa thượng toàn thân quấn quanh tiên khí và phật quang có dung mạo kì lạ đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa hoàn toàn không có chút nào lo lắng vì cuộc chiến đang diễn ra bên dưới.
Ông ta mở mắt và nhìn về 1 gã thanh niên đang ngồi xếp bằng tu luyện dưới đài sen của mình và ra lệnh.
-"Đại Bằng tôn giả, ngươi mau xuống phía dưới tham chiến đi. Tuyệt đối phải thành công ngăn cản cuộc xâm lược của Tu Di Sơn, nếu không tất cả những gì chúng ta đang sở hữu đều sẽ mất ráo".
Nghe vậy gã thanh niên mở mắt rồi gật đầu.
Hắn tung người đứng dậy và hiện ra chân thân là 1 tên yêu quái mình người đầu chim đại bàng, rồi từ sau lưng 1 đôi cánh lớn bằng vàng cũng phá áo mà chui ra.
Sau đó đại bằng không chút do dự mà chạy ra khỏi ngôi chùa, rồi tung người lên không và bay thẳng ra khỏi hang động.
-"Hừm, có vẻ ta nên dọn dẹp lũ rác rưởi ở phía đông trước".
Đại Bằng tôn giả cao ngạo nhìn quanh 1 vòng, cuối cùng nở 1 nụ cười độc ác và bay v·út về hướng đông.
Chỉ với 1 cú đập cánh hắn đã bay được 9 vạn dặm(tương đương 144.840 km) và chỉ đập cánh vài cái hắn đã lơ lửng phía trên đầu các binh sĩ của núi Tu Di.
-"C·hết đi lũ rác rưởi".
Nói rồi hắn vung mạnh cây kích trong tay và lao v·út xuống dưới nhằm thu hoạch sinh mạng của kẻ thù.
Nhưng vào lúc này vô số lưỡi dao gió cực nóng bỗng nhiên xuất hiện và chém về phía sau lưng của hắn.
-"Mẹ.." !!
Đại Bằng tuy bị bất ngờ bởi đòn đánh lén nhưng hắn chỉ vỗ cánh 1 cái là đã biến mất ngay tại chỗ, rồi xuất hiện tại cách đó 1 khoảng khá xa.
-"Là ai !? Rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay" !?
-"Đồ hèn hạ có ngon thì ra mặt đi, nếu không đợi bản toạ tìm được ngươi nhất định sẽ khiến cho ngươi c·hết không toàn thây" !!
Bay lơ lửng giữa không trung Đại Bằng nheo mắt lại quan sát xung quanh nhằm tìm ra kẻ vừa đánh lén hắn, nhưng đáng tiếc là dù có sở đôi mắt có thể nhìn xa hàng chục vạn dặm đi nữa thì hắn vẫn không tìm ra được kẻ đã đánh lén mình.
Và vào lúc này các lưỡi dao gió nóng lại 1 lần nữa hiện ra khiến cho Đại Bằng phải 1 lần nữa vỗ cánh bay đi.
Chỉ là càng bay Đại Bằng càng cảm thấy kinh hãi vì các lưỡi dao đó hoàn toàn không hề biến mất mà chúng vẫn liên tục hiện ra phía sau lưng của hắn.
-"Cái đ*o gì thế này !? Ta đã bay hàng triệu dặm rồi mà vẫn có thể đuổi sát phía sau sao" !?
-"Không ! Kẻ đó là muốn chơi trò mèo vờn chuột với ta sao" !?
Phải biết bản thể của hắn chính là Kim Sí Đại Bằng Điểu, chỉ cần vỗ cánh 1 cái là có thể bay 9 vạn dặm còn vỗ 2 cánh cùng lúc là dư sức cho Tôn Ngộ Không hít bụi.
Hắn vẫn luôn tự hào về tốc độ vô song của mình vậy mà bây giờ lại gặp phải 1 kẻ địch xem bản thân hắn như 1 con chuột mà đùa giỡn, điều đó khiến cho Đại Bằng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà hắn cũng không làm gì được vì giờ đây kẻ đó đang đuổi theo sát đít hắn ta, lỗ tai của hắn có thể nghe thấy những âm thanh tựa như tiếng đập cánh vang lên từ phía sau.
Rồi bỗng nhiên đầu của hắn bị trúng phải 1 cú đánh tựa như trời giáng làm cho hắn cắm thẳng đầu xuống đất và nhấc lên vô số bụi mù.
Khi hắn nhấc đầu lên khỏi mặt đất liền nhìn thấy 2 vị sư huynh đệ của mình là Sư Đà Vương cùng Bạch Tượng Vương cũng có mặt trong bộ dạng chật vật và lấm lem bùn đất.
