Chương 47: Ngoại truyện 3
Tại biên giới của 1 nước nào đó nằm tại Trung Đông vốn là 1 phần của Đế Quốc Ba Tư cổ đại.
Người dân nơi đây đang chịu sự t·ấn c·ông bởi 1 tổ chức khủng bố, điều đó khiến họ phải ẩn nấp trong nhà tránh ra đường vì sợ bị g·iết hại.
Bất quá không phải ai cũng sợ hãi phải ra đường như vậy, trên con đường vắng vẻ và hoang tàn đột ngột xuất hiện 1 bóng người đang thản nhiên dạo bước.
Đó là 1 chàng thiếu niên tuấn tú trong độ tuổi 15 với mái tóc ngắn đỏ tươi, ánh mắt màu vàng kim, trên trán có hình xăm tương tự ngọn lửa.
Cậu khoác trên mình 1 chiếc áo choàng dài màu trắng với mũ trùm, đeo bên hông chiếc thắt lưng bằng da là 1 con dao nhỏ.
Cậu vừa đi vừa dùng đôi mắt màu vàng của mình nhìn vào khung cảnh xung quanh, khi cậu thấy 1 số bóng người lấp ló trong khung cửa thì cậu nở 1 nụ cười nhẹ và phất tay chào hỏi họ, nhưng họ lại nhanh chóng trốn đi vì sợ hãi.
-"Cậu thiếu niên, này cậu thiếu niên" ?
Từ 1 căn nhà 1 giọng nói già nua vang lên gọi lại.
-"Có chuyện gì sao, thưa ông" ?
Cậu thiếu niên bước tới cửa sổ của căn nhà và nhẹ giọng hỏi thăm.
-"Cậu là khách du lịch đúng không ? Cậu đừng đi tiếp nữa, phía trước đang bị chặn lại bởi quân lính của 1 tổ chức vũ trang đã t·ấn c·ông chúng tôi, chúng sẵn sàng bắn vào dân thường mà không cần quan tâm gì cả đâu" !
1 ông lão hơi đưa đầu khỏi cửa sổ và hảo tâm nhắc nhở cho cậu thiếu niên.
-"G·i·ế·t cả dân thường sao !? Không lẽ bọn chúng không có 1 chút tự tôn của 1 chiến sĩ hay sao" ?
Chàng thiếu niên kinh ngạc hỏi thăm ông lão.
-"Chiến sĩ ? Chiến sĩ gì chứ, bọn điên đó chỉ muốn chứng tỏ bản thân là 1 tín đồ trung thành của vị thần chúng tôn thờ mà thôi. Kể từ khi thần linh trở về thì bọn chúng càng thêm điên dại mà gây chiến khắp nơi, bọn chúng luôn hô vang vì thần linh rồi mặc sức g·iết chóc và c·ướp b·óc" !!
Giọng nói của ông lão tràn đầy tức giận.
-"Con trai tôi, nó đã bị chúng bắn vào đêm hôm trước chỉ vì muốn kiếm thuốc cho vợ chồng tôi, bây giờ nó đang hôn mê chỉ sợ không qua được hôm nay nữa rồi ! Cậu mau trốn đi đi, nơi này không xứng đáng cho cậu ở lại đâu".
Ông lão tràn đầy đau thương và giọng nói của ông nghẹn ngào khi nhắc tới con của mình.
-"Ta hiểu rồi, cảm ơn ông" !
Cậu thiếu niên gật đầu.
-"Trong lúc này mà ông vẫn nén sự sợ hãi mà cảnh báo cho ta như vậy chứng tỏ ông là 1 người tốt, và đối với ta thì người tốt nên được khen ngợi" !
Cậu ta nở 1 nụ cười vô cùng vui vẻ nhìn ông lão.
-"Đây hãy cầm lấy cái này, nó sẽ chữa lành bệnh tật của ông và vợ mình đồng thời cứu lấy mạng sống của con trai ông".
Cậu thiếu niên nở 1 nụ cười hiền lành rồi với tay qua cửa sổ và đưa cho ông lão 1 cọng lông vũ.
Cọng lông vũ trên tay chàng thiếu niên có 7 màu sắc được phân chia rõ ràng tựa cầu vồng, nó đang tỏa ra 1 ánh hào quang trắng sáng và ấm áp.
Cọng lông vũ rơi xuống khi cậu ta bỏ tay ra và ông lão nhanh chóng dùng 2 tay đón lấy nó, ngay khi vừa chạm vào bệnh tật đang t·ra t·ấn ông lập tức được chữa lành và ông lão cảm thấy 1 luồng sức mạnh đang chạy khắp cơ thể khiến ông trở nên khỏe mạnh như 1 chàng trai trẻ tuổi.
-"Tạ ơn ngài, tạ ơn ngài, ngài đúng là vị thiên sứ được Đấng Sáng Tạo phái đến nhân gian này" !!
