Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79
Ném xong anh mới ý thức được mọi chuyện chưa được giải quyết, vì thế lại đi nhặt điện thoại về, nhưng điện thoại đã không bật lên được. Anh đành phải đi đến phòng Khương Mịch ở cách vách, muốn mượn điện thoại cô gọi cho Trác Tuấn.
[Phổ cập kiến thức khoa học đây, cô gái này tên Khương Mịch, là sinh viên năm nhất của Thanh Điện, vừa mới tham gia bộ phim do Hạ Uẩn Dung đầu tư, mà tối hôm qua chính là buổi tiệc đóng máy. Đúng rồi, Khương Mịch là nữ chính được điều động nội bộ đấy, quan hệ như thế nào với Hạ tổng chắc không cần tôi nói nữa đâu ha?]
Vào nhà, Cố Ngôn Phong rót cho Khương Mịch một ly sữa bò nóng rồi mới hỏi: "Có thể nói cho tôi biết chuyện của ba mẹ em không?"
Cho dù cơ thể hiện tại cô dùng không phải là cơ thể của cô, nhưng ngay từ lần đầu gặp Hạ Uẩn Dung cô đã rất có hảo cảm, có thể nói đây chính là duyên phận.
"Vấn đề này bọn họ đã từng đề cập với em bao giờ chưa?" Cố Ngôn Phong hỏi: "Hay trước khi em đến đây, có chỗ này khác thường không?"
Thái độ nhẹ nhàng của anh làm Khương Mịch dần dần bình tĩnh lại.
[Ban đầu chẳng phải Bách Mặc cũng tham gia ? Sau đó không hiểu sao lại hủy hợp đồng, chắc không phải do cô gái này chứ?]
Có thêm một người chú cũng là chuyện tốt. Chỉ là từ lúc xuyên tới đây, cô đã trải qua quá nhiều chuyện mệt mỏi, lúc này muốn tìm ai đó để dựa vào.
[Cảm tạ trời đất, may mắn Bách Mặc không bị cô ta bám lấy.]
Như vậy cũng trùng khớp với thời gian mất tích của hai người nhà Hạ gia. Bác gái mấy tích trước, sau đó bác trai đi tìm rồi mới biến mất theo.
"Em không biết nói từ đâu nữa." Khương Mịch xoa sống mũi, rầu rĩ nói.
Cố Ngôn Phong: "...."
"Gấp đến mấy cũng phải chờ xe dừng lại..." Cố Ngôn Phong đi tới, vừa đỡ Khương Mịch vừa mắng cô vài câu, nhưng chưa nói xong thì đã thấy Khương Mịch chui thẳng vào người mình, ôm chặt lấy anh.
Weibo này dùng từ còn khách khí, nhưng bình luận phía dưới thì không thể nhìn nổi.
Anh nhẹ nhàng cất lên tiếng hát ru, Khương Mịch khóc xong thì thiếp đi ngủ.
Cố Ngôn Phong ôm Khương Mịch thật lâu, mãi đi khi trời gần sáng mới bế cô đặt lên giường.
Cố Ngôn Phong nói có là vì anh đã trải qua sự tình của Phí Nhất Nhược, nếu Hạ Uẩn Dung nghe xong chỉ sợ sẽ hoài nghi nhân sinh.
Vốn Cố Ngôn Phong định đưa cô vào nhà, nhưng nghĩ đến bí mật của cô, anh lại không mở miệng.
Trình Song Song vâng dạ nhét Khương Mịch vào trong xe.
Vậy thì tại sao Cố Ngôn Phong lại biết?
Khương Mịch làm như không nghe thấy, thậm chí còn chưa phát giác La Giang đã đến. Cô vẫn nhìn chằm chằm chỗ đất dưới chân, mắt đảo quanh hết viên đá này đến viên đá khác.
