Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 214: Nalakùvara/Na Tra Câu Phạt La

Chương 214: Nalakùvara/Na Tra Câu Phạt La


Nalakùvara chân đạp Phong Hỏa Luân, không ngừng truy đuổi sát phía sau Nhiên Đăng đạo nhân.

Trong lúc truy đuổi, Nalakùvara lật tay lấy ra cây cung thần, một bảo vật do phụ thân của hắn, Vaiśravaṇa ban tặng. Hắn thành thạo kéo cung, lắp tên và bắn liên tiếp hàng chục mũi về phía tia sáng vàng mà Nhiên Đăng đạo nhân đã hóa thân thành.

Những mũi tên vừa rời khỏi cung lập tức biến thành các tia sáng, kéo theo những vệt sáng dài lao thẳng về phía trước. Nhiên Đăng vừa nghe thấy tiếng dây cung vang lên sau lưng, thì phật quang hộ thể của hắn đã bị những mũi tên xuyên thủng và nổ hắn rơi xuống đất.

Nhiên Đăng ngã xuống đất và biến trở lại hình người, lăn lóc một lúc mới dừng lại rồi nhanh chóng bật người đứng dậy. Sau khi bật lên, hai mắt hắn tràn đầy vẻ cảnh giác mà nhìn Nalakùvara đang từ từ đáp xuống.

– “Nạp mạng đi, Nhiên Đăng, con lừa trọc!”

Thấy Nhiên Đăng đang nhìn mình, Nalakùvara lập tức hét lớn rồi nâng Hỏa Tiêm Thương đâm tới.

Nhìn thấy mũi thương rực lửa đang lao tới, Nhiên Đăng vội rút từ trong tay áo ra một cây đèn lưu ly rồi ném nó lên không trung. Từ tim đèn tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ như mặt trời. Nơi hào quang chiếu đến hiện ra hình ảnh của các thiên nữ Apsara đang nhảy múa cùng các nhạc công Gandharva đang chơi nhạc.

Khi mũi thương của Nalakùvara vừa chạm vào màn hào quang trông có vẻ mỏng manh kia liền lập tức bắn ra vô số tia lửa, nhưng kì lạ là mũi thương bén nhọn trong tay của Nalakùvara lại không thể tiến thêm được. Thấy vậy Nhiên Đăng lập tức cười lớn:

– “Ha ha ha ! Hỏa Tiêm Thương của ngươi đúng là một món bảo bối lợi hại, thế nhưng Linh Thứu Lưu Ly Đăng của ta chính là chí bảo vô thượng của Phật Môn, còn mạnh hơn cả hai cây đèn của Đạo Môn các ngươi đó” !!

Vừa dứt lời, ánh sáng từ đèn lưu ly càng thêm chói lọi. Từ tim đèn, hàng vạn con chim kền kền lửa kêu vang rồi lao xuống t·ấn c·ông Nalakùvara.

Thấy thế, Nalakùvara lập tức nắm chặt cán thương rồi lộn ngược người lên không. Phong Hỏa Luân dưới chân cậu cũng theo đó mà xoay càng lúc càng nhanh, phóng ra cơn bão lửa vô cùng dữ dội khi nó ma sát với không khí. Khi đàn kền kền lao xuống, Nalakùvara liền đá Phong Hỏa Luân lên quét ra 1 dải lửa to lớn nhuộm đỏ cả bầu trời và nuốt sạch lũ kền kền kia.

Trước sức mạnh bất thường của Phong Hỏa Luân, Nhiên Đăng khó tin mà hỏi lớn:

– “Phong Hỏa Luân trước đây đâu có sức mạnh này, không lẽ ngươi đã cải tạo lại nó sao” ?

