Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 7: Tướng quân, thiếu nữ và thiếu niên
Sau khi đồ sát toàn bộ quân đoàn quỷ, Yorimitsu giũ sạch máu trên lưỡi thanh Tachi và tra nó vào lại vỏ, sau đó cô bước lại trước mặt các binh sĩ.
-"Các ngươi đã làm rất tốt, trên cương vị 1 quân nhân mà nói ý chí và sự dũng cảm của các ngươi rất đáng khen ngợi. Ta đã quét sạch lũ quỷ đó các ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi". Nói xong Yorimitsu thu hồi sát ý của mình và nở 1 nụ cười xinh đẹp, trong mắt cô tràn đầy sự tán thưởng với các binh sĩ ở đây.
-"Xin cảm ơn tiểu thư vì đã ra tay cứu chúng tôi, ơn nghĩa của người chúng tôi xin ghi nhí trọn đời ! Tại hạ Minamoto Tetsuo, xin được mạn phép hỏi thăm tôn danh của tiểu thư" ? Đè xuống tâm tình kích động của mình Tetsuo mở miệng cảm tạ đồng thời không quên hỏi thăm danh tính của cô.
-"Ta tên Minamoto no Yorimitsu con gái của Minamoto no Mitsunaka. Ta cần nói chuyện với đương kim Thiên Hoàng để giải thích rõ ràng về tình hình hiện nay, không biết ông có thể truyền tin giúp ta không" ? Giọng Yorimitsu thoáng dịu đi khi biết Tetsuo mang cùng họ với cô, sau khi báo ra tên họ cô cũng bày tỏ mong muốn được gặp mặt Thiên Hoàng của mình.
-"Mi.....Minamoto no Yorimitsu !!!!!" Σ (° ロ °)
Vừa nghe thấy tên của binh sĩ xung quanh đều không kìm được mà hét toáng lên, trong đó vị chỉ huy già Tetsuo càng là 1 mặt không thể tin được.
-"Đúng vậy ta biết là rất khó tin nhưng các ngươi đã nhìn thấy và chiến đấu với yêu quái rồi, thì nhìn thấy người đ·ã c·hết sống lại cũng có thể tiếp nhận đi". Bất đắc dĩ, trên gương mặt xinh đẹp của Yorimitsu lộ ra 1 nụ cười khổ.
-"Vâng, tôi ngay lập tức cho người đi liên hệ Thiên Hoàng và Tổng lý Đại thần dùm người". Lấy lại tinh thần Tetsuo lập tức ra lệnh cho cấp dưới đi liên hệ với Hoàng Cư và Nội các Nhật Bản, đồng thời không quên liên hệ với gia tộc và các con cháu của mình.
-"Thưa tiên tổ, thật xin lỗi vì đã để người nhìn thấy sự bất tài của con cháu" ! 1 khung cảnh kỳ quái xảy ra, sau khi ra lệnh Tetsuo bỗng quỳ xuống và Dogeza trước mặt Yorimitsu trong sự ngơ ngác của binh sĩ xung quanh (: ౦ ‸ ౦:).
-"Ra là vậy, thì ngươi là con cháu của ta sao" ? Lộ ra gương mặt bất ngờ, Yorimitsu cũng xem như hiểu được vì sao Tetsuo lại kinh ngạc đến như vậy khi cô giới thiệu bản thân.
-"Đứng lên đi, ta không có gì để trách ông cả, các người đã làm rất tốt rồi. Thời đại hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với thời của ta nên các ngươi không thể nào đem bản thân mà so sánh với ta được" ! Thở dài Yorimitsu đưa tay nhẹ nhàng kéo Tetsuo đứng lên và vỗ vai an ủi ông.
Trò chuyện 1 lúc người lính liên lạc trở lại và thông báo cho mọi người Thiên Hoàng mời Minamoto no Yorimitsu đến Hoàng Cư tại Tokyo để gặp mặt cũng như bàn bạc về tình hình hiện tại của Nhật Bản.
Trong khi Minamoto no Yorimitsu bay đến Tokyo thì chúng ta tạm thời chuyển tầm mắt đến 1 chỗ khác.
