Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 158: Ngọn roi của Chúa và thiên sứ báo tử

Chương 158: Ngọn roi của Chúa và thiên sứ báo tử


Tại 1 vùng chiến trường khác đang diễn ra 1 trận đánh hội đồng với gần 20 Servant nam cao to lực lưỡng đang đánh nhau với 1 cô bé Loli cùng 1 thiếu nữ da nâu.

Hầu như toàn bộ vua chúa và các danh tướng từ thời Xuân Thu cùng thời Đường đang hợp sức t·ấn c·ông cô gái da nâu, trong khi cô bé Loli thì đang ngồi tại 1 nơi gần đó và lười biếng quan sát vòng chiến đồng thời nói ra những lời lẽ chế nhạo.

-"Thật đáng buồn làm sao khi mà hơn 20 gã đàn ông lại chỉ có thể ngăn lại 1 cô gái trẻ 1 cách khó khăn như vậy !!

-"Lý Tịnh tướng quân, Uất Trì tướng quân cùng với Tần tướng quân không phải luôn tự hào về võ nghệ hơn người của mình sao ? Sao bây giờ lại bị 1 thiếu nữ tuổi chưa đôi mươi đánh cho chạy như chuột thế kia" !?

-"Uổng công thiếp thân còn chờ mong được thấy tư thái oai hùng của các vị cùng Thái Tông hoàng đế bệ hạ đây" !

Lý Thế Dân, Lý Tịnh, Uất Trì Cung cùng Tần Thúc Bảo trên đầu đồng loạt nổi gân xanh, dù vậy họ vẫn không có thời gian để mắng con Loli kia vì phải đón đỡ các đòn tấn công của cô gái trẻ.

Từ lần đầu gặp mặt thì tất cả các Servant mà Nữ Oa triệu hồi đều nhận thấy được sự bất thường và nguy hiểm của gã thiếu niên mặc trang phục Mông Cổ, cùng cô gái da nâu tóc trắng mặc trang phục kì lạ trước mặt.

Nhưng dù cho đã tập hợp phần lớn Servant lại để g·i·ế·t cả 2 nhưng khi chính thức đối đầu thì bọn chúng mới kinh ngạc phát hiện ra chiến lực khủng khiếp của đối phương.

Võ nghệ của cô gái trẻ trước mặt này vô cùng cao siêu cùng kì lạ khi mà có thể khắc chế hoàn toàn tất cả bọn họ, dù cho những Servant nổi tiếng với võ nghệ hơn người trong thời Xuân Thu cũng bị cô gái trẻ dùng võ nghệ tương đối tiến hành khắc chế đồng thời đánh trả vào đúng điểm yếu của nó.

Dù cho đối phương là các kiếm thủ và võ tướng nổi danh như Quỷ Cốc Tử, Cái Nhiếp, Vương Tiễn, Bạch Khởi, Liêm Pha, Lý Mục khi giao đấu với cô ta cũng không tránh khỏi được việc đó.

Từ lúc khai chiến đến giờ đã trải qua tầm 10 phút nhưng binh khí trong tay bọn họ vẫn không có cách nào chạm được vào cơ thể mảnh mai kia của cô.

Còn cô gái trẻ thì vung vẫy cây kiếm kì lạ có thể kéo duỗi như roi của mình và di chuyển giữa đám đàn ông cao to lực lưỡng nhẹ nhàng như 1 cọng lông vũ, mỗi lần cô quơ thanh kiếm trong tay thì sẽ có máu đổ trong khi đối phương ngay cả vạt áo của cô cũng không chạm vào được.

Còn tại 1 bên khác, con Loli Võ Chiếu ngồi trên chiếc 1 chiếc kiệu lớn do đám ác quan mà cô ta triệu hồi ra khiêng lên nhìn về phía chiến trường, sau khi thấy đám Servant TQ bị cô gái trẻ đánh cho co đầu rục cổ thì cô mới phiền chán nói với họ.

-"Thật là ! Đơn phương bị đánh thì cũng không có gì để xem, thôi thì để thiếp thân báo cho các ngươi biết tên của cô ta nhé" ?

Dứt lời Võ Chiếu lộ ra 1 nụ cười ác ý và nói.