Nalakùvara không đáp lại mà chỉ hừ lạnh 1 tiếng, tiếp đó rút Hỗn Thiên Lăng từ eo ra và quất mạnh vào màn hào quang trước mặt Nhiên Đăng. Một t·iếng n·ổ vang lên, màn hào quang lập tức có thể dùng mắt thường mà thấy rõ được vô số vết rạn nứt đang lan tràn trên đó. Tiếp đó Hỗn Thiên Lăng cuộn lại tạo thành một cái chùy lớn rồi vung vào màn sáng đang bảo vệ Nhiên Đăng.

Tuy nhiên, ngay trước khi cây chùy kịp giáng xuống thì Nhiên Đăng đột nhiên hít sâu rồi hét lớn. Tiếng hét của hắn lúc thì như tiếng voi hú, khi thì giống tiếng hổ gầm, cuối cùng lại hóa thành một cái đầu sư tử màu vàng và lao thẳng về phía Nalakùvara.

Ngay khi Nhiên Đăng vừa hét lên thì Nalakùvara đã bị thổi bay ra xa, chưa lấy lại thăng bằng thì cái đầu sư tử kia đã thành hình và phóng tới chỗ cậu. Dù vậy Nalakùvara không hề hốt hoảng, cậu chỉ bình tĩnh cởi vòng Càn Khôn trên vai ra rồi ném mạnh về phía trước. Ngay khi vòng Càn Khôn va vào cái đầu sư tử liền đem nó đánh cho tan nát, toàn bộ năng lượng tạo nên nó đã trở nên hỗn loạn dưới cú đánh từ Vòng Càn Khôn và chậm rãi tan biến vào hư vô.

Tiếp đó Vòng Càn Khôn thế đi không giảm mà lao thẳng về phía của Nhiên Đăng. Cảm nhận được nguy hiểm Nhiên Đăng vội vàng lấy bát Tử Kim ra khỏi tay áo rồi ném nó lên trời.

Chiếc bát đón gió mà to ra, sau đó úp xuống muốn chụp lấy Nalakùvara và vòng Càn Khôn vào bên trong.

Chỉ là Vòng Càn Khôn đã lập tức biến lớn và chống lên miệng bát khiến nó không úp xuống được, rồi Vòng Càn Khôn đột ngột phát lực hất văng bát Tử Kim lên không.

Sau đó Vòng Càn Khôn cũng lao theo lên không và gõ tới tấp vào bát Tử Kim, cái bát b·ị đ·ánh 1 suốt lúc rồi bỗng nhiên rung lên liên hồi như thể nó đang nổi giận.

Nó không nhìn sự điều khiển của Nhiên Đăng mà chỉ nhắm đến Vòng Càn Khôn mà lao tới, chiếc vòng sắt thấy vậy cũng lao lên theo và cả 2 càng đánh càng xa, thoát khỏi phạm vi chiến trường của Nalakùvara và Nhiên Đăng.

Nhìn thấy chiếc bát của mình mất khống chế mà chỉ lo đánh nhau với vòng Càn Khôn khiến cho Nhiên Đăng trở nên vô cùng khó chịu. Hắn tức giận giật đứt chuỗi tràng hạt trên cánh tay khiến cho 108 viên tràng hạt rơi xuống đất rồi lẩm bẩm niệm chú.

Theo tiếng chú vang lên 108 viên tràng hạt đồng loạt toả sáng rồi bắn thẳng lên trời và biến thành 108 món binh khí khác nhau: đao, kiếm, búa, thương, kích, chùy, câu, mác... tất cả đều có đủ.

– “Đi!” Nhiên Đăng chỉ tay về phía Nalakùvara, và ngay lập tức 108 món binh khí nhắm vào đầu của Nalakùvara mà rơi xuống như mưa.

Nhưng Nalakùvara không hề tỏ ra sợ hãi. Từ sau đầu cậu hai chiếc đầu khác đã mọc ra, và từ trên lưng lại xuất hiện thêm bốn cánh tay nữa, mỗi tay lại cầm một loại binh khí hoặc bảo bối.

Tiếp đó Nalakùvara chân đạp lên Phong Hỏa Luân mà bay v·út lên không, hướng tới trận mưa binh khí đang ập đến mà bay lên nghênh kích.

