Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 157: Chiến sĩ
BB-CHANNEL một lần nữa chìm trong hỗn loạn, nhưng lần này là do các chị em hủ nữ.
Hủ nữ A.
-"Má ơi lại thêm 2 anh chàng đẹp trai, sau Leonidas cùng Beowulf dũng mãnh, Tào Tháo gian manh thì lần này là 2 mỹ nam lạnh lùng sao" !?
-"Nam thì đẹp trai, nữ thì đẹp gái, hoàn toàn không giống như trong sách sử mô ta ! Không lẽ trở thành Servant ngoại trừ mạnh hơn ra còn được buff nhan sắc sao vậy trời" !!
Hủ nữ B.
-"Aa, chỉ nghĩ tới việc được vẽ Doujinshi của các mỹ nam như thế này là tôi mãn nguyện rồi" !
Dân mạng nữ A.
-"Ê cô kia, thu hồi cái ảo tưởng điên rồ của cô lại ngay. Dù cho họ có đẹp trai hơn nữa thì đó cũng là các vĩ nhân trong lịch sử đó nên tôn trọng 1 chút đi".
Dân mạng B.
-"Đúng vậy, các cô nên tôn trọng họ 1 chút đi. Lỡ làm quá mức bên chính phủ làm căng thì sao hả ? Tôi còn đang chờ vài họa sĩ....".
╭( ๐_๐)╮
-"........." !?
-"Không có gì".
---------------------------------
Trong khi các dân mạng đang thảo luận về các Servant thì 2 nhân vật chính khởi đầu câu truyện đang nhìn nhau bằng đôi mắt sắc lạnh như dao cạo.
Rồi không có lấy 1 chút do dự cả 2 cùng lúc dẫm mạnh lên mặt đất để lấy đà và lao vào nhau.
Chỉ bằng 1 cú dậm chân của họ cũng đã khiến cho mặt đất rạn vỡ, và những cú vung kiếm tưởng chừng như đơn giản của cả 2 cũng có thể dễ dàng cắt ra không khí, nghiền nát mọi thứ xung quanh chúng.
Thuận Thiên Kiếm trong tay của Lê Lợi cùng thanh bảo kiếm trong tay Lưu Tú liên tục v·a c·hạm, và sau mỗi lần v·a c·hạm như vậy thì chủ nhân của chúng cũng không hề gia tăng áp lực lên binh khí của mình nhằm cố gắng trấn áp đối thủ mà ngay lập tức thu hồi rồi lại nhanh chóng ra đòn vào các điểm sơ hở của đối phương.
Trong lúc đối chém thì cả Lê Lợi cùng Lưu Tú đều không nói 1 lời mà chỉ lạnh lùng tiếp chiêu rồi đánh trả đối phương, đồng thời tập trung quan sát nhằm tìm ra điểm yếu để mang lại chiến thắng cho mình.
Cả 2 Servant đều từng là những chiến tướng dày dặn sa trường, danh lưu sử sách trước khi bước lên ngôi báu để trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn.
Ngoại trừ dung mạo ra thì võ nghệ, thao lược, thực lực và kinh nghiệm của cả 2 đều sàn sàn nhau, cho nên họ hiểu rõ hơn ai hết 1 chút bất cẩn trong chiến đấu cũng đủ để tạo thành cục diện áp đảo.
-"Lần này là chém từ bên phải, không, bên dưới sao" ?
Não bộ của Lưu Tú liên tục vận chuyển nhằm tìm ra quỹ tích đường kiếm của Lê Lợi khi nhìn thấy Thuận Thiên Kiếm liên tục biến ảo và sắp chém tới mình.
-"Là bên trên" !
Cuối cùng dựa vào trực giác và kinh nghiệm mà Lưu Tú đã thành công phán đoán ra đường kiếm của Lê Lợi và không chút do dự nâng kiếm lên đón đỡ.
Chỉ là sau khi nâng kiếm đón đỡ thì Lưu Tú mới nhìn thấy được ánh mắt như thể đã nắm chắc phần thắng của Lê Lợi.
-"C·hết !! Bị lừa rồi".