-"Tên của cô ta là Attila, là 1 Thiền Vu của Hung Nô".

-"Thiền Vu của Hung Nô" !?

Đám Servant TQ lập tức kinh ngạc thốt lên đồng thời nhìn về cô gái trẻ tên Attila, cô ta trông không có điểm gì giống với người Hung Nô mà họ biết cả.

Nhất là Lý Mục từng dùng nhiều năm chiến đấu với người Hung Nô càng là khó mà tin nổi và bật thốt lên.

-"Thiền Vu Hung Nô lại là 1 người phụ nữ như thế này sao" !?

Vào lúc này có 1 tên võ tướng ăn mặc tựa như đạo sĩ cũng kinh ngạc nói.

-"Suy tôn 1 nữ nhân lên làm vương !? Đúng là 1 lũ man di mọi rợ chỉ biết cướp bóc nên mới để hạng nữ lưu ngồi lên đầu mình".

Nghe vậy Võ Chiếu ngay lập tức khó chịu nheo mắt lại và lạnh lùng nói.

-"Hô, nữ nhân không thể trở thành người đứng đầu 1 quốc gia được sao" ?

-"Xem ra suy nghĩ của các ngươi vẫn còn nằm tại thời phong kiến, hoặc có lẽ do được Nữ Oa triệu hồi lén nên không nhận được tri thức của thời đại này từ Anh Linh Điện nhỉ" ?

-"Nè tên kia, tên ngươi là gì" ?

Tên võ tướng nghe vậy liền tự tin vỗ ngực xưng tên.

-"Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ. Tại hạ họ Cao tên Biền, tự Thiên Lý làm quan dưới thời Ý Tông nhà Đường".

Chỉ là Võ Chiếu cũng không để tâm đến thân phận của hắn mà chỉ đơn giản muốn biết tên của kẻ dám xem thường nữ nhân trước khi hắn c·h·ế·t mà thôi, Võ Chiếu nhìn Attila và nói với cô.

-"Cô nghe rồi đó Hung Nô Vương, cắt đứt tay chân tên đó cho thiếp đi".

Attila trong vòng bao vây lạnh nhạt liếc mắt Võ Chiếu rồi nhẹ gật đầu, tiếp đó cô đạp mạnh chân và biến mất trước mắt đám võ tướng.

Đây không phải là dịch chuyển tức thời mà là do Attila đột ngột gia tốc đến 1 cấp độ mà dù cho lấy sức quan sát của Servant có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ trong vận tốc âm thanh vẫn không cách nào bắt kịp được.

Đám Servant ngay lập tức quay đầu nhìn về gã Cao Biền lúc nãy, sau khi thấy hắn đang nghiêng người né tránh thì họ đồng loạt tấn công vào khu vực xung quanh gã ta mà không cần biết Attila đang ở đâu chỉ cầu đánh trúng cô mà thôi.

Vô số tiếng nổ tung ngay lập tức vang lên đi kèm với lửa, khói và bụi đất bay rợp trời.

Toàn bộ nơi mà Cao Biền từng đứng giờ đây chỉ còn là 1 mảnh đất c·h·ế·t cháy đen không 1 ngọn cỏ, nhưng dù cho toàn bộ hơn 20 Servant đồng thời ra tay nhưng Attila vẫn không hề xuất hiện và điều đó đồng nghĩa với việc đợt tấn công của họ lại 1 lần nữa đánh trượt.

Và cũng vào lúc này 1 tiếng hét đau đớn vang lên khiến cho toàn bộ đám Servant đều quay đầu nhìn lại.

Đập vào mắt họ là Attila không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh của Cao Biền và đang dùng thanh kiếm cầu vồng trong tay của cô chém đứt 2 chân của hắn.

Tiếp đó vị vua Hung Nô nhanh chóng trở tay cầm ngược chuôi kiếm và thuận tay chém bỏ 2 cánh tay của gã Servant tên Cao Biền.

Toàn bộ động tác của cô lưu loát và nhẹ nhàng như mây trôi, còn gương mặt của vị vua trẻ vẫn lạnh nhạt không cảm xúc không có lấy 1 chút thương hại hoặc nhân từ với kẻ vừa bị cô chém bỏ tứ chi, tựa như không phải đang chém người mà chỉ là đang cắt 1 miếng giấy mà thôi.