"Bác trai và bác gái đều giống ba mẹ em như đúc, trên đời không thể có sự trùng hợp đến như vậy được." Cố Ngôn Phong khẽ vuốt mái tóc cô, lên tiếng nói: "Hai bác đã mất tích nhiều năm, ba mẹ em lại giống không khác gì bọn họ. Nhũ danh của em lại giống với nhũ danh cháu gái chú Hạ, hơn nữa hai người vừa mới gặp nhau đã có hảo cảm.... Những điều trùng hợp này chứng tỏ cái gì hẳn là em cũng biết rồi, không cần tôi phải nói nữa."
"Ba mẹ em với hai người trong ảnh giống nhau đến mấy phần?" Cố Ngôn Phong chủ động hỏi.
Chương 79
Anh cười: "Tôi còn nhớ tất niên hôm ấy em còn cầu nguyện rằng, hy vọng gia đình nhà chú Hạ có thể mau chóng đoàn tụ. Hiên tại xem ra nguyên vọng của em có thể thực hiện được rồi. Thần may mắn, em có bán điều ước không? Tôi muốn mua."
Nhớ đến hai vợ chồng nhà họ Hạ giống hệt với ba mẹ mình, Khương Mịch vừa kích động mong chờ đồng thời cũng bất an: "Hạ, Hạ gia..."
Khương Mịch rất nhớ ba mẹ cô, trước kia không dám nói nhưng bây giờ có thể nói ra được rồi.
Cố Ngôn Phong nhìn thấy bình luận này, thật sự không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp ném điện thoại.
"Thầy Cố, anh mau xem hot search đi." Giọng nói Trác Tuấn như ẩn chứa sự tức giận.
"Bác gái cũng họ Khương." Cố Ngôn Phong siết chặt lấy tay cô: "Có thể nói cho tôi biết ba mẹ em tên gì không?"
Một người có thể xuyên qua thì tại sao lại không có người thứ hai, thứ ba?
Hắn tới Hòa Xuyên là để ngày mai đưa Khương Mịch quay về trường học, trên đường có chút việc riêng cần làm. Trên đường đi hắn đã gọi điện cho Khương Mịch, sau khi chắc chắn hôm nay không cần về gấp thì mới đi làm việc riêng của mình.
Nhớ đến dáng vẻ khổ sở của Hạ Uẩn Dung đêm nay, cô bất giác đau lòng không chịu được.
Bây giờ ba mẹ cô đang ở một thế giới khác, Hạ Uẩn Dung có thể coi là người thân duy nhất của cô. Sau khi cô biết mối quan hệ của mình với ông, cảm tình đương nhiên sẽ tăng thêm một bậc.
Cố Ngôn Phong không tắt điện thoại mà cứ thế ấn vào Weibo, đứng đầu bảng hot search chính là #Hạ Uẩn Dung yêu đương#.
Khương Mịch nói: "Gần như có thể nói là giống y như đúc, chỉ là người trong ảnh trẻ hơn một chút thôi."
Khương Mịch máy móc đáp lời: "Ba em tên Hạ Vận Trinh, còn mẹ em tên Khương Di."
Khương Mịch nói anh trai và chị dâu Hạ Uẩn Dung rất giống ba mẹ cô, anh liền nghĩ ngay đến việc liệu Khương Mịch có phải chính là Quả quýt hay không?
"Làm sao thế này?" La Giang xuống xe hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, sao gấp gáp thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô làm trợ lý trong giới giải trí đã nhiều năm, biết có một số bí mật thật sự không thể nói, vì thế cô sẽ không hỏi.
Trình Song Song cũng tò mò, nhưng cô biết, chuyện lần này bọn họ gặp phải có lẽ là chuyện vô cùng khó giải quyết, nhìn phản ứng của Cố Ngôn Phong và Khương Mịch là biết ngay.
"Có phải anh đợi lâu lắm rồi không?" Khương Mịch khẽ ngẩng đầu hỏi.
Rất chuyện chuyện không nghĩ được, cũng không dám nghĩ nhiều.
[Chú? Chắc trên giường còn kêu ba nữa hả?]
Cố Ngôn Phong khẽ nhíu mày, nếu chuyện này có liên quan đến chùa thì tại sao trước giờ sư phụ chưa từng nhắc tới?
