Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Âu Dương Mặc Tâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: [Phần 3. “Tìm Kiếm”] Đây là giống loài mới, mèo rồng...
(Đổng Thiên Tâm trong lòng nghĩ: Lại bắt đầu câu chuyện ‘tôi có một người bạn’ đây mà.)
“Mèo này thông minh ghê!” Liễu Thanh Thanh trợn mắt kinh ngạc, đi vòng quanh Mang Trú ngắm nghía, nhướn mày cười nói: “Tiểu Mang, hôm nay nhóc ở đây với chị nha!”
Đổng Thiên Tâm im lặng nổ máy xe, tiếp tục lái. Mang Trú ngoan ngoãn nằm thu lu trên ghế phụ, không nói tiếng nào.
“Thức ăn cho mèo còn đắt hơn cả thức ăn cho người!”
“Cô cứ yên tâm! Đúng một tiếng nữa, bảo đảm giao tới tận nhà!”
Lữ Ngọ vỗ tay: “Có lý! Tôi lập tức bảo người đưa tới!”
Lần đầu tiên trong đời, Đổng Thiên Tâm nhận ra học một ngoại ngữ (ví dụ như “ngôn ngữ mèo”) quan trọng đến thế nào.
Mang Trú vùi đầu vào móng vuốt, chóp đuôi đỏ bừng.
““Bận rộn’” ư? Không hổ là thú cưng của Tiểu Đổng, tên nghe cũng siêng năng, có chí tiến thủ quá đi.” Liễu Thanh Thanh cười nói: “Chỉ gửi một ngày thôi sao?”
“Meo.”
Lần này, Đổng Thiên Tâm đã hiểu: “Ý anh là cái trận pháp ánh sáng hình lục giác đó?”
Mang Trú: “Meo.”
“Anh ở đây một mình thật sự không sao chứ?”
“Nếu ăn thức ăn cho mèo thì chắc rẻ hơn chút nhỉ.” Đổng Thiên Tâm mở trang mua sắm trực tuyến, tìm kiếm nhanh một vòng, càng thêm tuyệt vọng.
Trưởng phòng Lý hắng giọng: “... Tiểu Đổng, cô làm việc ở công ty nhiều năm rồi, quả thật rất vất vả. Với năng lực làm việc của cô, thực ra giờ làm có thể linh hoạt một chút, làm việc tại nhà cũng không phải không được.”
Máy tính trong văn phòng đều là đồ cũ bị bộ phận kỹ thuật đào thải, việc bị xanh màn hình là chuyện như cơm bữa. Đổng Thiên Tâm giơ tay đập “bốp bốp” vào màn hình hai cái, màn hình lại “xoẹt” một tiếng rồi khôi phục, nhưng đã biến thành hình nền một mê cung.
Mang Trú: “Meo!”
Trưởng phòng Lý: “Tôi có một người bạn…”
Nói đến đây, Lữ Ngọ càng hưng phấn: “Chỉ riêng các công thức cấu tạo trận pháp ánh sáng cơ bản đã có hơn ngàn loại, mỗi loại lại khác nhau về chú ngữ, khẩu quyết, thủ ấn và năng lượng. Những trận pháp có sức mạnh lớn còn cần sự hỗ trợ của pháp khí để khởi động và duy trì. Chỉ dùng khẩu quyết và chú ngữ mà hoàn thành được trận pháp ánh sáng ba tầng lồng ghép, quả thật không hổ danh là điện hạ Mang Trú!”
Tiểu Lưu thò đầu qua hỏi: “Chị Đổng, chị vừa nói chuyện gì với trưởng phòng Lý thế? Em mới vào đưa tài liệu, thấy mặt mày ông ấy tái mét, ánh mắt vô hồn, cả người như bị đơ luôn.”
Đổng Thiên Tâm: “Phải là đồ tươi sống đó!”
Đổng Thiên Tâm nhìn Mang Trú, bộ lông trắng muốt mềm mại như tuyết, đôi mắt long lanh sáng ngời, tai nhỏ dựng thẳng, cô nghiến răng, hạ quyết tâm: “Khổ thế nào cũng không thể để bảo bối chịu khổ! Mua!”
Mang Trú đi vòng quanh bàn trà vài vòng, rồi chạy vào phòng sách, ngoạm một cây bút và một tờ giấy mang ra. Anh ta dùng hai bàn chân nhỏ xíu đè chặt tờ giấy, miệng cắn cây bút, bắt đầu viết và vẽ loạn xạ trên giấy.
Chương 11: [Phần 3. “Tìm Kiếm”] Đây là giống loài mới, mèo rồng...
“Nói đi, trưởng phòng Lý.”
Đổng Thiên Tâm cố nhịn cười: “Tên rồng ngốc này, lúc ở hình người thì suốt ngày bày ra cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi biến thành mèo thì... ngôn ngữ cơ thể, nhất là đôi tai này, chẳng thể giấu được chút tâm tư nào.”
Thế nhưng, Mang Trú không uống nước, cũng chẳng ăn sandwich, càng không buồn ngủ. Kêu được một lúc, anh ta đột nhiên đứng phắt dậy, bắt đầu cào vào cửa kính xe. Đổng Thiên Tâm sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội tấp xe vào trạm nghỉ gần nhất.