Tiếp đó Attila không nói 1 lời mà đưa tay nắm lấy Cao Biền đen hắn nhấc lên rồi ném về phía của Võ Chiếu.

-"Ừm, ừm, làm tốt lắm Attila ! Thiếp thân ở đây đa tạ ngươi rồi".

Nói rồi Võ Chiếu 2 mắt lạnh lẽo nở 1 nụ cười tàn ác trong khi nhìn Cao Biền đang bay lại gần chiếc kiệu của mình, rồi cô đưa tay ra lạnh lùng tuyên bố.

-"Nên nói ngươi là xui xẻo hay là may mắn đây ? Bởi vì ngươi sẽ được khoảng cách gần quan sát thiếp thân chấp hành công vụ của mình".

-"Tra khảo, tra khảo và thiếp thân sẽ tiếp tục tra khảo cho đến khi ngươi thừa nhận tất cả tội lỗi của mình, [Cáo Mật La Chức Kinh]".

Theo NP của Võ Chiếu được phóng thích, 2 cung nữ che mặt được Võ Chiếu triệu hoán lập tức bước lên phía trước và đặt 1 cái chum lớn xuống trước chiếc kiệu của chủ nhân họ, Cao Biền vốn đang bay vút trên khô g giống như bị hấp dẫn mà tự động rớt vào cái chum đó.

2 cung nữ bên cạnh cũng nhanh chóng rót những bình rượu độc có khả năng ăn mòn cực mạnh vào trong chum, còn Cao Biền do bị chặt đứt tứ chi chỉ có thể vừa đau đớn vừa sợ hãi thể nghiệm lấy 1 trong các hình phạt tàn khốc mà năm xưa Võ Chiếu đã từng thực hành lên hoàng hậu và quý phi của Đường Cao Tông Lý Trị.

Tiếp đó cả 2 cung nữ ngay lập tức đóng nắp chum rượu sau khi đã rót đầy nó, rồi họ móc ra bút và giấy để ghi chép lại các dữ liệu được rút lấy từ Linh Cơ/Core của Cao Biền bên trong chum.

Trong khi đó đám Servant còn lại hoàn toàn không có ý định cứu viện mà chỉ tập trung chiến đấu với Attila, thừa lúc cô đang đánh nhau với Bạch Khởi thì Lý Thế Dân đã phát động NP của mình và được sự hỗ trợ từ Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo.

Lấy Lý Thế Dân làm trung tâm toàn bộ không gian xung quanh đoàn Servant ngay lập tức bị thay đổi thành 1 con đường rộng lớn với vô số dãy cung điện trải dài xung quanh.

Đây chính là con đường Huyền Vũ Môn nổi tiếng.

-"Kính Đức, Thúc Bảo bảo vệ cho trẫm".

Lý Thế Dân hét lớn khi thấy Attila khóa chặt tầm mắt vào mình.

-"Rõ" ! x2

Cả 2 vị võ tướng nhanh chóng cản trước mặt của Lý Thế Dân, nhờ vào sự tích canh cửa cung cho Lý Thế Dân ngủ yên nên cả 2 đã được thần hóa và NP cũng gắn liền với sự tích này.

NP của họ cho phép bảo vệ bất cứ thứ gì phía sau lưng họ, từ vật lý, ma pháp thậm chí là nguyền rủa cũng khó mà xâm phạm vào được.

Còn NP của Lý Thế Dân là tái hiện lại khung cảnh của sự biến Huyền Vũ Môn năm xưa có đặc tính nhằm vào các tồn tại là vua chúa, kẻ bị kéo vào không gian của ông ta nếu là vua sẽ ngay lập tức bị vô hiệu hóa đến 70% chiến lực để rồi bị đám binh lính trong đó g·i·ế·t c·h·ế·t.

Đồng thời 1 võ tướng khác tên là Hoắc Khứ Bệnh cũng phát động NP của mình và lao lên trước, linh hồn của 10.000 binh sĩ từng đi theo anh ta tiến vào sâu bên trong đất của người Hung Nô để tàn sát rợ Hung cũng hiện ra và cùng nhau ùa lên trước.