Không chờ chúng nói chuyện thì 3 bóng người đã xuất hiện trước mặt chúng.
Đầu tiên là 1 cậu thiếu niên tóc trắng trẻ tuổi đeo đầy trang sức vàng trên người đang ngồi trên 1 tảng đá lớn và nhìn xuống chúng.
Thứ 2 là 1 vị tuyệt sắc mỹ nhân tay cầm song kiếm lạnh lùng nhìn chúng.
Cuối cùng từ trên bầu trời 1 cô thiếu nữ đáp đất bằng tư thế đáp của siêu anh hùng, loáng thoáng sau lưng của cô ta là 1 cặp cánh vàng khổng lồ.
Rồi chàng thiếu niên mở miệng nói với chúng.
-"Lần đầu gặp mặt Sư Đà Vương, Bạch Tượng Vương, Đại Bằng Vương hay ta nên gọi là Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên cùng Vũ Dực Tiên mới đúng nhỉ".
-"Các ngươi là ai !? Là binh lính của Tu Di Sơn sao" ?
-"Và mục đích của các ngươi khi kéo bọn ta đến đây là gì" ?
Cầu Thủ Tiên đứng dậy và kiêng kị dò hỏi.
Chỉ là lần này người trả lời lại là thiếu nữ có đôi cánh vàng lúc nãy, cô ta chỉ mình rồi chỉ vào cô gái cầm song kiếm.
-"Ta là công chúa của tộc Garuda, còn cô gái kia là con gái út của Asura Vương và là em gái của La Sát Thiên".
Rồi cô chỉ vào cậu thiếu niên tóc trắng.
-"Còn cậu ta là Tượng Vương(Voi Chúa) Airavata, thân thuộc kiêm tọa kỵ của Đế Thích Thiên Indra".
-"CÁI.." !!??
Cả 3 người Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên cùng Vũ Dực Tiên đều đồng loạt cảm thấy kinh ngạc trước thân phận của 3 người trước mặt chúng.
Nhất là Vũ Dực Tiên càng là cảm thấy 1 hồi tay chân lạnh buốt, vì cô gái trước mặt hắn đây có thể nói là nguyên hình của hắn ta.
Chân chân chính chính Kim Sí Đại Bàng(Garuda).
Sau đó Garuda công chúa cười lớn và nói.
-"Và mục đích của chúng ta sao ? Tất nhiên là để bắt các ngươi trả giá cho các sinh linh đã bị các ngươi ăn thịt tại Sư Đà Lĩnh rồi".
-"Nhân các ngươi đã gieo, thì chúng ta sẽ cho các ngươi thu hoạch quả từ chúng".
Đồng thời tại ngôi chùa vàng trong hang kia, sau khi Vũ Dực Tiên rời đi thì gã hòa thượng lại 1 lần nữa nhắm mắt ngồi thiền nhưng chỉ 1 lúc sau đó 1 âm thanh ong ong tựa như tiếng bánh xe vang lên từ trước của phòng thiền của hắn.
Khi hắn ta mở mắt ra thì trước mặt hắn chính là chàng thiếu niên thần Nalakùvara toàn thân đẫm máu đang đạp Phong Hỏa Luân tiến vào.
-"Ngươi là Na Tra sao" ?
Gã hòa thượng hơi mang nghi vấn hỏi thăm Nalakùvara nhưng đáp lại hắn là 1 cái lắc đầu.
-"Na Tra đ·ã c·hết đi tại Tây Tạng, kẻ đứng trước mặt ngươi đây là Nalakùvara con trai thứ 3 của Vaiśravaṇa".
Dừng lại 1 lúc Nalakùvara chỉ thương ra trước mặt gã hòa thượng và nói ra lý do của mình.
-"Lần này ta đến đây là để kết thúc nhân quả mà năm xưa ngươi đã gieo xuống, Nhiên Đăng đạo nhân".
-"Năm xưa ngươi trao Linh Lung Tháp cho gã thất phu Lý Tịnh để trấn áp ta là nhân, hôm nay ta đến lấy mạng ngươi là quả, chỉ đơn giản vậy thôi".
Nghe vậy Nhiên Đăng đạo nhân lập tức cười lên đầy dữ tợn rồi đưa tay vung 1 cái, 24 viên ngọc sáng bóng hiện lên trên đầu rồi nhanh chóng biến thành 24 bóng người bao vây lấy Nalakùvara vào bên trong.
-"Nếu ngươi làm được thì xông đến đây đi Na Tra sư điệt" !!