Nhờ có ba chiếc đầu nên Nalakùvara sở hữu tầm nhìn 360 độ không góc c·hết. Sáu cánh tay của cậu nắm giữ sáu loại bảo bối và binh khí khác nhau, đánh bật mọi thứ có ý định gây tổn thương cho cậu.

Tay phải của Nalakùvara cầm Hỏa Tiêm Thương, xoay múa tạo ra những vòi rồng lửa thiêu đỏ cả bầu trời. Tay trái cầm Trảm Ma Kiếm, chém ra hàng trăm đạo kiếm khí chặt gãy vô số binh khí đang lao tới.

Bốn cánh tay còn lại thì chia nhau nắm giữ những món bảo bối lợi hại gồm: Đả Tiên Kim Chuyên (gạch vàng) Hỗn Thiên Lăng, Phục Long Tác, và Kim Cương Phục Ma Xử, mỗi món đều vô cùng lợi hại.

Giữa trời cao, Nalakùvara chỉ cần múa thương và vung kiếm trong chốc lát đã khiến 108 món binh khí của Nhiên Đăng chỉ còn lại một nửa. Nửa còn lại thì bị sáu món bảo bối mà Nalakùvara cầm trong tay đập vỡ tan tành.

Và nhân lúc Nalakùvara không để ý, Nhiên Đăng đã âm thầm rút một cây thước bằng ngọc xanh từ trong tay áo ra rồi ném lên không trung. Cây thước vừa rời tay liền lặng lẽ bay về phía Nalakùvara, ẩn mình trong đống binh khí còn sót lại. Rồi nhân khi Nalakùvara mất cảnh giác, cây thước ngọc lập tức gia tốc, nhắm thẳng vào đầu của cậu mà đập xuống.

Điều kỳ lạ là dù cây thước đang bay với tốc độ cực nhanh, chẳng khác gì một chiếc máy b·ay c·hiến đ·ấu, nhưng tuyệt nhiên không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hơn nữa, cây thước lại vô cùng trong suốt, khiến việc phát hiện bằng mắt thường trở nên cực kỳ khó khăn.

Từ xa, Nhiên Đăng nhìn thấy Lượng Thiên Xích của mình sắp lập công một lần nữa, không kìm được mà nở nụ cười đắc thắng.

Nhưng ngay khi cây thước chỉ còn cách đầu của Nalakùvara trong gang tấc thì bất ngờ một trong bốn cánh tay phía sau lưng cậu đã thả Hỗn Thiên Lăng ra rồi vươn tay bắt gọn cây thước trong chớp mắt.

Nụ cười đắc thắng của Nhiên Đăng lập tức đông cứng lại trên mặt, vẻ đắc ý nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ hoảng hốt, bối rối, xen lẫn 1 chút khó hiểu.

Khi món binh khí cuối cùng bị Nalakùvara dùng Phong Hỏa Luân đá gãy, hắn mới có thời gian nhìn xuống Nhiên Đăng dưới mặt đất.

Nalakùvara chậm rãi hạ ánh nhìn, dùng ba cặp mắt đỏ rực ánh lửa của mình chăm chú quan sát Nhiên Đăng, rồi cất giọng lạnh lùng:

- "Chiêu đánh lén này của ngươi rất chuẩn xác về thời cơ, nhưng tiếc thay, mọi suy nghĩ và kế hoạch của ngươi, ta đã thấu suốt từ trước".

Ngay khi Nhiên Đăng lộ vẻ khó tin và chuẩn bị thốt ra "Cái gì ?" thì Nalakùvara đã tiếp tục nói:

- "Thiên nhân bọn ta từ khi sinh ra đã sở hữu bốn trong sáu phép thần thông mà kinh Phật ghi chép, bao gồm: Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Thần Túc Thông, và Tha Tâm Thông".