NP của Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn khắc chế người Hung Nô và lũ mà anh ta cho là man di, 10.000 binh sĩ sẽ xuất hiện và cùng anh tàn sát đồng thời gây ra thương tổn cao gấp 3 lần nếu đó là người Hung Nô.

Bạch Khởi vốn là chiến lực chủ yếu khi giao chiến với Attila cũng không ngần ngại mà sử dụng NP gắn liền với sự tích của bản thân.

Nhờ vào sự tích thảm sát 450.000 quân Triệu trong trận chiến Trường Bình nên Bạch Khởi cũng sở hữu NP mang tên [Nhân Đồ] chuyên nhắm vào nhân loại, chỉ cần là nhân loại thì chắc chắn sẽ bị ông ta gây ra thương tổn cực kì lớn.

Nếu là 1 Servant bình thường thì tất nhiên sẽ khó mà thoát ra thế gọng kìm như vậy nhưng Attila lại không nằm trong số đó.

Attila thực chất không phải người Hung mà là 1 tạo vật được gửi xuống cho người Hung từ bầu trời, nhiệm vụ mà cô được giao chính là chiến đấu, tàn phá, thống trị và hủy diệt tất cả những nền văn minh mà kẻ tạo ra cô xem là vô nghĩa và không cần thiết phải tồn tại.

Dưới vũ lực tuyệt đối của mình Attila đã thống trị toàn bộ người Hung, tiến đánh và thống trị 1 khu vực rộng lớn trải dài từ Tây Á đến Nga, Đông Âu và thậm chí là Pháp.

Chính vì thế nên Attila sở hữu 1 Skill chuyên khắc chế những thứ mà văn minh nhân loại tạo ra, từ võ nghệ, mưu lược, ma pháp, binh khí và thậm chí là cả Servant, chỉ cần là từ nền văn mình của nhân loại tạo ra thì cô đều có thể tìm ra điểm yếu rồi phá hủy chúng.

Vì vậy để đối phó với vô số NP kết hợp này thì việc Attila làm cũng vô cùng đơn giản.

Mang đến cho chúng tai ương từ Thiên Đường.

Attila nâng kiếm chỉ thẳng lên bầu trời, 2 mắt của cô gái trẻ vốn vô cùng lạnh nhạt nay cũng lấp lánh màu cầu vồng đồng thời 1 dấu thập giá vàng chói lọi cũng hiện ra ngay giữa trán của cô.

-"Các ngươi là nền văn minh xấu, cho nên sự tồn tại của các ngươi chính là vô nghĩa".

Attila vừa dứt lời thì bầu trời trong không gian Huyền Vũ Môn của Lý Thế Dân bắt đầu thay đổi.

Trên đầu của Attila 1 bóng người khổng lồ hiện ra giữa hư không, bóng người đó khoác 1 tấm áo choàng đen chùm kín toàn thân, cưỡi trên 1 con ngựa màu đỏ rực như máu.

Tay của bóng người cầm 1 thanh kiếm lớn và đang giơ cao lên bầu trời như thể muốn cắt đôi nó ra.

Trong vô số ánh mắt sợ hãi từ các Servant cùng các khán giả đã quan sát từ lúc ban đầu thì Attila vụt thanh kiếm của mình xuống và lạnh nhạt nói.

-"Phá hủy hòa bình, mang đến chiến tranh, diệt tuyệt văn minh. Hỡi Thiên Chúa trên cao, xin ngài giáng xuống ngọn roi trừng phạt".

-"Fléau de Dieu(Tai họa của Chúa)".

Bóng người sau lưng cũng theo đó vung xuống thanh kiếm lớn có thể tiêu diệt vạn vật của mình xuống đám Servant trước mặt.

Ngay lập tức toàn bộ không gian mà Lý Thế Dân tạo ra hoàn toàn bị nhấn chìm trong ánh sáng và các khán giả cũng che mắt lại trước ánh sáng khủng khiếp đó.

---------------------------------

Tại 1 chiến trường cách đó 1 khoảng, 1 chiến binh giáp đen cao lớn khoác áo choàng đen, tay chống đại kiếm đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía của Attila và Võ Chiếu.