Và quả nhiên như Lưu Tú suy nghĩ, từ sau lưng của Lê Lợi hiện ra 1 bóng người màu trắng mờ ảo mặc chiến giáp tương tự như Lê Lợi hiện ra và thay Lê Lợi đâm ra 1 kiếm nhắm vào yết hầu của Lưu Tú.
Lê Lợi và bóng người đó đã tạo thành thế gọng kìm lên Lưu Tú, dù cho hắn có lựa chọn chặn nhát kiếm nào đi nữa thì nhát còn lại nhất định sẽ trúng đích và lùi lại cũng không kịp vì 2 lưỡi kiếm cách hắn chỉ tầm vài cm nữa mà thôi.
Lưu Tú biết rõ đánh chặn hoặc né tránh vào lúc này đều là vô ích, chính vì thế hắn không chút do dự mà cắn răng chặn lại nhát chém từ Lê Lợi đồng thời nghiêng nhẹ đầu qua 1 bên nhằm giảm bớt thương tổn từ cú đâm của bóng người sau lưng Lê Lợi.
Phụt.
Lê Lợi trừng mắt nhìn nhát đâm của bóng người sau lưng mình đâm xuyên qua 1 bên cổ của Lưu Tú, và dù cho máu đang tuôn ra như suối nhưng đối với đối phương thì v·ết t·hương cỡ này vẫn không đủ để khiến cho hắn mất đi năng lực tác chiến.
Còn về phần Lưu Tú thì sau khi chặn lại nhát bổ từ trên xuống của Lê Lợi đồng thời b·ị đ·âm xuyên cổ thì đã nhịn đau mà bật người về phía sau cách 1 khoảng khá xa, rồi mới vừa nôn ra máu vừa đưa tay lên che lại v·ết t·hương trên cổ và nói với Lê Lợi.
-"Tên khốn nhà ngươi âm hiểm hơn trẫm tưởng đấy ! Cứ nghĩ 1 kẻ có dung mạo uy nghi và phong thái đế vương như nhà ngươi sẽ đường đường chính chính mà đối kiếm với trẫm chứ" !
Nghe vậy Lê Lợi không trả lời mà chỉ âm thầm tặc lưỡi 1 cách tiếc nuối.
Lưu Tú thấy vậy cũng không lấy làm tức giận mà ngược lại còn cười rất vui vẻ, còn trong mắt thì thiêu đốt lên ngọn lửa hiếu chiến.
-"Xem ra ngươi không có ý định t·ấn c·ông trong lúc ta đang hồi phục v·ết t·hương nhỉ" ?
Dù cho đứng tại 2 phe chiến tuyến nhưng Lê Lợi không hề có ý định thừa cơ t·ấn c·ông Lưu Tú mà chỉ đứng lặng tại chỗ chờ đợi Lưu Tú khôi phục.
Rồi Lưu Tú nhìn hình bóng mờ ảo sau lưng Lê Lợi và nghi ngờ hỏi.
-"Kẻ đó, kẻ đứng sau lưng ngươi không phải là ảo ảnh mà cũng là 1 Servant đúng không" ?
Nghe vậy Lê Lợi liền quay đầu nhìn bóng người có gương mặt mơ hồ sau lưng 1 lúc và gật nhẹ đầu trong khi lộ ra vẻ mặt thương cảm.
-"Tên của anh ta là Lê Lai, là bạn thân cũng như là ân nhân của ta. Nếu không có anh ấy thì cũng không có ta, giống như Kỷ Tín của nhà Hán các ngươi đã đóng giả thành Lưu Bang để giúp hắn bỏ chạy thì Lê Lai cũng đã đóng giả thành ta để giúp ta chạy thoát khỏi quân Minh".
Lưu Tú nghe vậy cũng lộ ra ánh mắt kính nể đồng thời ôm quyền hành lễ trước bóng người của Lê Lai nhằm bày tỏ sự tôn trọng của mình.
-"Chỉ là công tích của anh ấy quá ít ỏi nên dù cho lên được Anh Linh Tọa cũng không thể được triệu hồi, cho nên ta đã hợp nhất với Lê Lai để anh ấy có trở thành 1 phần của Lê Lợi ta. Chúng ta tuy 2 mà 1, ngươi không có ý kiến về việc này chứ Hán Quang Võ Đế" ?