---------------------------------
Tại trên đỉnh núi Linh Thứu 1 con công khổng lồ chỉ có 1 mắt giữa trán lao v·út mà ra.
Nó nhìn xuống chiến trường phía dưới rồi mở to miệng hút 1 hơi, toàn bộ sinh linh phía dưới bất kể địch hay bạn đều bị nó hút vào trong bụng mình.
1 khu vực vô cùng rộng lớn thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh không có lấy 1 chút dấu hiệu của sự sống.
Rồi nó liếm môi 1 cái vẫn chưa đã thèm mà tiếp tục vỗ cánh bay đi nơi khác để tiếp tục thỏa mãn cơn đói của mình.
Sau khi đã dọn sạch 3 khu vực lớn thì cuối cùng nó đã phải đối mặt với 1 kẻ địch thực sự.
Ngay phía trước mặt nó là 1 chàng thiếu niên trẻ tuổi mặc giáp trụ, tay cầm thương, vai đeo cung tiễn và eo giắt 1 cây roi.
Con công khổng lồ híp con mắt duy nhất của nó lại và cảnh giác quan sát chàng thiếu niên, sau khi thấy cây roi của cậu ta nó liền mở miệng phun tiếng người.
-"Đó không phải là Hàng Ma Xử hay sao ? Nếu ta nhớ không lầm thì nó là bảo bối của Vi Hộ đệ tử của Đạo Hạnh Chân Nhân mà, tại sao ngươi lại có được nó vậy kẻ lạ mặt" ?
Chàng thiếu niên liếc mắt nhìn cây roi 1 cái rồi chậm rãi nói chuyện với con công.
-"Không sai, nó đúng là bảo bối của Vi Hộ đệ tử đời thứ 3 của Xiển Giáo, nhưng 2 thầy trò hắn ta hiện tại không còn cần thiết dùng đến chúng nữa".
Nghe vậy con công liền bật cười và nói.
-"Ra vậy, ra vậy ! Khoảng thời gian trước ta nghe được tin tức từ Thiên Đình là 2 thầy trò hắn ta đã bị 1 kẻ tự xưng là Vi Đà đánh bại, vậy kẻ đó chính là ngươi phải không" ?
Vi Đà nhẹ gật đầu nói.
-"Đúng vậy, ta chính là Vi Đà mà ngươi nói, ngươi cũng có thể gọi ta là Skanda hoặc Kartikeya cũng được".
-"Ta là con trai cả của thần Shiva, từng là thắng lợi quân thần kiêm chiến thần của núi Tu Di. Nhưng hiện tại ta là người bảo hộ Phật Pháp, nhận trọng trách hàng yêu phục ma bảo vệ người tu hành".
-"Từ bây giờ đối thủ của ngươi là ta hỡi Khổng Tước Đại Minh Vương của Linh Sơn, hoặc ta nên gọi ngươi là Khổng Tuyên mới phải" ?
-"Nếu vậy thì cho ta xem thử sức mạnh của ngươi đi Vi Đà thiên tướng" !
Nói rồi Khổng Tuyên hóa thành 1 võ tướng có gương mặt cao ngạo, tay cầm kích và lao về phía của Vi Đà.
---------------------------------
Cùng lúc đó camera cũng chiếu lên phía đỉnh núi Linh Thứu và chiếu ra 1 cái hồ sen to lớn như biển phía trên đó.
Cái hồ đó được xây nên từ 8 loại bảo vật, chiếu rọi 8 loại ánh sáng và có 8 loại hoa sen nở bên trong đó.
Hoa sen trong hồ đang liên tục nở rộ rồi tàn lụi với 1 tốc độ chóng mặt, mỗi lần như vậy là có vô số tăng binh, phật tướng, thiên vương được phục sinh và trở lại chiến trường phía dưới chân núi.
Xung quanh hồ là 3.000 tên Phật đà, bồ tát g·iả m·ạo đang thiền định và tụng kinh tạo nên 1 bầu không khí trang nghiêm tĩnh lặng khác xa với chiến trường huyên náo dưới chân núi.
Chỉ là 1 tiếng bước chân vang lên đã phá vỡ sự yên tĩnh.
Trong màn ảnh, 1 chàng thanh niên tóc trắng da trắng thân hình cao gầy xuất hiện và bước vào trong khu vực bờ hồ.
Trên người anh ta tỏa ra khí chất thần thánh cao quý tựa như mặt trời, nhưng cũng hiên ngang lẫm liệt tựa như 1 võ tướng.
Anh ta lạnh nhạt nhìn về phía 3.000 người trước mắt và lạnh lùng nói với chúng.