Khương Mịch bây giờ hoàn toàn tương phản với Khương Mịch náo động thường ngày.
[Tôi là bạn học cấp ba với Khương Mịch này, nghe nói khi đó cô ta mặt dày theo đuổi Bách Mặc, đáng tiếc người ta khinh thường chẳng thèm nhìn lấy một cái.]
Người đăng chính là một tài khoản marketing, người này đăng lên bức ảnh chụp tối qua Khương Mịch đưa Hạ Uẩn Dung về phòng, nói tình yêu của Hạ Uẩn Dung đã bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Lúc này Khương Mịch mới ý thức được việc mình đang khóc trong lòng Cố Ngôn Phong, nhưng cô làm như không nhận ra, cố tình không muốn buông: "Nhưng mà... em phải nhận chú Hạ như thế nào đây? Đêm nay chú ấy uống say, cứ hỏi em rằng tại sao không phải, lúc ấy em còn chưa hiểu, nhưng mà bây giờ...."
"Còn nữa..." Khương Mịch lại nhớ ra điều gì đó, trầm mặc hồi lâu rồi tiếp tục nói: "Một dì hàng xóm ở cạnh nhà em nói lúc mới biết mẹ em, chỉ có một mình mẹ nuôi em thôi. Người khác hỏi ba của em đâu thì mẹ không trả lời, hơn nữa em theo họ mẹ nên ai cũng nghĩ ba em là người đàn ông cặn bã. Nhưng khi ba em vừa xuất hiện, ba em đối xử với mẹ con em rất tốt, vì thế ai cũng tin rằng lãng tử có thể quay đầu lại."
Nhưng hành động này của anh đã đủ để chứng minh kết quả.
La Giang lập tức lái xe đi đến khách sạn, phát hiện Khương Mịch đã đứng chờ sẵn ở dưới lầu.
Cố Ngôn Phong đành phải đi qua, Khương Mịch đưa điện thoại cho anh xem.
Thật ra trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này yết hầu giống như bị cản lại, một chữ dư thừa cũng không nói nên lời.
"Mịch Mịch..." Cố Ngôn Phong kéo cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt lấy cô, lại gọi một tiếng: "Quả quýt..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bán điều ước thì không được.... Vì thế anh cũng cho rằng ba mẹ em là.... Là người nhà chú Hạ sao?" Cô bỗng nhiên cảm thấy thứ tình cảm này thật kỳ diệu.
Nhưng loại chuyện này nói ra có mấy ai tin chứ?
Cố Ngôn Phong vuốt lại mái tóc rối bù xù cho cô, cứ ôm cô như vậy xoay người đi vào nhà: "Đi thôi, vào nhà rồi nói."
Dù tin đi nữa thì liệu có thể bình tĩnh tiếp nhận được không?
"Bùa?" Cố Ngôn Phong giật mình.
Sau khi Khương Mịch nhìn thấy bức ảnh đó, trong lòng cứ như thiêu đốt đến tận bây giờ, nhìn thấy Cố Ngôn Phong cô mới như được sống lại, không chút nghĩ ngợi liền dựa vào. Cô dùng sức ôm chặt Cố Ngôn Phong, không muốn rời, nhưng hơi thở lạnh như băng trên người anh làm cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trình Song Song còn chưa đỗ xe, Khương Mịch nhìn thấy Cố Ngôn Phong đứng đợi ở gara thì gấp gáp kéo cửa xe nhảy xuống.
Ai ngờ mới đấy cửa ra mới biết là Khương Mịch đã tỉnh, hơn nữa còn đang ngồi trên giường xem điện thoại.
[Tôi là nhân viên công tác của đoàn phim, Khương Mịch là người tốt, cô ấy gọi Hạ tổng là chú, mấy người không biết thì đừng nói bừa nữa được không?]
[Tận hai người? Hạ tổng cũng mạnh thật đấy.]
Khương Mịch nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không phải cô cố tình lờ Trình Song Song đi, mà thật sự đầu óc cô bây giờ đang rất loạn, suy nghĩ của bản thân cũng không rõ ràng.
