Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 174: Quảng Thành Tử đấu Triệu Công Minh
Tại 1 nơi khác, Thần Tài Triệu Công Minh cưỡi con hổ đen của mình và phóng thẳng vào giữa trận địch nhằm giao chiến với Quảng Thành Tử.
Đám thiên binh phản loạn đi theo Quảng Thành Tử khi thấy Triệu Công Minh lao tới liền tự động đánh trống, thổi kèn, giương cao chiến kỳ và lao tới t·ấn c·ông ông ta.
Chỉ là các thiên binh, thiên tướng dưới trướng Triệu Công Minh sẽ không để chúng muốn làm gì thì làm, không cần Triệu Công Minh ra lệnh thì bọn họ đã tự động bày trận đón địch đồng thời kéo đám phản loạn ra 1 khoảng xa và nhường chiến trường lại cho chủ tướng.
-"Chịu c·hết đi Quảng Thành Tử" !!
Khi con hổ đen đã chở Triệu Công Minh áp sát gần người Quảng Thành Tử thì ông ta hét lớn 1 tiếng rồi rút cây roi vàng bên eo ra và vụt mạnh vào đầu của tên đạo sĩ Xiển Giáo.
Theo cây roi vàng vung xuống thì con rồng chín móng cũng hiện ra, gầm gừ gào thét giương nanh múa vuốt lao tới.
-"Ngươi vẫn lỗ mãng như ngày nào ! Xem ra dù c·hết 1 lần rồi nhưng ngươi vẫn không thay đổi chút nào".
Dù cây roi đã sắp giáng xuống đầu nhưng Quảng Thành Tử vẫn thản nhiên ôm tay và từ tốn nói, bởi vì vô số ngọn lửa màu xanh trắng trong suốt xinh đẹp vô cùng đã đột nhiên xuất hiện vờn quanh người hắn và chặn cây roi vàng khi nó chỉ còn cách đầu của hắn tầm 3 đốt ngón tay.
Triệu Công Minh cắn răng và liên tục gõ thêm nhiều nhát, con rồng vàng cũng cào cấu cắn xé bức tường lửa đó nhưng không cách nào đột phá được nó để chạm vào người của Quảng Thành Tử.
-"Đừng cố gắng vô ích nữa, dù ngươi có làm gì thì cũng không thể nào đánh xuyên qua món bảo bối này được đâu" !!
Gã đạo sĩ nhìn bộ dạng phẫn nộ của Triệu Công Minh và cười phá lên, vừa cười hắn vừa chỉ tay lên trên đầu mình.
Nghe vậy Triệu Công Minh cũng ngẩng đầu lên nhìn và đập vào mắt của ông là 1 chiếc đèn dầu bằng lưu ly màu xanh trong suốt.
Toàn thân cây đèn được làm từ đá lưu ly xanh và tạo hình như 1 đóa hoa xinh đẹp không giống bất cứ loại hoa nào con người từng biết đang nở rộ.
Trên cây đèn là vô số phù chú, chữ triện được khắc lên trên, dầu đèn là 1 loại dầu kì lạ trong suốt như nước và thơm tho lạ lùng, còn tim đèn đang cháy lên 1 ngọn lửa nhỏ màu xanh trắng tỏa ra ánh sáng thánh khiết và rực rỡ như thể muốn lấn áp cả tia sáng của mặt trời và mặt trăng của Tiên Giới.
-"Đèn Ngọc Hư Lưu Ly của cung Ngọc Hư sao" !?
Triệu Công Minh sắc mặt âm trầm nhẹ giọng lẩm bẩm trong khi liếc nhìn cây đèn đang lơ lửng trên đầu của Quảng Thành Tử kia.
-"Đúng vậy, và nếu ngươi đã t·ấn c·ông thì cũng đến phiên bần đạo đáp lễ rồi" !
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Quảng Thành Tử kiêu ngạo ngẩng đầu và phất tay bắn ra 1 thanh tiên kiếm cổ xưa từ trong ống tay áo.
-"Thằng c·h·ó.." !!
Ngay khi nhìn thấy thanh kiếm Tru Tiên bay ra thì sắc mặt của Triệu Công Minh càng thêm phẫn nộ, ông mở miệng mắng thầm đồng thời đưa tay ném cây roi vàng lên không.
