Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 161: Anh hùng và anh hùng
Tại 1 chiến trường khác, 2 kiếm sĩ đại tài class Saber vẫn tiếp tục cuộc đấu kiếm của họ.
Cả 2 liên tục đổi vai trò t·ấn c·ông và phòng thủ của họ cho nhau, nếu Lê Lợi t·ấn c·ông thì Lưu Tú sẽ phòng thủ đồng thời tìm kiếm sơ hở để phản kích và phản công ngược trở lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Lưu Tú đã chém ra không dưới 10 nhát nhắm vào các vùng cổ, bụng, eo, khớp tay, chân của Lê Lợi và thậm chí là thân dưới.
Nếu đối diện không phải là 1 Servant dày dặn kinh nghiệm chiến đấu thì tất nhiên sẽ khó lòng mà đón đỡ hết được.
Nhưng Lê Lợi là 1 chiến sĩ tài ba sở hữu kỹ năng tác chiến vô cùng xuất sắc, đồng thời còn nhận được sự hỗ trợ từ bóng ma của Lê Lai sau lưng nên đã dễ dàng chặn lại chúng.
Lê Lợi đón các nhát chém đang lao tới và ngay khi sắp b·ị c·hém phải liền vung Thuận Thiên Kiếm trong tay lên tiến hành đánh chặn, đồng thời cũng không quên dự phán các đòn nối tiếp sau đó của Lưu Tú.
Bóng ma của Lê Lai cũng hiện ra phía sau chủ nhân mình rồi bất chợt xuất kiếm chém về phía Lưu Tú khi hắn đang t·ấn c·ông vào bên sườn của Lê Lợi.
Thấy vậy Hán Quang Vũ Đế nhanh chóng thu kiếm và nhảy bật ra ngoài nhằm tránh đi nhát chém của Lê Lai, ngay khi vừa dừng lại thì Lưu Tú đã nhanh chóng giơ kiếm trong tư thế sẵn sàng t·ấn c·ông 1 lần nữa, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần sau khi tập trung cao độ để chiến đấu điều mà nhân loại không cách nào làm được.
-"Tuyệt thật, thật sự rất tuyệt đó, Lê Lợi" !
-"Kiếm pháp và cách chiến đấu của ngươi thật sự rất tuyệt, nếu lúc sinh thời chúng ta gặp nhau thì có lẽ chúng ta đã trở thành bạn tốt rồi" !!
Lưu Tú hưng phấn cười nói trong khi vẫn giữ tư thế công kích, và vừa dứt câu thì vị hoàng đế trẻ tuổi không chút ngần ngại mà chém tới.
-"Ta đồng ý với ngươi về điều đó, nhưng thật đáng tiếc nếu chúng ta sinh cùng thời thì chắc chắn sẽ đứng tại 2 đầu chiến tuyến giống như hiện tại mà thôi".
Lê Lợi gật đầu chấp nhận những gì mà Lưu Tú vừa nói đồng thời tiến hành giơ kiếm đón đỡ và đánh chặn, tiếp đó anh cùng Lê Lai nắm lấy cơ hội này mà chém vào cổ tay cùng eo của Lưu Tú.
-"Tại sao chứ" !?
Thu kiếm về đỡ đòn Lưu Tú ngạc nhiên hỏi.
Lê Lợi cũng thu kiếm và tạm dừng t·ấn c·ông, rồi anh nhìn sâu vào mắt của Lưu Tú và nói với vị hoàng đế trẻ.
-"Vì ngươi là người phương bắc, còn ta là người phương nam. Khi mà các ngươi t·ấn c·ông xuống phía nam nhằm mở rộng bờ cõi thì chúng ta chắc chắn sẽ đứng lên phản kháng".
Ôm kiếm đứng suy tư 1 lúc Lưu Tú mới nhẹ giọng hỏi.
-"Vậy nếu ngươi sinh ra tại phương bắc hoặc ta sinh ra tại phương nam thì chúng ta chắc chắn sẽ thành bạn tốt nhỉ" ?
Nghe vậy Lê Lợi liền lập tức lắc đầu và phản bác.
-"Không thể nào có chuyện đó được, ta sống là người nước Việt c·hết là ma nước Nam tuyệt đối sẽ không có chuyện ta sinh ra tại phương bắc".
-"Ngược lại là ngươi cũng nghĩ như vậy không phải sao" ?
Lưu Tú nghe vậy cũng gật đầu rồi thở dài đầy tiếc nuối, nhưng rồi rất nhanh vị hoàng đế trẻ lại 1 lần nữa lộ ra nụ cười hưng phấn.
-"Mà cũng được ! Vừa là địch nhân đồng thời cũng là bằng hữu như hiện tại nghe vào cũng không tệ chút nào, nhỉ" !?
-"Tất nhiên".
Lê Lợi cũng lộ ra nụ cười đầy chiến ý và rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ngay khi cả 2 chuẩn bị lao vào nhau thì từ trên trời 2 bóng người đã lao xuống trước mặt họ.
Đó là 2 Servant class Caster là Chử Đồng Tử cùng với Lưu Triệt.