-"Ta là Karna, con trai của Nhật Thiên Surya. Vì cha ta phải ở lại trông coi Tu Di Sơn nên ta sẽ thay cha ta xuất chiến".
Nghe vậy 3.000 tên phật đà g·iả m·ạo phá lên cười, 1 tên trong số chúng nói với Karna.
-"Đại anh hùng Karna, ta biết về ngươi".
-"Ngươi thật rất mạnh nhưng ngươi thật sự cho rằng 1 tên bán thần như ngươi có thể đánh bại được bọn ta sao hả" ?
Karna cũng không để tâm đến lời chế nhạo của chúng mà chỉ im lặng nâng cây thương to lớn của mình lên và bày ra tư thế chiến đấu.
Vào lúc này vô số tiếng ngựa hí cùng tiếng vó ngựa vang lên, đi kèm với nó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đất.
Rồi 1 chiếc chiến xa lộng lẫy lao v·út lên không và đáp xuống bên cạnh Karna, sau đó 1 giọng nam trẻ trung vang lên từ phía người đánh xe.
-"Đúng là Karna đã mạnh hơn sau khi nhận thần cách từ Surya, nhưng để đối phó 3.000 tên tiên nhân như các ngươi 1 lúc đúng là làm khó cho anh ta".
-"Nhưng nếu thêm Krishna ta thì sao đây" ?
Không chỉ 3.000 tên g·iả m·ạo mà là toàn bộ các khán giả đang xem kênh này của BB-CHANNEL đều không kìm hãm được mà phát ra vô số tiếng hét thất thanh vì người tự xưng là Krishna đó.
Vì Krishna chính là 1 trong số các vị thần nổi tiếng nhất trên khắp Ấn Độ thậm chí là trong phạm vi thế giới, nhất là thời gian hiện tại khi mà chư thần thức tỉnh thì thần thoại của Krishna càng thêm được biết đến rộng rãi hơn nữa.
1 trong 2 nhân vật chính của Chí Tôn Ca(Bhagavad Gita) anh hùng của thành phố Mathura và Kurukshetra, bạn của Arjuna và cũng là 1 trong số các tác nhân dẫn đến c·ái c·hết của Karna.
Và điều đặc biệt nhất là Krishna chính là hóa thân của Vishnu, đồng thời là người sở hữu toàn bộ sức mạnh của chư thần Ấn Độ bên trong mình bao gồm cả Brahma và Shiva.
Camera chuyển lên chiếc chiến xa và chiếu rọi ra hình ảnh của Krishna, 1 thanh niên cao ráo đẹp trai với đôi mắt và mái tóc đen tuyền tựa như đang hấp thụ toàn bộ màu sắc trong trời đất.
Karna trông có vẻ vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Krishna, dù vậy vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt của anh ta vẫn không chút thay đổi, rồi Karna ngẩng đầu nhìn Krishna trên chiếc chiến xa được kéo bởi 4 con ngựa trắng tinh và hỏi.
-"Thần Krishna, tại sao ngài lại có mặt ở đây" ?
-"Không lẽ ngài lo lắng rằng nhiệm vụ của tôi sẽ thất bại sao" ?
Nghe vậy Krishna chỉ mỉm cười trong khi nhìn sâu vào mắt của Karna, rồi anh ta lắc đầu nói.
-"Không phải đâu bạn của ta, ta đến đây là vì muốn đưa cho anh sự hỗ trợ từ ta mà thôi, hỡi anh hùng bố thí. Ta sẽ không trực tiếp tham chiến mà chỉ là 1 cái khóa bảo hiểm bảo đảm tỷ lệ thắng của chúng ta".
Nói rồi Krishna đưa tay ra trước mặt Karna và cười nói với anh.
-"Vậy thì hỡi Karna, không biết ta có vinh dự được làm người đánh xe cho anh trong cuộc chiến này hay không" ?
Karna suy tư nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt 1 lúc rồi không chút do dự nắm chặt lấy.
-"Đây là vinh hạnh của tôi thưa Krishna".
Đôi mắt của Krishna sáng rực lên, anh ta kéo tay 1 cái Karna đã thành công leo lên chiếc chiến xa và nhanh chóng cài cung lắp tên.
Trước sự sợ hãi của 3.000 tên phật đà, bồ tát g·iả m·ạo Krishna nắm chặt dây cương và mỉm cười nói.
-"Như vậy trừ Bì Lô Tiên cùng Trường Nhĩ Định Quang Tiên ra thì anh cứ việc thỏa sức mà chém g·iết đi, Karna".