Cây roi vừa rời khỏi tay của Triệu Công Minh đã nhanh chóng biến thành 1 con rồng vàng 9 móng, con rồng uốn lượn và thay chủ nhân mình cuốn lấy thanh tiên kiếm nguy hiểm vô cùng kia.
Quảng Thành Tử thấy vậy cũng không quá lo lắng, hắn ta lật tay và lấy ra 1 cái ấn nhỏ bằng ngọc.
-"Nếu ngươi đã cản lại được Tru Tiên Kiếm thì sao không thử tiếp tục chặn lại Phiên Thiên Ấn của bần đạo xem" ?
Nói rồi hắn ta vứt cái ấn nhỏ lên trời, cái ấn giữa không trung nhanh chóng phóng to và cuối cùng đã biến thành 1 cái ấn ngọc khổng lồ to như 1 quả núi với chữ Xiển [闡] được khắc dưới mặt ấn.
Rồi từ chiếc ấn 1 tia sáng màu đỏ tựa như tia laser được bắn ra và chiếu thẳng vào giữa đỉnh đầu của Triệu Công Minh.
-"Muốn đập đầu ta sao, đừng hòng" !
Triệu Công Minh nhanh chóng nhận ra ý định của Quảng Thành Tử nên ông cũng không chút do dự mà đưa tay vào trong Tụ Bảo Bồn của mình, và rút ra 1 khối kim nguyên bảo lớn cỡ bàn tay rồi ném nó về phía Phiên Thiên Ấn, cùng lúc này Phiên Thiên Ấn cũng bắt đầu rơi xuống đất.
Để chặn lại nó thì khối kim nguyên bảo cũng hóa thành khổng lồ với kích cỡ tương tự để chặn lại Phiên Thiên Ấn của Quảng Thành Tử.
Và khi cả 2 món bảo bối v·a c·hạm thì ngay lập tức dư âm từ chúng đã khiến cho đất rung núi chuyển, sông biển trào ngược, không khí bị ép vỡ và nổ tung tạo ra những luồng sóng xung kích phá hủy mọi thứ xung quanh bán kính vài trăm Km.
Dư âm từ v·ụ n·ổ lớn đến mức thổi bay và g·iết c·hết hầu như toàn bộ binh lính của 2 phe tại các khu vực gần đó.
Người thì bị nghiền nát, kẻ thì bị nổ tung thành sương máu từ dư chấn mà 2 món bảo bối v·a c·hạm vào nhau gây ra, các cơn bão năng lượng cũng nhanh chóng hình thành và thổi quét tàn phá khắp mọi nơi.
Dù cho có những kẻ may mắn còn sống sót thì cũng sẽ bị các cơn bão đó quét qua và lấy đi sinh mạng của họ ngay lập tức.
Nhưng dù vậy cả 2 kẻ cầm đầu dù đứng tại trung tâm của v·ụ n·ổ thì vẫn không hề hấn gì, vì đèn Ngọc Hư Lưu Ly trên đầu của Quảng Thành Tử đã bảo vệ hắn ta còn món bảo bối Tụ Bảo Bồn cũng treo lơ lửng trên đầu Triệu Công Minh đồng thời phun ra vô số châu báu, đá quý bao lấy ông vào bên trong.
-"Ha ha, dù bị hạn chế vào trong Phong Thần Bảng thì nhà ngươi vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Xem ra năm đó đưa đám Tiệt Giáo các ngươi lên bảng đúng là 1 quyết định sáng suốt" !
Quảng Thành Tử vừa cười nói vừa âm thầm liếc nhìn chiếc chuông Lạc Hồn bên eo đang liên tục réo vang phát ra những âm thanh yêu dị có thể t·ấn c·ông thẳng vào linh hồn, đánh tan 3 hồn 7 phách của n·ạn n·hân.
Khi nhận ra chuông Lạc Hồn không có tác dụng với Triệu Công Minh thì hắn liền vươn tay rút ra 2 thanh tiên kiếm khác từ trong ống tay áo, đó là 1 cặp bảo bối dạng song kiếm tên là Thư Hùng.