Cả 2 ngay khi vừa rơi xuống liền nhanh chóng rút ra bùa chú rồi viết viết vẽ vẽ với 1 tốc độ đáng sợ, tiếp đó liền hướng về phía đối diện mà ném chúng đi.
Các lá bùa do cả 2 ném ra nhanh chóng hóa thành vô số q·uả c·ầu l·ửa, chúng tự động trôi nổi trên không và liên tục v·a c·hạm phát ra vô số t·iếng n·ổ điếc tai nhức óc.
Ngay khi thấy bùa chú của mình bị đối phương đánh chặn, Lưu Triệt cùng Chử Đồng Tử lập tức vươn tay ra phía trước và vẽ 1 vòng tròn, tiếp đó úp 2 tay lại rồi liên tục bấm quyết với 1 tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn được.
Dù cách bấm quyết và kỹ thuật của 2 khá là giống nhau nhưng bộ pháp, các dấu tay và câu chú của họ có đôi chút khác biệt, cuối cùng sau khi bắt quyết xong xuôi thì 1 hình âm dương bát quái to lớn đã hiện ra trước mặt cả 2 Servant và họ ngay lập tức đánh nó về phía kẻ đối diện.
-"Thượng Thanh Phục Ma Công".
-"Ngọc Thanh Phá Tà Quyết".
Theo tiếng hô của 2 Caster thì 2 hình âm dương bắt đầu xoay tròn rồi đụng vào nhau, chúng càng xoay càng nhanh và cố gắng áp đảo cái còn lại.
Mặt đất xung quanh cũng dần dần rạn nứt trước áp lực từ đạo thuật mà Chử Đồng Tử cùng Lưu Triệt đánh ra, và theo 1 tiếng ken két vang lên thì 2 hình âm dương đồng loạt vỡ nát và tan biến vào hư vô.
Chử Đồng Tử cùng Lưu Triệt ngay lập tức phun máu và bước lùi ra sau, Lê Lợi cùng Lưu Tú thấy vậy liền đưa tay ra đỡ lấy.
-"Thượng Thanh Tiên Quyết cùng Tiệt Giáo đạo thuật, quả nhiên ngươi chính là đệ tử của Thông Thiên sư thúc".
Lưu Triệt đưa tay lau máu bên mép và cười nói với Chử Đồng Tử.
Nghe vậy Chử Đồng Tử chỉ im lặng và trừng mắt nhìn Lưu Triệt mà không thèm trả lời.
Dù không nhận được câu trả lời chính thức từ Chử Đồng Tử nhưng Lưu Triệt đã biết được đáp án, cho nên hắn ta cũng không thèm để bụng việc Chử Đồng Tử không trả lời mình.
Rồi Lưu Triệt nghiêng đầu nhìn Lưu Tú và bất mãn hỏi.
-"Ngươi vẫn chưa giải quyết xong nữa sao ? Ngươi có biết chúng ta hiện tại đang rơi vào tình cảnh bất lợi không hả" ?
-"Việc của trẫm không cần ngươi quan tâm. Trẫm không quan tâm đến nhiệm vụ mà Nữ Oa giao cho ngươi, trẫm chỉ muốn cùng bằng hữu của mình quyết đấu mà thôi".
Đáp lại câu hỏi của Lưu Triệt là giọng nói lạnh lùng của Lưu Tú, anh ta thu tay lại và quay đầu nhìn về phía của Lê Lợi.
Lưu Triệt khó khăn đứng vững sau khi Lưu Tú rút tay về, tiếp đó hắn tức giận trừng mắt hậu duệ của mình và phẫn nộ nói.
-"Quyết đấu ? Bằng hữu ? Cái tên nhà ngươi đang nói cái gì hả" !?
-"Nữ Oa Nương Nương triệu hồi chúng ta là để tiêu diệt đám phàm nhân kia vậy mà ngươi lại chỉ quan tâm đến tên Servant trước mặt thôi sao" !?
Dù Lưu Tú trầm mặc không đáp lại nhưng Lưu Triệt đã biết được câu trả lời, nên hắn ta tức giận đưa tay lên kết ấn.
-"Được lắm, trẫm không muốn làm như vậy nhưng không còn cách nào khác".
Dứt câu Lưu Triệt liền nhanh tay bắt ra vô số thủ ấn và cuối cùng chắp 2 tay vào nhau rồi hô to.
- "Từ bỏ thân xác hiện tại mà hóa thành rồng đi".
Theo ấn cuối cùng được Lưu Triệt bắt ra thì toàn bộ hơn 20 Servant TQ còn lại đều đồng loạt cảm thấy toàn thân khó chịu.
Lưu Tú đứng cạnh Lưu Triệt vốn chỉ bị vài v·ết t·hương nhẹ bỗng quỳ rạp xuống đất và ôm người run rẩy.
-"Tên khốn ! Ngươi đã làm gì" !!??
Lê Lợi từ xa nhìn thấy Lưu Tú bỗng nhiên té quỵ xuống đất với gương mặt tràn đầy đau đớn liền phẫn nộ hét to với Lưu Triệt.