- "Và kể từ khi bắt đầu giao chiến, ta đã luôn mở Tha Tâm Thông để đọc thấu mọi suy nghĩ lẫn âm mưu của ngươi".

- "LÀM SAO CÓ THỂ" !?

- "TA KHÔNG TIN ! TẠI SAO TU DI SƠN CÁC NGƯƠI LẠI SỞ HỮU LOẠI NĂNG LỰC ĂN GIAN NHƯ VẬY ĐƯỢC" !!??

Nhiên Đăng vừa nghe Nalakùvara nói xong liền hét lên trong cơn phẫn nộ.

Nhiên Đăng hét lên hoảng loạn, nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Rồi tại trước mặt Nalakùvara, Nhiên Đăng bắt đầu kết ra vô số thủ ấn và miệng lẩm bẩm niệm ra những câu chú khó hiểu.

Vầng hào quang phía sau lưng hắn theo từng động tác và câu thần chú mà dần rực sáng. Ánh sáng ấy bao trùm toàn thân Nhiên Đăng rồi kéo dài và vươn lên tận trời cao.

Khi luồng sáng chói lòa tan đi, hiện ra một vị Phật toàn thân rực rỡ ánh vàng, cao 7,1 mét(Trượng Lục Kim Thân) đang chắp tay mà đứng. Và gương mặt của vị Phật đó lại giống hệt như Nhiên Đăng.

Khác với vẻ an tường, bình tĩnh lúc vừa xuất hiện, khi kim thân của Nhiên Đăng mở mắt ra thì trong mắt của hắn tràn đầy sự căm tức hướng thẳng về phía Nalakùvara. Ngay sau đó, vị Phật vươn tay, nhắm vào Nalakùvara và siết chặt nắm tay lại.

Lập tức, không gian xung quanh Nalakùvara như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến cậu không thể cử động được. Một cảm giác choáng váng ập đến, và khi tỉnh lại thì cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Giờ đây, Nalakùvara đứng giữa một đàn tràng khổng lồ rộng vô biên vô tận.

Trên đầu là vô số đóa hoa trời kì lạ đang chậm rãi rơi xuống, xung quanh là hàng triệu tín đồ đang quỳ lạy và tụng kinh. Và trên không trung là vô số Phật Đà, Bồ Tát, Già Lam, La Hán Yết Đế cùng Thiên Long Bát Bộ chúng đang cúi nhìn xuống đàn tràng bên dưới, vừa tụng kinh vừa mỉm cười hiền lành.

Nhưng bất chợt, toàn bộ những Bồ Tát và thần thánh trên không trung bỗng chốc biến đổi. Những gương mặt hiền từ của các vị Phật Đà, Bồ Tát, La Hán đồng loạt hóa thành tướng Minh Vương giận dữ, các Thiên Vương và Thiên chúng cũng gầm thét thị uy, tỏ ra vô cùng hung bạo.

Kinh văn thâm sâu mà chúng tụng niệm bỗng biến thành vô số lời trách cứ và nguyền rủa. Ban đầu chúng trách mắng Nalakùvara vì đã mang g·iết chóc đến cõi Phật, chế giễu cậu không biết tự lượng sức mà dám thách thức chư tiên, thần, và Phật. Chúng còn cố gắng dụ dỗ Nalakùvara quy y, hứa hẹn sẽ ban cho cậu một vị trí trong hàng ngũ chư Phật.

Nhưng sau một hồi dụ dỗ không thành, thì cuối cùng tất cả lập tức chuyển thành những lời mắng nhiếc và nguyền rủa. Bởi vì Nalakùvara hoàn toàn không để tâm đến bất kỳ điều gì chúng vừa nói cả.

Đứng giữa đàn tràng, Nalakùvara ngẩng đầu nhìn đám thần thánh trên không trung và lạnh nhạt nói:

- "Thu lại trò hề của ngươi đi, Nhiên Đăng. Khả năng mê hoặc của môn thần thông [Thủ trung Phật quốc] này chỉ có tác dụng với người thường hoặc những kẻ yếu hơn ngươi mà thôi".