Trên đường về nhà, Trình Song Song không hỏi Khương Mịch đã xảy ra chuyện gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hình như điểm bắt đầu của những chuyện này đều xuất phát từ chùa.
"Trước kia bọn họ chưa bao giờ tin Phật, nhưng có lẽ do cảm thấy kỳ thi đại học rất quan trọng nên đã đi cầu một lá bùa cho em." Bây giờ Khương Mịch nhớ lại mà vẫn thấy kỳ lạ: "Nhưng lá bùa đó em đeo vài ngày không sao, mãi đến khi thi đại học xong mới xuyên đến đây, em không chắc có phải nguyên nhân do lá bùa hay không nữa."
"Em yên tâm." Cố Ngôn Phong cố gắng bình tĩnh lại: "Việc này cứ giao cho tôi, chắc chắn tôi sẽ không để em chịu thiệt."
Sắp xếp như vậy là ổn nhất.
"Trên cơ bản thì chính là thế." Cố Ngôn Phong ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Em cẩn thận nghĩ lại đi, trước kia ba mẹ em có từng ám chỉ với em điều gì không?"
[Có tiền đúng là tốt thật đấy, Hạ tổng có thể làm cha cô gái này rồi đúng không?]
"Về khách sạn rồi." Cố Ngôn Phong nói.
Ngay lập tức, Cố Ngôn Phong không nói được gì hết, chỉ có thể ôm lại cô.
Khương Mịch "vâng" một tiếng, lúc này mới không thấy Trình Song Song đâu: "Song tỷ đâu rồi?"
Khương Mịch giật mình nhìn anh: "Anh.... Tại sao anh lại biết?"
[Nhìn mặt đã thấy không phải người tốt rồi.]
Bây giờ đã là nửa đêm, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Khương Mịch sợ lạnh nên khoác bên ngoài một chiếc áo lông. Hai tay cô đút vào trong túi, cúi đầu nhìn đất đá dưới chân, chỉ lộ ra khuôn mặt ở bên ngoài. Khuôn mặt cô trắng như sứ, mặc dù đẹp nhưng có cảm giác yếu ớt, hơn nữa ánh mắt cô mông lung vô định khiến người khác nhìn vào có cảm giác thật đáng thương.
[Mấy tấm ảnh này có thể chứng minh được cái gì? Vẫn còn có người thứ ba ở đó mà?]
Từ lúc nhìn thấy bức ảnh kia đến bây giờ, cảm xúc của Khương Mịch đã rất khác, sau đó Cố Ngôn Phong lại gọi điện thoại tới, Khương Mịch nói muốn về nhà ngay.
"Tôi đề nghị không nên nói thẳng." Cố Ngôn Phong cũng suy nghĩ một lúc lâu: "Tôi sẽ đề cập trước để xem trình độ tiếp thu của chú ấy thế nào, sau đó chúng ta sẽ tính sau, em được không?"
"Hả?" Cố Ngôn Phong sửng sốt: "Chú ấy làm sáng tỏ thế nào?"
"Không cần đâu." Khương Mịch cười nói: "Chú Hạ vừa làm sáng tỏ rồi."
Cố Ngôn Phong ảo não xoa đầu. Từ trước đến nay anh luôn giữ bình tĩnh rất giỏi, không ngờ mới gặp chuyện liên quan đến Khương Mịch thì không kiềm chế nổi nữa, đây quả thực không giống tác phong thường ngày của anh.
"Chuyện này bọn họ chưa bao giờ nhắc tới cả." Khương Mịch khẳng định nói: "Trước khi xuyên qua... nếu phải nói đến điều khác thường thì chính là chuyện bọn họ đến chùa cầu bùa cho em."
Vừa rồi Cố Ngôn Phong chỉ bảo hắn tới đón cô, còn lại không nói gì hết.
Buổi tối ít xe nên nhanh chóng về đến nhà Cố Ngôn Phong.
Chỉ là.... rốt cuộc bọn họ xuyên qua như thế nào?