Tại eo biển Shimonoseki hiện có 1 cặp Loli tầm 13-15 tuổi đang có mặt tại đây và 2 cô bé đều có dung mạo vô cùng đáng yêu này đang ngồi trên bờ cát cùng với nhau.
Cô bé đầu tiên có 1 mái tóc đen dài được buộc thành 2 bím tóc cao xỏa ra 2 bên, đôi mắt của bé có màu đỏ tràn đầy sự năng động và nhiệt tình.
Trái ngược với cô bé kia cô bé thứ 2 có mái tóc trắng như tuyết được buộc cao thành kiểu đuôi ngựa, cặp mắt cô có màu xanh lam bình tĩnh và lạnh nhạt.
-"Nè~nè~ Tsukiyo-chan~chị muốn ăn Takoyaki" cô bé tóc đen làm nũng.
-"Hiện giờ làm gì còn ai bán đồ, đừng làm phiền em đọc sách Shouko" cô bé tóc trắng Tsukiyo lạnh lùng nói trong khi tay vẫn tiếp tục lật sách.
-"Tsukiyo-chan~ chị muốn nghe truyện cổ tích em kể cho chị đi" Shouko ôm lấy Tsukiyo và tiếp tục làm nũng. (o ^ ▽ ^ o)
-"Chị mở điện thoại vào Y**tube mà tìm" Tsukiyo lạnh lùng nói, trong giọng nói của cô bé có thể nghe ra được cô bé đang hết sức nhịn lại cơn giận của mình.
Shouko có lẽ nghe ra được sự tức giận của Tsukiyo nên cô bé lùi lại 1 khoảng rồi ngồi đó nhìn vào sóng biển đang đánh trước mặt mình.
5 phút sau
-"Tsukiyo-chan, chị muốn...." có lẽ nghĩ rằng em gái mình đã nguôi giận Shouko lại nhào tới ôm lấy Tsukiyo và chuẩn bị làm nũng.
٩ (╬ʘ 益 ʘ╬) ۶ Tsukiyo tức giận.
-"Bà chị vô dụng này, em đã nói chị đừng có làm phiền em mà ! Suốt ngày chỉ biết ăn-chơi-ngủ, không lẽ trừ 3 việc đó ra chị không còn biết làm gì khác nữa sao" ? Tsukiyo gấp cuốn sách mình đang đọc lại và dùng hết sức bình sinh đập thẳng vào đầu chị gái của mình, vừa đập cô bé vừa mắng nhiếc chị gái mình không thương tiếc.
-"Đau, đau, đau, đau quá à Tsukiyo-chan. Chị không dám nữa đâu ! Thật đó, thật đó" ! Bị Tsukiyo gõ sách vào đầu Shouko lập tức hét toáng lên, cô bé ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất cố gắng bảo vệ cái đầu nhỏ tội nghiệp của mình.
-"Bỏ mặc em trai mình dưới đáy biển tìm đồ còn 2 chị thì chơi đùa ở đây, cả 2 có muốn nói gì không" ? 1 giọng thiếu niên tràn đầy tức giận vang lên sau lưng Shouko và Tsukiyo.
-"Takeru cứu mạng Tsukiyo bắt nạt chị. Thân là em trai em phải có nghĩa vụ bảo vệ chị gái yếu đuối xinh đẹp của mình, nhanh lên mau đánh ngã tà ác Tsukiyo-chan đi" ! Nghe được giọng nói Shouko lập tức lộn nhào 1 cái rồi chạy như bay núp sau bóng người vừa mới tới kia.
Thiếu niên tên Takeru có độ tuổi tương đương Shouko và Tsukiyo và cậu chỉ cao hơn 2 chị mình 1 ít, trong tay cậu đang thì kéo 1 vật gì đó khá dài so với thân thể của cậu.
Cậu có tóc đen ngắn, phần tóc mái 2 bên thì dài hơn và được cột lại để trước ngực. Đôi mắt màu xanh biển cùng với gương mặt tuấn tú có phần nữ tính nhưng khí chất của cậu lại mang cho người ta cảm giác cậu là 1 đứa trẻ lưu manh ngang tàng.