- "Ngươi thật sự nghĩ rằng thứ này có thể vây khốn được ta sao" ?

Dứt lời, Nalakùvara vươn tay, và ngay lập tức vòng Càn Khôn đã đập vỡ không gian mà bay vào tay cậu.

Trong khoảnh khắc hào quang lóe lên, chiếc vòng Càn Khôn đã hoàn toàn biến đổi. Từ một chiếc vòng sắt thô kệch, nó giờ đây được bao bọc bởi một lớp vàng mỏng, với vô số lưỡi dao hình cánh sen nạm đá quý chạy dọc trên bề mặt.

Sau khi vòng Càn Khôn hoàn toàn biến đổi, nó tự động thoát khỏi tay của Nalakùvara mà bay lơ lửng lên không trung rồi chậm rãi xoay tròn. Nalakùvara chăm chú nhìn thẳng vào lũ thần thánh trên bầu trời, tiếp đó vươn tay và nâng vòng Càn Khôn qua khỏi đầu để chuẩn bị ném nó đi.

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói ấm áp mang theo vẻ cao thượng và tôn quý, bỗng vang lên bên tai Nalakùvara:

- 'Thái tử, xin chậm lại.'

Theo giọng nói ấy, đám thần thánh đang chửi rủa trên bầu trời lập tức cứng đờ, tiếng nguyền rủa liền biến mất. Các cánh hoa bay lả tả quanh Nalakùvara cũng ngừng lại giữa không trung.

- "Tạm dừng thời gian sao" !?

Cảm nhận được dòng chảy thời gian xung quanh mình đã bị đông cứng, Nalakùvara kinh ngạc và khẽ lẩm bẩm.

Nalakùvara thử sử dụng các phép thần thông của mình như Tha Tâm Thông, Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông và Thần Túc Thông để tìm ra người đang nói chuyện, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Nhận thấy Nalakùvara đang cố tìm kiếm, kẻ kia bật cười nhẹ rồi nói:

- 'Không cần tìm đâu, Nalakùvara. Ta không có ác ý, chỉ muốn nhờ ngươi một việc mà thôi".

Nghe vậy, Nalakùvara liền cảnh giác hỏi:

- "Không biết tôn giả có điều gì muốn nhờ?'

Giọng nói kia lại vang lên, nhưng lần này trong giọng điệu có mang theo một chút tức giận:

- "Nhiên Đăng đạo nhân từng dùng 24 viên Định Hải Châu để diễn hóa thành nhị thập tứ chư thiên, trong số những chư thiên bị mạo danh thì ta và vợ ta cũng nằm trong đó".

Lông mày Nalakùvara thoáng nhảy lên khi nghe câu nói, nhưng cậu vẫn im lặng lắng nghe tiếp.

- "Nếu hắn chỉ g·iả m·ạo ta thì cũng thôi, nhưng tên đạo sĩ thúi đó lại dám g·iả m·ạo cả người vợ yêu quý của ta ! Hơn nữa hắn còn làm ra một hình dáng xấu xí, hoàn toàn không giống người vợ xinh đẹp của ta chút nào ! Thế nên ta tuyệt đối không thể tha cho hắn" !!

Giọng của chàng thanh niên bỗng cao lên, nhưng rồi ngay sau đó, theo 1 tiếng đàn thoảng qua thì giọng anh ta dần hạ xuống và bình tĩnh lại:

- "Vì vậy, Nalakùvara à, hãy cất Vasavi Shakti mà Indra tặng cho ngươi đi. Thứ đó chỉ dùng được một lần thôi nên không cần thiết lãng phí vào tên đạo sĩ thúi này".

- 'Ta sẽ cho ngươi mượn binh khí của ta. Hãy dùng nó để hủy diệt thế giới này và cả Nhiên Đăng đi" !!