Trình Song Song thấy vậy thì ra hiệu bằng động tác với Cố Ngôn Phong, sau đó quay đầu xe đi về khách sạn.
La Giang vừa tới đoàn phim đã nhận được điện thoại của Cố Ngôn Phong gọi đến.
Khương Mịch cũng cảm thấy được, bèn gật đầu.
Cũng có khả năng này.
"Tôi biết." Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dịu dàng nói: "Thiệt thòi cho em rồi, không sao, cứ khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn một chút, cứ khóc hết đi...."
Anh vừa quay về phòng mình tắm rửa thì điện thoại đã vang lên, là Trác Tuấn gọi tới.
"Không sao đâu." Cố Ngôn Phong vỗ vai cô: "Mấy thứ này tạm thời không quan trọng, điều tra rồi sẽ có kết quả. Dù sao thì bây giờ em đã tìm lại được chú của em rồi, chú Hạ cũng tìm lại được cháu gái, mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Nếu em đã có thể quay về thì chắc hẳn một ngày nào đó, ba mẹ em cũng có thể quay về, gia đình các em sẽ được đoàn tụ. Chúng ta phải tin tức vào điều ước của em, đúng chứ?"
Sau đó Khương Mịch xuất hiện, Cố Ngôn Phong mới biết tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, những chuyện tưởng chừng như chỉ là viễn tưởng buồn cười thì lại chính là sự thật, hiện thực càng ly kỳ hơn tiểu thuyết. Vậy nên suy nghĩ của anh bây giờ đã mở rộng hơn, cái gì cũng dám nghĩ.
Lồng ngực anh nhảy dựng, có dự cảm không tốt.
Khương Mịch ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, thoáng trấn định hơn một ít. Cô yên lặng khóc trong ngực Cố Ngôn Phong một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Quả quýt là người nhà chú Hạ..."
"Anh tới đây xem đi." Khương Mịch vẫy tay với anh.
Tối qua Khương Mịch đã khóc rất lâu, lại không ngủ đủ giấc nên hốc mắt đang sưng vù lên, lúc này cô lại rơi nước mắt: "Rõ ràng chú ấy nghĩ là em không phải, nhưng chú ấy vẫn chấp nhận em."
Khương Mịch vẫn đang thất thần, xe khởi động rồi cô mới đột nhiên phản ứng, thò đầu ra bên ngoài nói vói La Giang: "Cảm ơn anh La."
Khương Mịch ôm ly nước, nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu, nghĩ rồi lại không nhịn được rớm nước mắt.
"Em rất nhớ ba mẹ...." Chỉ một câu này, nước mắt Khương Mịch lập tức trào ra.
Sự khác nhau này càng thêm chứng minh ba mẹ của Khương Mịch có khả năng chính là hai người trong ảnh. Vì thời gian chụp sớm hơn nên nhìn sẽ trẻ tuổi hơn.
Thân phận bỗng nhiên phải đối mặt này làm cô rất vui.
"Em còn có nhũ danh là Quả quýt, đúng không?" Trước kia khi Cố Ngôn Phong điều tra chuyện của Tiêu Hàm Sương đã không tin mấy chuyện thiếu khoa học quái dị kiểu này, vì thế anh mới không tìm ra nguyên nhân khiến mẹ mình thay đổi.
Khương Mịch lại "vâng" một tiếng, tạm thời không tìm thấy chủ đề để nói, chỉ có thể trầm mặc.
Hạ Hẳn Dung vừa phát một tin lên Weibo.
Mặc dù kết quả giám định trước đó nói Khương Mịch không có bất kỳ quan hệ nào với Hạ Uẩn Dung cả. Nhưng Cố Ngôn Phong biết, Khương Mịch bây giờ vốn không phải là Khương Mịch, có lẽ cơ thể của cô không cùng huyết thống với Hạ Uẩn Dung, nhưng linh hồn thì sao?