Xung quanh ông ta là vô số thi thể không đầu đang quỳ dưới đất, và chỉ có 1 kẻ trong số đó vẫn còn sống sót trong khi các đồng bạn của mình đã c·h·ế·t.

-"Ngươi...ngươi thật sự là Assassin sao" !?

Gã kiếm sĩ mặc trang phục thời Chiến Quốc khó khăn thở dốc và hỏi người chiến binh giáp đen với 1 gương mặt phủ đầy sự sợ hãi.

-"Chuyên Chư, Dự Nhượng, Nhiếp Chính, Tào Mạt, Cao Tiệm Ly huynh đệ cùng với vô số các thích khách nổi danh đều bị ngươi c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u chỉ bằng 1 nhát kiếm duy nhất".

-"Rốt cục ngươi là ai" ?

Nghe vậy vị chiến binh cúi đầu nhìn kẻ sống sót, hóa ra gương mặt của ông ta bị che phủ bởi 1 chiếc mặt nạ sọ người chỉ có thể nhìn thấy 2 đốm lửa xanh ngay hốc mắt đang theo dõi kẻ tội nghiệp kia.

Rồi ông ta cầm thanh đại kiếm lên vừa tiến về phía kẻ xui xẻo vừa nói chuyện bằng 1 giọng nam trầm nặng tựa như vang vọng từ vực thẳm c·h·ế·t chóc.

-"Tiếng chuông chiều đã vang lên tuyên cáo điểm cuối sinh mạng ngươi đã điểm".

Vô số tiếng chuông bỗng đột nhiên vang lên xung quanh gã kiếm sĩ, chúng tựa như tiếng chuông nhà thờ nhưng âm thanh của chúng lại mang đến cho người nghe cảm giác c·h·ế·t chóc và tang thương.

Gã kiếm sĩ hoảng loạn nhìn xem người chiến binh giáp đen đã hoàn toàn biến mất trước mắt mình, hắn cầm chặt thanh bảo kiếm trong tay vừa lo lắng nhìn ngó xung quanh vừa hét to.

-"Đừ...đừn....đừng tới đây" !!

-"Tên của ta là Hassan-i-Sabbah, cũng giống như ngươi chỉ là 1 sát thủ mà thôi, Kinh Kha".

Giọng nói của Hassan vang vọng giữa không gian xung quanh Kinh Kha, dù vậy hắn ta vẫn không có cách nào phát hiện ra được tung tích của Hassan.

Trong lúc đang đề phòng nhìn quanh thì 1 cọng lông vũ trắng tinh chậm rãi phiêu xuống trước mắt Kinh Kha, và giọng nói của Hassan lại 1 lần nữa vang lên.

-"Đầu của ngươi ta sẽ nhận lấy".

Đồng tử Kinh Kha ngay lập tức thu nhỏ lại khi thấy cọng lông vũ, tay hắn nắm chặt thanh bảo kiếm rồi chém loạn quanh người nhằm ngăn cản Hassan ám sát hắn.

Chỉ là điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

Theo 1 tia sáng màu xanh đen lóe lên thì Kinh Kha bỗng khựng lại tại chỗ trong tư thế vung kiếm.

Tiếp đó thanh kiếm trong tay Kinh Kha đột nhiên đứt rời, và 1 dấu màu đỏ hiện lên trên cổ của hắn.

-"Là..m s..ao có t....hể" !?

Vừa dứt câu thì đầu của Kinh Kha đã rớt xuống đất và lăn lông lốc vài vòng.

Tại phía sau của Kinh Kha, Hassan đã xuất hiện trở lại trong tư thế đứng chống kiếm trên mặt đất và nhìn về 1 hướng khác.

-"Ta hy vọng các ngươi sẽ không gây ra rắc rối gì, nếu không ta buộc phải ra tay lấy đầu của các ngươi, Chinh Phạt và Chiến Tranh".

Thở dài 1 cái hình bóng của Hassan chậm rãi tan biến vào hư vô, để lại đám xác không đầu của lũ Servant đã bị ông chém g·i·ế·t từ từ hóa thành bột vàng và biến mất.

Chương 158: Ngọn roi của Chúa và thiên sứ báo tử