Khi giọng nói của chàng thanh niên vừa biến mất thì trước mặt Nalakùvara bỗng xuất hiện một món bảo bối kỳ lạ. Vật này có tạo hình giọt nước và có màu đen tuyền, được bao bọc bởi khung vàng. Hai bên là ba đôi cánh vàng giang rộng, trong khi ở trung tâm vòng tròn là một viên ngọc lớn màu xanh trong suốt, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Và sau một lúc suy tư thì Nalakùvara quyết định làm theo yêu cầu của giọng nói kia. Cậu thu hồi vòng Càn Khôn và vươn tay chạm nhẹ vào món bảo bối trước mặt. Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào thì đồng tử của Nalakùvara lập tức thu nhỏ lại vì kinh hãi và hốt hoảng giật tay ra khỏi thứ đó.

Chỉ với một cái chạm nhẹ, toàn bộ thông tin về vật này đã được truyền vào tâm trí Nalakùvara. Và chính việc nhận ra danh tính của chủ nhân cùng tác dụng khủng kh·iếp của nó khiến cậu không khỏi sững sờ.

Nalakùvara trừng to mắt, khó khăn nuốt nước bọt, rồi chậm rãi thốt lên tên của món v·ũ k·hí:

- 'M... Ma... Mahā Pralaya(Tài Định Quy Diệt Hồi Kiếm/Thanh kiếm xoay vòng mang đến thẩm phán và hủy diệt) Astra tối thượng của thần Brahma!'"

Đối diện với món thần khí trước mặt, hai tay Nalakùvara rung lên bần bật mà không dám chạm vào nó. Bởi vì món đồ có tạo hình kì lạ này thực chất chính là thần kiếm hủy diệt thế giới, là thứ mà chỉ cần vung lên là cả thế giới sẽ ngay lập tức Game Over.

Dù kiếp trước Na Tra của cậu là một thằng nhóc đầu đường xó chợ, sống vô pháp vô thiên, chẳng khác nào tai tinh hạ phàm, chỉ biết mang tai họa đến cho người thân, bạn bè và cả gia đình thì cũng sẽ không bao giờ dám chạm vào món thần khí trước mặt này.

Cảm giác sợ hãi đang dâng trào trong cậu tựa như sóng lớn cuồn cuộn, khiến cho Nalakùvara gần như không thở nổi. Bởi thanh thần kiếm trước mặt này không phải là một món bảo vật thông thường mà nhân loại có thể chạm tay vào, nó là biểu tượng của sự hủy diệt, là lời khẳng định về cái kết cho thế giới.

Thế nên Nalakùvara vô cùng rõ ràng chỉ cần một cử động sai lầm, một ý nghĩ lệch lạc, mọi thứ sẽ chấm dứt.

Trong quan niệm của Ấn Độ giáo, thế giới sẽ phải trải qua bốn chu kỳ và chu kỳ sau sẽ càng tồi tệ hơn chu kỳ trước. Đến khi đạo đức nhân loại đã suy đồi đến mức không còn cứu vãn được nữa thì đó sẽ là chu kỳ cuối cùng, Kali Yuga.

Và trong chu kỳ đó, hóa thân cuối cùng của Viṣṇu sẽ giáng sinh dưới cái tên Kalki. Lúc đó, Kalki sẽ cầm trong tay một thanh kiếm thần, thực hiện công cuộc hủy diệt thế giới và tái lập một thế giới mới tốt đẹp hơn.

Thanh kiếm đó chính là Mahā Pralaya, món v·ũ k·hí đang ở trước mặt Nalakùvara đây. Nó chính là Astra đại diện cho c·ái c·hết của Brahma, cho ngày tàn của thế giới.

Cuối cùng sau một lúc do dự, Nalakùvara đành phải đưa tay cầm lấy Mahā Pralaya và làm theo ý muốn của Brahma, thời gian cũng theo đó mà bắt đầu chảy lại như cũ.

