Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 16: Aokigahara
Nhìn thấy 2 Servant của mình bắt đầu cãi nhau ngay giữa rừng rậm hoang sơ khiến cho Takeru chỉ có thể cười khổ.
Nhìn ngắm khung cảnh xung quanh 1 vòng lập tức khiến cho Takeru hiểu được tại sao nơi này lại được gọi là Rừng t·ự s·át.
Lấy tầm mắt đã được tăng cường sau khi có Thiên Lý Nhãn cậu có thể nhìn xa tới hơn 1km trong khu rừng và những gì cậu thấy được là các sợi dây thừng treo lủng lẳng trên các chạc cây đã trở nên ghê rợn hơn sau khi Lớp kết cấu Yomi được áp vào hiện thực.
Chưa hết còn có thêm các bộ áo khoác, ghế nhựa, chai nước đi nằm rải rác xung quanh khiến cho khu rừng vốn đã u ám trở nên càng thêm lạnh người.
Nhưng thứ khiến cậu để ý cũng không phải những thứ đó mà là 1 nhóm người già đang ngồi trên 1 tảng đá nghỉ chân và xung quanh họ là vô số người già, trẻ em với bộ dạng gầy teo yếu ớt khác.
Nhưng khiến Takeru sững sờ là họ ăn mặc vô cùng cổ xưa, phần thân dưới của họ vô cùng mờ ảo trong như không có chân vậy.
Hít 1 hơi thật sâu rồi thở ra 1 hơi dài Takeru cố gắng bình tĩnh lại nội tâm của mình, cậu biết mình đã nhìn thấy ma nhưng nếu là ma bình thường thì cậu cũng sẽ không sợ thậm chí còn cho bọn chúng nếm mùi thiết quyền của mình.
Chỉ là đám hồn ma lúc nãy thì khác, họ chỉ là những kẻ đáng thương tự trục xuất mình rồi c·hết trong đói khát cô độc chỉ để những người mình thương yêu được sống.
Cậu đã từng nhìn thấy vô số sự kiện đau thương như vậy lúc Thiên Lý Nhãn thức tỉnh, nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn khiến trái tim cậu đau đớn.
Takeru bước tới nắm lấy tay cả 2 rồi kéo họ đi theo mình trong sự bất ngờ của 2 cô gái.
Khi cả 3 đi đến chỗ của các hồn ma kia Takeru mới thả tay cả 2 ra.
-"Raikou-san chị có thể giúp tôi đi mua 1 ít nhang đèn và bánh trái được không" ?
Takeru đưa tay vào túi móc ra 1 xấp tiền đưa cho Raikou và nói.
Raikou lúc này mới có cơ hội quan sát xung quanh, khi cô thấy những linh hồn đang mặt lộ sự bất ngờ vì nhìn thấy người sống và nghe được câu hỏi của Takeru cô quay đầu nhìn cậu 1 lúc rồi gật đầu.
Cô nhận tiền của cậu rồi trực tiếp linh thể hóa rời khỏi khu rừng đi vào thành phố gần đó, còn Takeru thì chạy lại gần các hồn ma và trò chuyện với họ.
Dù bất ngờ vì cậu thiếu niên còn sống này lại thấy được mình nhưng họ cũng không có làm gì gây hại cho cậu, ngược lại bọn họ còn trò chuyện với Takeru vô cùng vui vẻ, các linh hồn đứa bé xung quanh cũng chạy lại ngắm nghía rồi chơi đùa xung quanh Takeru.
Trong khi Takeru đang hòa mình với các hồn ma thì ngược lại với cậu Shuten chỉ đứng dựa lưng vào 1 cây gần đó rồi vừa uống rượu vừa nhìn cậu mỉm cười.
Có vẻ như bộ dáng của Shuten khiến cho các hồn ma nơi đây hoảng sợ, họ đều sống tại thời kỳ cách đây vài trăm năm nên khá tin vào quỷ thần không như người hiện đại. Nên dù họ vốn là ma có lượng thần bí nhất định nhưng khi thấy 1 nữ quỷ toát ra mật độ thần bí cao đến mức khiến họ ngạt thở, thì họ chỉ dám xa xa đứng nhìn hoặc hỏi thăm cậu thiếu niên tốt bụng đang trò chuyện với mình.
Và khi họ nghe được tên của cô gái quỷ kia thì không 1 ai trong số họ dám nhìn tiếp vào cô nữa, chỉ cái tên Shuten Doji thôi cũng đủ trọng lượng lắm rồi.
Sau 1 lúc Raikou cũng quay trở lại và mang theo 1 lượng nhang đèn cùng bánh trái, cùng với Raikou cả 2 cùng nhau bày biện đồ cúng cho các hồn ma đáng thương tại rừng Aokigahara này.
Sau khi cúng cho các hồn ma cả 3 lại bắt đầu lên đường tìm kiếm Gyūki, nhưng họ không cần tiếp tục tìm kiếm 1 cách mù quáng nữa vì những linh hồn kia đã báo cho họ biết vị trí chính xác mà nó đang ở.
-"Master tôi biết ngài muốn giúp đỡ những hồn ma đó nhưng lần sau ngài không nên bất ngờ kéo bọn tôi đi như vậy, lỡ phía trước là bẫy của kẻ địch thì hành động vừa rồi của ngài là vô cùng nguy hiểm ngài biết không" !?