-"Tránh xa em ra, người em đang ướt chưa kể còn dính đủ thứ linh tinh dưới đáy biển nữa" Takeru lộ ra bộ mặt phiền muộn nhìn lấy Shouko đang liều mạng núp sau lưng mình.
-"Như vậy, em tìm thấy nó chưa Takeru". Tsukiyo từ bỏ việc tiếp tục b·ạo h·ành Shouko, cô bé quay đầu nhìn em trai mình và dùng giọng nói lạnh nhạt hỏi thăm về kết quả của cuộc tìm kiếm.
-"Tất nhiên là tìm được rồi, dù khá là khó khăn nhưng thông qua mối liên kết em đã tìm ra nó. Khá là bất ngờ khi không trôi đi quá xa, lúc em tìm ra nó đang nằm dưới 1 lớp cát sỏi dày và bị vô số rong rêu bao trùm đó". Nói rồi Takeru buông thứ đồ trong tay ra, đó là 1 thanh kiếm bằng đồng toàn thân màu đen với 2 lưỡi đối xứng phần thân dưới được tạo hình răng cưa, không có đốc kiếm và phần chuôi bè ra và có 2 lỗ trên đó, cả thanh kiếm đều bị gỉ sét nặng đến mức không nhìn ra được màu sắc nguyên bản của nó.
Nếu thanh kiếm này mà được chính phủ tìm ra thì nó sẽ là 1 tin cực kì chấn động trong nước, đối với hoàng gia và thần đạo Nhật Bản thì thanh kiếm này là bảo vật tối thượng.
Có thể so với nó chỉ có thể là chiếc Kính Yata(Yata no Kagami) và viên ngọc Yasakani(Yasakani no Magatama).
Đúng vậy thanh kiếm này là 1 trong Nhật Bản Tam Thần Khí thanh kiếm Kusanagi(Kusanagi no Tsurugi) khác với mọi người tưởng tượng thanh kiếm không phải là Katana hay Tachi mà là 1 thanh kiếm đồng 2 lưỡi cổ xưa, nó vốn bị thất lạc trong c·hiến t·ranh nhưng nay lại được tìm thấy bởi 3 chị em.
-"Như vậy thứ cần lấy tiếp theo là kính hay ngọc" ? Takeru ngồi phịch xuống đất và hỏi.
-"Theo em thì mình nên lấy ngọc trước, có thứ đó sẽ giúp chúng ta đóng lại Yomi. 1 khi Yomi bị phong ấn thì chúng ta chỉ việc giao Takeru xử lý đống phiền phức còn lại là được. Chị nghĩ sao Đại tỷ" ? Suy nghĩ 1 lúc Tsukiyo cho ra ý kiến của bản thân, song cô bé không quên hỏi thăm ý kiến của Shouko.
-"Vậy thì chúng ta trực tiếp đến Hoàng Cư lấy về ngọc Yasakani đi. Lấy vũ lực của Takeru thì nói lý không được thì chúng ta trực tiếp c·ướp, chị cũng không tin có ai có thể cản được 3 chị em chúng ta". Shouko 2 tay chống nạnh tự tin nói, chứng tỏ cô bé đối với chiến lực của Takeru vô cùng tinh tưởng.
-"Đã rõ, điểm đến kế tiếp của 3 chị chúng ta sẽ là Hoàng Cư". Tsukiyo lạnh lùng nói.
-"Đàm phán cái gì không cần thiết ! 3 chị em nhà Totsuka chúng ta tới lấy thì bọn chúng cần phải biết ơn mà giao ra mới đúng, còn nếu không giao thì em sẽ cho chúng nếm thử Ame no Murakumo". Nhe răng cười, Takeru ngạo mạn nói và trong mắt cậu hiện lên sự lăng lệ ác liệt.
Cả 3 chị em Totsuka Shouko, Totsuka Tsukiyo và Totsuka Takeru theo Tsukiyo sử dụng thần đạo thuật đều đồng loạt biến mất, để lại bãi biển Shimonoseki vắng lặng sau lưng.