"Nghĩ lại thì thấy đúng là có." Sau khi Khương Mịch bình tĩnh lại, cô dần nhớ ra có chỗ không đúng: "Gia đình em không có họ hàng thân thích, bạn bè của ba mẹ em cũng rất ít. Khi em học tiểu học, có lần sơ ý nghe thấy ba mẹ nói chuyện nhắc đến em trai, đại loại là nói: "Không biết em trai thế nào rồi.". Lúc ấy em không nghe rõ, hỏi lại thì mẹ em nói nếu bây giờ sinh em trai cho em thì thế nào? Lúc ấy trong lớp em có mấy bạn có em trai nên ba mẹ không yêu quý các bạn ấy nữa. Vì thế em đã rất lo lắng, nhưng cuối cùng em vẫn đồng ý, khi ấy ba mẹ còn sửng sốt lắm, cuối cùng họ nói sẽ không sinh em trai cho em, mà phản ứng của họ lúc ấy rất kỳ lạ."
La Giang nhận lấy thẻ phòng rồi đưa chìa khóa cho Trình Song Song, sau đó lại dặn dò hai người nhớ chú ý an toàn.
Quả thật cô có nhũ danh là Quả quýt, nhưng đó là chuyện của thế giới khác rồi. Sau khi xuyên đến đây, cái tên kia không có ai biết đến nên cũng không còn ai gọi cô nữa.
Cố Ngôn Phong bỗng nhiên ý thức được hành vi của mình có chút không ổn, định đóng cửa ra ngoài.
"Từ nhỏ đến lớn, điều ba mẹ dặn em nhiều nhất chính là: Cho dù bất kể con ở nơi nào, dù gặp phải chuyện gì cũng phải lạc quan tiến về phía trước. Nếu như từ nhỏ em không chịu sự giáo d·ụ·c này thì có lẽ sau khi xuyên tới đây, em đã không bình tĩnh như vậy." Từ khi Khương Mịch tới đây, cô chưa bao giờ nhắc tới ba mẹ mình, vừa nhắc tới đã kể không ngừng được: "Nếu đúng là vậy thì có lẽ họ đã lường trước được ngày này rồi!"
Một người có khả năng xuyên qua lần thứ nhất thì tội gì không có lần thứ hai?
Có thể xuyên qua lần đầu tiên, thì cũng có thể xuyên qua lần thứ hai.
"Thầy Cố..." Khương Mịch nắm lấy quần áo anh, vùi đầu vào ngực anh không muốn nói chuyện.
Khương Mịch đi rồi, Trình Song Song là con gái ở lại chăm sóc Hạ Uẩn Dung cũng không tiện.
[Cô gái này là ai vậy? Diễn viên tuyến 18 à?]
Trình Song Song lắc đầu, thật ra chính cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra: "Anh La, để em lái xe đưa Mịch Mịch về cho. Hạ tổng còn đang ở trong phòng của Khương Mịch, phiền anh đêm nay chăm sóc ngài ấy."
Ai ngờ Cố Ngôn Phong bảo hắn lập tức đưa Khương Mịch trở về nhà, ngữ khí còn rất sốt ruột. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai tấm ảnh này, một tấm là chiếc khăn tay nhỏ đã ố vàng, một tấm là ảnh chụp tờ báo cũ kỹ, tiêu đề đầu tiên trên tờ báo chính là: Hạ gia bị mất một đứa trẻ, treo thưởng 50 vạn cho ai tìm ra tung tích đứa bé ấy.
"Thầy Cố." Khương Mịch đã nhân cơ hội gọi anh: "Nhìn anh có vẻ đang bực bội, là vì hot search của em sao?"
[Hạ Uẩn Dung Nhạc Quả: Khương Mịch là đứa cháu gái ruột đã mất tích 19 năm của tôi, có đồ vật lúc nhỏ làm chứng, truyền thông cũng có thể kiểm tra tin tức. Ai dùng những từ ngữ bẩn thỉu, đừng trách tôi không khách khí!!! [hình ảnh][hình ảnh].] (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Ngôn Phong ngẩng đầu nhìn Khương Mịch.
Lần trước tới đưa tin tức cho anh cũng không nói gì về tấm bùa cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.