-"Xin lỗi, xin lỗi rồi Raikou-san !! Chỉ là tôi muốn giúp đỡ họ trong khả năng của mình mà làm cho cô và Shuten-san lo lắng. Thật sự vô cùng xin lỗi" !!
-"Không cần khó khăn với Master như vậy đâu Bò sữa, có ta và ngươi thì việc bảo vệ Master an toàn cũng không có gì khó. Hơn nữa không phải nhờ lòng tốt của Master mà chúng ta đã biết được Gyūki đang ở đâu sao" !?
Shuten bỗng nhiên từ phía sau nhảy lên ôm lấy cổ của Takeru, mặt dán mặt của cậu rồi cười híp mắt nói với Raikou.
Nhìn lấy bộ dạng thân mật như vậy của Shuten, Raikou thiếu chút nữa đã rút ra Dojigiri chém tới nhưng cô kịp dừng lại, hít thở sâu Raikou quay lưng bỏ đi để lại Takeru đang xấu hổ cùng với Shuten đang cười híp mắt trên lưng cậu.
Sau khi đi sâu vào rừng, càng đến gần núi Phú Sĩ thì cả 3 càng cảm nhận thấy sự ngột ngạt đang bao phủ không khí nơi đây.
Bầu không khí trở nên đặc quánh và nhão dính đến mức gần như thở không được và càng đến gần ngọn núi thì nó càng trở nên nghiêm trọng.
-"Master xin hãy dừng lại, ma lực nơi đây có nồng độ cao đến bất thường ngài không nên đi tiếp nếu không cơ thể ngài sẽ bị nó ép vỡ mất".
Raikou quay đầu ngăn lại Takeru đang định đi tiếp.
-"Nhưng nơi này cách chỗ hoạt động của Gyūki khá xa, nếu tôi không theo cả 2 cùng đi thì ma lực của cả 2 làm sao đủ cung ứng để thoải mái chiến đấu được" ?
Gãi đầu Takeru không biết nên làm sao hỏi thăm.
-"Bò sữa nói đúng đấy Master, lâu lắm rồi mới có 1 nam nhân hợp mắt của ta như vậy. Ta cũng không muốn người đàn ông hợp mắt mình tự tiện tìm c·hết đâu".
Shuten cũng khó được đồng ý quan điểm của Raikou, cô cũng mở miệng khuyên nhủ cậu nhưng lời nói của cô lại làm Takeru vô cùng xấu hổ.
Cả 3 lúc này lại lâm vào tình trạng bế tắc, nếu đi tiếp thì cơ thể của Takeru sẽ nổ tung do hút vào lượng ma lực nồng độ cao quá nhiều, còn không đi thì lại không thể thảo phạt được Gyūki.
Ngay lúc cả 3 đang suy nghĩ đối sách thì từ phía sau họ truyền ra tiếng ồn ào và các giọng nói chuyện, quay đầu lại họ bắt gặp 1 nhóm các thần quan và vu nữ đang tò mò nhìn xung quanh.
-"Đây thật là rừng Aokigahara sao, rõ ràng chúng ta vừa mới tại Ise mà chớp mắt đã đến được Yamanashi rồi. Phép thuật thật lợi hại" !!!
-"Đúng vậy lần trước bọn tôi cũng nhoáng 1 cái đã đến Kyushu rồi còn đi theo Shouko-sama tiêu diệt Tsuchigumo tại đó nữa".
-"Con quỷ đó kinh khủng lắm nha nhưng Shouko-sama chỉ sử dụng phép thuật đã thành công tiêu diệt nó. Shouko-sama thật lợi hại" !
( ̄ω ̄)
-"Shouko-sama vạn tuế" !!
(* ^ ω ^)
-"Shouko-sama is the best" !!
(o ^ ▽ ^ o)
-"Shouko-sama nice buddy" !!!
(o´ ▽ `o)
-"Shouko-sama cưới chị đi" !!!!
(⌒_⌒;)
-"Shouko-sama xin hãy dẫm lên anh/chị đi" !!!!!
Σ (° ロ °)
Đám thần quan và vu nữ kia sau 1 hồi nhìn ngó xung quanh thì lập tức bu lại và liên tục ca ngợi và tung hô cô bé Totsuka Shouko đang đứng giữa đám người.
Cô bé 2 tay chống hông, đầu ngẩng cao đầy tự hào, được đám người xung quanh tung hô khiến lỗ mũi cô bé như sắp vểnh lên tận trời vậy.
Chỉ là theo tiếng khen ngợi vang lên thì xuất hiện 1 số lời nói vô cùng biến thái đủ để cho người nói vào tù xơi nước và bóc vài chục cuốn lịch.
Gương mặt của Shouko từ lúc bắt đầu vô cùng ngạo mạn dần chuyển sang ngại ngùng, rồi xấu hổ và cuối cùng cô bé mặt mũi đỏ bừng 2 tay che lấy lỗ tai, mắt nhắm chặt, ngồi chồm hổm xuống đất.
(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
Trong mắt Takeru cả đám thần quan và vu nữ kia không khác gì 1 đám biến thái đang q·uấy r·ối đàng hoàng Loli cả.
Raikou khi thấy cảnh này cô lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới ôm lấy Shouko vào lòng, cản trở lũ biến thái kia tiếp tục q·uấy r·ối cô bé.
Takeru thì chỉ biết cười khổ khi thấy sự nhiệt tình đến thái quá kia của đám người, còn Shuten thì 2 mắt híp lại nở 1 nụ cười bí ẩn khi nhìn vào Shouko.