-"Bảo bối của ngươi xem chừng cũng đã dùng hết rồi đúng không ? Vậy thì ngoan ngoãn mà chịu c·hết đi".
Nói rồi hắn đưa tay bấm quyết và ném cặp song kiếm trong tay đi.
2 thanh kiếm dây dưa quấn quít lấy nhau và đâm thẳng tới Triệu Công Minh đang được Tụ Bảo Bồn bảo vệ.
Lúc này Hàng Long Kim Tiên đang cuốn lấy Tru Tiên Kiếm nên không thể gọi về được, Kim Nguyên Bảo cũng đang kè nhau với Phiên Thiên Ấn, còn Tụ Bảo Bồn chỉ là 1 món bảo bối hỗ trợ và phòng ngự nên theo Quảng Thành Tử suy đoán thì giờ đây Triệu Công Minh đã tới bước đường cùng, hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của Tào Bảo và Tiêu Thăng.
Chỉ là khác với suy nghĩ của Quảng Thành Tử thì Triệu Công Minh đã lật tay và ném 1 cây kéo vàng lên đón đỡ.
Cây kéo vàng giữa không trung tự động tách đôi, 2 nửa của nó cũng hóa thành 2 con giao long màu vàng bay lại đâm vào 2 thanh kiếm Thư Hùng.
Những âm thanh leng keng của kim loại v·a c·hạm nhau liên tục vang lên mỗi khi cặp giao long và song kiếm kia v·a c·hạm, dù 2 con giao tựa như sinh vật sống nhưng thật chất chúng là 2 lưỡi kéo sắc bén vô cùng.
Và Quảng Thành Tử cũng ngay lập tức nhận ra món bảo bối vang danh kia.
-"Kim Giao Tiễn, Tam Tiêu lại 1 lần nữa đem Kim Giao Tiễn cho ngươi mượn sao" !?
Hắn ta kinh ngạc hét lên đồng thời tập trung tinh thần điều khiển cặp song kiếm tránh đi 2 con giao long kia vì hắn biết Kim Giao Tiễn có thể dễ dàng cắt đưt Thư Hùng song kiếm của hắn.
Nhưng đã quá trễ.
Theo vài tiếng răng rắc vang lên thì cặp song kiếm của hắn đã xuất hiện các vết rạn nứt và chúng liên tục mở rộng mỗi khi cặp giao long quẹt phải.
Và cuối cùng do không chịu nổi nữa nên cặp song kiếm cũng bị 2 con giao long chém vỡ thành vụn sắt và hoàn toàn mất đi linh tính.
Cặp giao long cũng gầm rú lên rồi thuận thế phóng về phía của Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử cũng sợ hết hồn và phải giá mây bay đi nhằm tránh né Kim Giao Tiễn t·ruy s·át.
Nhưng dù cho hắn có bay từ đông sang tây, hay từ nam đến bắc đi nữa thì cặp giao long do Kim Giao Tiễn biến thành cũng đuổi sát không bỏ, nhiều khi chúng còn chém sượt qua người của hắn và làm cho ngọn lửa trắng của đèn Ngọc Hư Lưu Ly liên tục chập chờn như thể sắp tắt tới nơi.
Cuối cùng hắn biết mình không cách nào tránh né được nữa nên đành phải hét lên.
-"Tào Bảo đạo hữu, Tiêu Thăng đạo hữu, giờ không ra tay thì 2 vị còn chờ đến khi nào" !!??
Ngay lập tức 1 đồng tiền xu cổ xưa có màu vàng và cánh ở 2 bên bay ra từ 1 hốc núi và nhắm thẳng về phía của Triệu Công Minh cùng Quảng Thành Tử.
-"Ha ha ha ha ha !!! Ngươi không ngờ là 2 thuộc hạ của mình lại là kẻ phản bội đúng không" !?
Khi thấy Lạc Bảo Kim Tiền đang bay tới thì Quảng Thành Tử cũng quay đầu nhìn Triệu Công Minh và cười lớn hỏi.
Tiếp đó không chờ Triệu Công Minh trả lời, Quảng Thành Tử mắt hiện đầy sát khí và hung tợn nói ra.
-"Chịu c·hết đi Triệu Công Minh" !!
-"1 lần nữa Lạc Bảo Kim Tiền đánh bại đi" !!