Khi thời gian đã trôi lại bình thường thì đám thần phật trên bầu trời ngay lập tức chú ý tới Nalakùvara cùng món đồ kỳ lạ đang lơ lửng trên tay cậu.

Trong ánh mắt nghi hoặc của chúng, Nalakùvara hít sâu một hơi rồi vươn tay chạm vào Mahā Pralaya. Ngay lập tức, một lưỡi kiếm ánh sáng mọc ra từ phần đỉnh nhọn của khung vàng bao quanh viên ngọc và biến nó thành 1 thanh kiếm thực sự nhưng không hề có chuôi cầm.

Nhưng dù không có tay cầm thì Mahā Pralaya vẫn có thể di chuyển tự do theo tâm ý của Nalakùvara. Cậu điều khiển nó bay lên cao, chĩa lưỡi kiếm về phía đám thần thánh trên trời.

Nalakùvara lẩm bẩm niệm.

- "Ngươi chính là vòng luân hồi của sáng thế và diệt vong. Cứu vớt người thiện, phán quyết kẻ ác. Thức tỉnh đi, xoay tròn đi, hãy mang sự hủy diệt đến với thế gian" !

-"Công suất xuất lực: Tối thiểu, năng lượng hạn mức: Cực tiểu. Hãy lấy trạng thái này mà khởi động đi, Mahā Pralaya" !!

Theo tên của nó được Nalakùvara thốt lên, thanh kiếm ngay lập tức vung xuống. Hành động ấy tựa như một mệnh lệnh, khi thanh kiếm được vung xuống thì thế giới xung quanh đã ngay lập tức tiến vào chu kỳ hủy diệt của chính nó.

Theo Mahā Pralaya được vung xuống, một nguồn năng lượng khổng lồ và siêu đậm đặc đã tràn ra khỏi thanh kiếm, bao phủ toàn bộ thế giới bên trong Viên Giác Động. Thứ năng lượng này không hề phân biệt từng sinh vật hay vật thể cụ thể, mà coi toàn bộ thế giới như một đơn vị duy nhất, như một mô hình để tiến hành tái cấu trúc.

Dưới sự điều khiển của Nalakùvara, ngoại trừ bản thân cậu, Ma gia tứ huynh đệ, và các món pháp bảo của Nhiên Đăng ra, mọi thứ khác bên trong Viên Giác Động đều bị tiến hành xóa bỏ toàn diện. Không một dấu vết nào của sự sống hay thời gian được cho phép tồn tại.

Trong tích tắc thì toàn bộ thế giới đã bị nhấn chìm trong ánh sáng trắng thần thánh mà Mahā Pralaya tỏa ra.

- "KHÔNG! KHÔNG!! KHÔNG THỂ NÀO! THỨ SỨC MẠNH GÌ ĐÂY!? THẾ GIAN NÀY LÀM SAO LẠI CÓ THỨ SỨC MẠNH THÁI QUÁ NHƯ VẬY ĐƯỢC CƠ CH..."

Tiếng hét thất thanh của Nhiên Đăng vang lên nhưng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi ánh sáng chói lóa và biến mất, như thể không tồn tại trên cõi đời này nữa.

Và khi Nalakùvara mở mắt lần nữa, cậu phát hiện mình đang đứng bên ngoài động Viên Giác, xung quanh là Ma gia tứ tướng đang ngất xỉu, còn các món bảo bối của Nhiên Đăng thì đang nằm lăn lốc trên mặt đất.

Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra Mahā Pralaya đã biến mất và thế giới vẫn còn nguyên vẹn.

Tiếp đó cậu dõi mắt nhìn vào Viên Giác Động, nhưng nơi đó giờ chỉ còn là một không gian hỗn độn, không có gì cả. Tất cả mọi thứ bên trong đó như đình đài lầu các, núi non sông biển và bao gồm cả thời gian cùng không gian đều đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn 1 cái lỗ trống rỗng bị một sức mạnh vô hình nào đó khoét bỏ.

Chương 214: Nalakùvara/Na Tra Câu Phạt La