-"Ngươi hỏi trẫm đã làm gì sao ! Trẫm chỉ khiến cho đám vô dụng này trở nên hữu dụng 1 chút mà thôi".
Lưu Triệt cười lớn rồi bắt đầu giải thích.
-"Nữ Oa Nương Nương khi triệu hồi bọn ta đã đem 1 ít máu của mình truyền cho bọn ta, chúng không chỉ cường hóa cho bọn ta mà còn là 1 con bài cuối cùng dùng vào lúc nguy cấp".
-"Với dòng máu của Nữ Oa chảy trong mình bọn ta có thể lột bỏ thân xác cũ của mình mà hóa thành rồng, trở thành thần thú quyến thuộc của Nữ Oa Nương Nương" !!
-"Đám phàm nhân các ngươi chuẩn bị đối đầu với hơn 20 thần thú cấp cao nhất trong muôn loài đi" !!!
Nói tới đây Lưu Triệt liền ha ha cười lớn, thân thể của hắn cũng bắt đầu kết vảy trên da.
Tiếp đó là 1 cặp sừng mọc ra trên đầu và gương mặt của Lưu Triệt cũng dài ra rồi biến thành đầu của 1 sinh vật giống cá sấu.
Thân hình hắn cũng được kéo dài còn tay chân thì rút ngắn lại, lông tóc trên người đều chuyển hóa thành lông bờm chạy dọc cơ thể thon dài của hắn.
Và chẳng bao lâu sau 1 con rồng vàng dài hàng trăm mét đã hiện ra trước mặt Lê Lợi cùng Chử Đồng Tử.
Con rồng do Lưu Triệt biến thành ngửa đầu gầm vang rồi phóng thẳng lên trời nhằm tụ tập đồng loại, trong khi đó thì Lưu Tú cũng dùng hết sức bình sinh mà nhịn đau đứng dậy và nhìn Lê Lợi.
Trong mắt của Lê Lợi, cơ thể của Lưu Tú cũng nhanh chóng mọc sừng, mọc vảy, tay chân cũng hiện ra móng vuốt đâm vỡ đôi giày và lộ ra ngoài.
-"Đừ...đừn....g...có....hòn...g.....trẫm........khu...ất.....ph...ục" !!
Bằng giọng nói run rẩy Lưu Tú khó khăn nói, tiếp đó anh ta bất chợt nắm lấy thanh kiếm của mình rồi đâm xuyên qua bàn tay phải đang dần hóa thành móng vuốt của bản thân.
Vết thương của Lưu Tú sau khi b·ị đ·âm cũng nhanh chóng khôi phục, nhưng thanh bảo kiếm thì do vẫn ghim chặt vào bàn tay nên máu thịt của Lưu Tú và chuôi kiếm đã hòa hợp vào nhau.
Cơ thể của Lưu Tú trước khi kịp trở nên biến dạng như của Lưu Triệt thì đã bị vị hoàng đế trẻ dùng ý chí kiên cường của mình cưỡng chế thay đổi, thay vì trở nên thon dài thì lúc này nó lại trở nên to lớn và khổng lồ hơn.
Chỉ chốc lát sau thì Lưu Tú dù vẫn duy trì hình dạng con người nhưng giờ đây vị hoàng đế trẻ tuổi đã là 1 con quái vật to lớn 3m với làn da phủ kín vảy đỏ sáng bóng và sắc lẹm như dao, trên đầu là 2 chiếc sừng cong v·út về phía sau với mái tóc đen dài xõa tung bay phấp phới trong gió.
Rồi Lưu Tú ngẩng đầu dùng đôi mắt đã hoàn toàn bị điên loạn bao trùm nhìn chằm chằm Lợi.
Lê Lợi đứng c·hết lặng nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi khi nãy đã biến thành 1 quái vật nửa người nửa rồng với thanh kiếm ghim chặt trong tay mà không nói được 1 lời nào.
-"Lê Lợi, anh hãy giao đối phương cho tôi giải quyết đi" ?
Chử Đồng Tử nghiêng đầu và mở miệng hỏi thăm ý kiến của chiến hữu.
Chỉ là Lê Lợi đã ngay lập tức bác bỏ ý kiến của Chử Đồng Tử.
-"Không ! Lưu Tú phải do chính tay tôi đánh bại, cuộc chiến giữa chúng tôi cần phải có 1 kết thúc. Đó là mong muốn của 1 hoàng đế, dù cho là kẻ địch nhưng tôi vẫn muốn đáp lại điều đó".
-"Và Chử Đồng Tử này, anh hãy đến chỗ tập hợp với những người khác trước đi".
Nói rồi Lê Lợi bước ra phía trước đối diện với Lưu Tú và chậm rãi rút Thuận Thiên Kiếm ra khỏi vỏ.
-"Hán Quang Vũ Đế - Lưu Tú, chúng ta hãy cùng kết thúc cuộc chiến của mình thôi nào".
-"Grrgrrrrrrr" !!!!
Lưu Tú nghe vậy liền gầm lớn rồi lao thẳng tới Lê Lợi với thanh kiếm đã hòa lẫn với máu thịt trong lòng bàn tay mình.