Ông dùng 2 tay nâng cọng lông vũ trong khi vừa khóc vừa không ngừng cảm ơn.
-"Thiên sứ sao ? Mặc dù ta cùng bọn chúng có sự tương đồng nhất định nhưng ta khác biệt hoàn toàn với bọn chúng".
Chàng thiếu niên khi nghe được lời cảm tạ của ông lão chỉ nhẹ giọng nói thầm 1 câu rồi tiếp tục đi tới không chút ngần ngại.
Sau khi ông lão đem cọng lông vũ đi chữa trị cho vợ con mình, thì từ nơi đóng quân bỗng chốc nổi lên vô số tiếng s·ú·n·g.
Tiếng s·ú·n·g, t·iếng n·ổ, tiếng la hét vang khắp cả vùng xung quanh khiến cho những người dân tội nghiệp chỉ có thể sợ hãi trốn tránh trong nhà mình.
Chỉ đến vài ngày sau, khi người dân tại đây phát hiện không còn bóng dáng của nhóm lính thuộc tổ chức vũ trang kia xuất hiện nữa thì họ mới dám ra ngoài.
Khi 1 số người to gan đi đến khu đóng quân, thì trước mắt họ là 1 khung cảnh khủng kh·iếp được tạo thành từ máu và thịt.
Trong doanh trại nằm đầy những t·hi t·hể cụt tay, cụt chân thậm chí có những kẻ còn mất cả đầu hoặc b·ị c·hém đôi cơ thể.
Có những tên bị đóng đinh trên tường bằng các ống thép xuyên bụng, 1 số tên khác lại bị nghiền nát xương sống, cắt hết gân tay, gân chân và khi chúng bò lết trên đất đã tạo ra những con đường được vẽ nên từ máu của chúng.
Tên chỉ huy của khu doanh trại thì bị đóng đinh trên tường với gương mặt đau đớn và sợ hãi tột độ, cơ thể của hắn b·ị c·hém đứt chỉ còn nửa trên và nửa dưới của hắn thì nằm tuốt đằng xa, có vẻ như hắn sau khi b·ị c·hém đôi vẫn còn sống và bị kéo đến bên tường rồi đóng đinh lên đó bằng những ống thép.
Sau khi tiêu diệt cả doanh trại kia, cậu thiếu niên đang đứng trên 1 ngọn núi cao nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
~"Ngài thân là Thiện Thần nhưng hành động tàn ác và dã man như thế liệu có hợp lý không" ?
Giọng nói lạnh lùng của Eva hiện lên trong đầu cậu thiếu niên.
-"Ta chỉ là đang thực hiện chức trách của mình mà thôi, kẻ làm ác sẽ phải chịu sự trừng phạt, người làm thiện nên được khen thưởng".
Cậu thiếu niên cười nhẹ.
~"Nhưng hành động như vậy liệu có bị xem là tà ác hay không" ?
-"Nếu ta không g·iết chúng thì chúng sẽ tiếp tục gây hại cho những người khác, nếu ta không tàn nhẫn thì sẽ khó mà cảnh cáo những tên khác, nếu ta vì sợ bị xem là ác mà để chúng sống thì 1 khi chúng khôi phục chúng sẽ tiếp tục mang đến đau thương cho kẻ khác".
-"Nếu ta vì giữ lại đạo đức và tôn nghiêm của thiện mà không diệt cỏ tận gốc thì sẽ tạo thành cục diện 《Bảo vệ không được Thiện - Diệt trừ không sạch Ác》. Như vậy ta xứng đáng được xem là Thiện Thần chăng" ?
Chàng thiếu niên hoàn toàn không để tâm đến việc bị xem là ác thần, cậu vô tư trả lời câu hỏi của Eva đồng thời hỏi ngược lại cô.
~"..............." !
Eva im lặng 1 lúc khi nghe câu hỏi của cậu.
~"Vậy thì mời ngài nhận quà thưa Quân Thần của Ba Tư".
~"Ting ! Chúc mừng ngài nhận được [Linh Quang Vương Miện • Khvarenah]".
~"Ting ! Chúc mừng ngài nhận được Thần Cách của 7 vị thánh Amesha Spenta".
~"Ting ! Chúc mừng ngài nhận được [Another Cosmology • Avesta]".
-"Avesta sao !? Không thể ngờ ta lại được sở hữu nó" !!
Bahram khi nhìn thấy quà tặng của mình đã mở miệng cảm khái 1 câu.
-"Đã đến lúc nên để thế giới biết đến sự tồn tại của ta rồi".
-"Ta là kẻ mang lại chiến thắng, là người bảo vệ vương quyền, là người mang đến ánh sáng, là người bảo vệ của Mithra, là người bảo vệ cái Thiện và những người thiện lành, là kẻ tiêu diệt mọi cái Ác" !
-"Ta chính là thường thắng mà bất bại chiến sĩ Bahram/Verethragna" !!
Bahram cười lớn, cậu giang 2 tay ra và lớn tiếng tuyên bố.