Lưu Tú nhẹ nhàng lắc đầu và trả lời.
-"Tất nhiên là không, dù cho cả 2 ngươi cùng dùng chung Linh Cơ thì không phải các ngươi cũng chỉ là Lê Lợi thôi sao" ?
Nghe vậy Lê Lợi nhẹ giọng cảm tạ và 1 lần nữa nâng kiếm lên.
-"Như vậy chúng ta tiếp tục chứ Lưu Tú" ?
-"Trẫm rất sẵn lòng" !
Nói rồi cả 2 lại lần nữa lao vào chém g·iết lẫn nhau, dù cho máu chảy đầu rơi nhưng họ vẫn dành sự tôn trọng cao nhất cho kẻ địch trước mặt mình.
---------------------------------
Tại 1 bên khác, 1 gã hoàng đế tuổi trung niên mặc long bào nhà Hán đang liên tục vẽ ra vô số đạo bùa chú bắn về phía của 1 chàng thanh niên trẻ tuổi.
Chàng thanh niên đầu đội nón lá, phía dưới chiếc nón là 1 gương mặt chất phác hiền lành luôn nở nụ cười, anh chàng mặc áo bà ba màu xanh tay cầm 1 cây gậy tre dài liên tục vung vẫy đánh tan các bùa chú mà gã hoàng đế bắn ra.
Sau khi đã đánh nát những lá bùa trước mặt chàng thanh niên nắm chặt cây gậy rồi quét mạnh về phía trước, và ngay lập tức vô số nhánh cây tức tốc đâm chồi nảy mầm vươn về phía gã hoàng đế.
Thân cây sần sùi cứng cáp đã thành công cuộn chặt lấy gã hoàng đế, phong tỏa tứ chi khiến hắn ta khó lòng mà tránh thoát được.
-"Hán Vũ Đế - Lưu Triệt, tên của ta là Chử Đồng Tử. Ta đã nhận yêu cầu từ Khổng Tử để xuống đây bắt giữ ngươi kẻ đã phá hỏng Nho Học của ông ấy".
-"Hãy buông tay chịu trói đi".
Chỉ là dù đã bị trói chặt tay chân và cơ thể nhưng Lưu Triệt vẫn không chút sợ hãi, ngược lại hắn ta còn cười to.
-"Khổng Tử ! Khổng Tử !! Ngươi nói Khổng Tử đã phái ngươi xuống bắt trẫm sao" !?
-"Không lẽ Khổng Tử đang lẩn trốn tại quốc gia của đám man di các ngươi sao" !?
Chử Đồng Tử gật đầu trong khi vẫn âm thầm đề phòng sau khi thấy bộ dạng bất thường của Lưu Triệt, anh nâng cây gậy lên rồi nhìn chằm chằm vào Lưu Triệt và dò hỏi.
-"Ngươi đang cười cái gì hả, Hán Vũ Đế" !?
Nghe vậy Lưu Triệt liền nở 1 nụ cười điên cuồng trên môi.
-"Tất nhiên là trẫm cười vì vui vẻ rồi ! Không ngờ được người lại đi đến phía nam để ẩn cư sau khi tách khỏi Đạo Môn đấy Thông Thiên sư thúc à, sư phụ và đại sư bá sẽ vô cùng muốn gặp ngưởi đây" !!
Đồng tử của Chử Đồng Tử thu nhỏ lại khi nghe lời nói của Lưu Triệt, đồng thời cũng nhanh chóng đoán ra thân phận thật sự của Lưu Triệt.
-"Ngươi, ngươi là đệ tử của Đạo Môn sao" !!??
-"Chính xác, trẫm chính là hóa thân của Quảng Thành Tử đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn".
Dứt lời Lưu Triệt liền sử dụng đạo thuật biến đám cây đang cuộn chặt mình thành tro tàn.
Sau khi hạ xuống đất hắn ta liền đưa tay vỗ vỗ long bào rồi nói với Chử Đồng Tử.
-"Bây giờ sao ngươi không kể cho ta về những gì ngươi biết nhỉ ? Như Thông Thiên sư thúc đang ẩn cư ở đâu và cách để đến đó chẳng hạn" ?