Bầu trời ngay lập tức biến đổi theo ý chí của cậu.
Bầu trời vốn đang nắng gắt ngay lập tức bị che phủ bởi mây đen, và 1 cơn lốc khổng lồ lập tức xuất hiện cuốn lấy mọi thứ.
Từ trong mây 1 con bò đực cường tráng với cặp sừng vàng rống lên và tung bay trên trời, trên sừng bò hiện lên ánh sáng thần thánh tràn đầy sức mạnh.
1 con ngựa trắng cao lớn có tai và móng bằng vàng, đang mang dây cương và hàm thiếc cũng bằng vàng lao ra khỏi đám mây rồi phi nước đại trên bầu trời, nơi nó chạy qua đều để lại thứ ánh sáng rực rỡ tựa mặt trời từ trên thân thể nó.
1 con lạc đà đang mặc trên mình 1 bộ quần áo vô cùng đẹp đẽ cũng chạy ra khỏi đám mây. Nó có đôi mắt màu xác bạc sáng ngời, vai rộng lưng dày, 2 bướu nhô cao, 4 chân tráng kiện đang đạp trên không chạy nhảy trên trời.
Theo 1 tia sét đánh xuống đất, tại nơi bị sét đánh đó 1 con lợn rừng khổng lồ với những đốm trắng trên mặt, da lông đen thui, cặp chân như sắt, gót và vuốt bằng sắc, phần chớp đuôi tựa như 1 cái móc câu bằng sắc. Nó dẫm mạnh 2 chân trước xuống đất và bắt đầu cày nát mặt đất bằng thứ sức mạnh kinh khủng của nó.
1 tiếng chim hót vang lên khắp đất trời và từ trong mây 1 con chim kì lạ nhưng xinh đẹp xuất hiện, nó có bộ lông vũ đa sắc phát ra những tia sáng tựa cầu vồng và rải xuống đất những chiếc lông vũ nhỏ, khi lông vũ chạm đất thì từ dưới đất cây cỏ xanh mát điên cuồng đâm trồi và chỉ trong tích tắc đã tạo nên 1 biển hoa xinh đẹp.
Lại 1 tia sét giáng xuống nhưng lần này nó đánh lên 1 đỉnh núi, ngay lập tức 1 con dê rừng đực với cặp sừng nhọn hoắt hiện ra và kêu vang, sấm sét theo tiếng kêu vang của con dê đánh xuống càng thêm mãnh liệt.
Trong biển hoa vừa được tạo ra 1 con cừu đực vô cùng xinh đẹp mang bộ lông trắng muốt với cặp sừng cong bước ra từ mặt đất, nó lười biếng khẽ kêu rồi nằm lăn ra trên biển hoa mà thỏa thích chơi đùa.
Từ trên người Bahram xuất hiện 1 vầng hào quang sáng chói tựa như vương miện treo lơ lửng trên đầu, từ vầng hào quang kia tỏa ra 7 loại sáng thần thánh chiếu rọi 8 phương, rồi cậu đưa chân đạp vào hư không và dần dần bước lên bầu trời.
Trong lúc bước đi thì quần áo trên người cũng bắt đầu biến hóa, bộ áo choàng dài biến thành 1 bộ áo giáp che phủ toàn thân kiểu Ba Tư cổ đại, thanh dao nhỏ bên eo cũng biến thành 1 cây đao Shamshir với cán vàng đính ngọc, lưỡi đao cong và nhỏ màu bạc trắng phản xạ ánh sáng của mặt trời mỗi khi được rút ra.
Sau đó không chút do dự, Bahram trực tiếp bay tới hang ổ của tổ chức khủng bố kia rồi giáng xuống thần phạt cho bọn chúng.
Vài ngày sau khi nơi đó được phát hiện ra thì nơi đó không còn kẻ nào sống sót mà chỉ có các t·hi t·hể tàn khuyết chất đầy thành 1 tòa núi nhỏ, máu và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vương vãi khắp nơi tạo ra 1 khung cảnh địa ngục nơi trần gian.
Chỉ vài ngày sau tin tức về tổ chức khủng bố bị toàn diệt đã được truyền tới các quốc gia và tổ chức vũ trang lân cận, danh tính cũng như hành động của Bahram cũng đã được làm sáng tỏ.
Sau đó các tổ chức và các quốc gia khác cũng nhanh chóng rút quân, bọn chúng sợ hãi 1 ngày nào đó sẽ đón nhận thần phạt từ Bahram như cái tổ chức xui xẻo kia.
Nhờ thế vùng Trung Đông lại 1 lần nữa có được hòa bình sau 1 thời gian dài chìm vào hỗn loạn do c·hiến t·ranh mang lại.
Cái tên của Bahram cùng Hỏa Giáo lại 1 lần nữa được nhớ đến và tại các ngôi đền của Hỏa Giáo các bài thánh ca lại được cất lên vinh danh Quân Thần Bahram.