Vừa mở cửa xe, Mang Trú như một con khỉ bắn pháo hoa, đuôi xù lên, phóng vèo ra ngoài. Đổng Thiên Tâm vội vàng chạy theo, vừa gọi vừa đuổi, chỉ thấy Mang Trú chạy thẳng vào… ờm, nhà vệ sinh nam.
Đổng Thiên Tâm: “Chẳng lẽ biến thành mèo rồi thì chỉ viết được ngôn ngữ mèo sao?”
Cô lập tức rút điện, rút dây mạng và gọi điện cho bộ phận kỹ thuật.
“Trời đất, giờ mèo cũng biết ngồi bồn cầu rồi sao?”
“Nhưng tại sao một con rồng như anh ta khi cạn kiệt sức mạnh lại biến thành mèo? Theo lý thuyết, chẳng phải nên biến thành rắn, hoặc ít nhất cũng là giun đất thì hợp lý hơn sao?” Đổng Thiên Tâm lại đặt câu hỏi vẫn khiến mình trăn trở bấy lâu nay.
Liễu Thanh Thanh dở khóc dở cười: “Nuôi thú cưng mười mấy năm, lần đầu tiên chị nghe đến giống này.” Cô đưa tay ra: “Meo meo, chào nhóc… Nó tên gì thế?”
“Meo meo meo!”
“Anh muốn ăn thức ăn cho mèo ư?!” Đổng Thiên Tâm hỏi.
Ngay lập tức, mười mấy cái đuôi đồng loạt xù lông, tất cả đều cúi rạp xuống đất, làm động tác quỳ bái, rồi rống lên những tiếng “meo” xé lòng. Chúng tranh nhau chạy đến cổng khu chuồng, ngồi chồm hỗm, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, hóa ra lại là bộ dáng nôn nóng chờ khách.
Đổng Thiên Tâm có hơi do dự, cẩn thận nghiên cứu bảng thành phần của thức ăn cho mèo, thấy rằng người ăn cũng không có vấn đề gì. Nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy không yên tâm... thức ăn cho mèo này nên nấu thế nào đây?
“Chát!”
Trưởng phòng Lý: “Tôi nói không cần viết bản thảo phát biểu cho buổi họp lớp nữa.”
Mang Trú ngồi ngay ngắn trên bàn trà, đầu mèo ngẩng cao, đôi tai mèo dựng đứng đầy kiêu hãnh.
Mê cung trên màn hình bắt đầu từ từ xoắn vặn, nhúc nhích, phát ra những tiếng kêu lạ “xoẹt xoẹt”.
“Meo!”
“Meo meo!”
“Mèo không phải sợ nước sao? Sao con mèo đó còn tự rửa tay, rửa đuôi được nhỉ?”
Một người một mèo chiếm cứ hai đầu ghế sofa: Đổng Thiên Tâm xụi lơ, nằm vật vã không còn thiết sống, dáng vẻ y như một nhân vật trong phim hài; còn Mang Trú... dù đã biến thành hình dáng của một chú mèo, vẫn duy trì tư thế ngồi kiêu ngạo và quý phái. Thế nhưng, đôi tai mèo cụp xuống lại vô tình để lộ tâm trạng rối rắm của anh ta lúc này.
Đổng Thiên Tâm bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin: “Chẳng lẽ là vì dinh dưỡng trong nguyên liệu nấu ăn chưa đủ? Lữ Ngọ, mấy thứ như thịt bò Tây Tạng, gà chạy bộ, cá kim long anh mang đến trước đây còn hàng không?”
“Ý anh là bây giờ anh có hình dáng mèo, ăn thức ăn cho mèo sẽ an toàn hơn?”
Đổng Thiên Tâm kể lại ngắn gọn trải nghiệm của mình ở huyện Quý Minh, đặc biệt tập trung mô tả trận pháp lục giác ánh sáng và hiệu quả của nó sau đó.
Đổng Thiên Tâm: “Nghe nói khoa tâm thần ở Bệnh viện Nhân dân số 4 thành phố Bách Đảo rất nổi tiếng, hay là sếp đăng ký một suất khám thử xem?”
“Meo!”
Mang Trú gật đầu.
Đổng Thiên Tâm ngồi tại bàn làm việc, cắn móng tay, cảm giác bất an không ngừng tăng lên: Trước đó quân bài mạt chược kia cũng được nhặt trong văn phòng… Tóm lại...
Cô nghẹn cười: “... Phì! Xin lỗi, hahaha, tôi không nhịn nổi nữa! Không phải ngài từng nói Chúc Long các người không bao giờ ‘giải quyết nỗi buồn’ sao? Hahaha!”
Chẳng lẽ cô còn có năng khiếu xào thức ăn cho mèo sao?
Đói? Khát? Buồn ngủ?
“Không phải câu đó, câu trước đó kia.”
Trưởng phòng Lý có vẻ hơi căng thẳng, rút khăn giấy lau mồ hôi: “Trong mơ, cô giáo ấy mắng bạn tôi té tát, bảo rằng anh ta lấy quyền áp chế người khác, chèn ép cấp dưới, phụ lòng kỳ vọng và sự giáo huấn của cô… Giấc mơ ấy chân thực đến mức khiến tôi... à không, bạn tôi hoảng sợ vô cùng…”
“Tại sao?”
Đổng Thiên Tâm cố nén cười, hào hứng mở máy tính, theo thói quen nhấp vào văn bản, rồi nhận ra hôm nay chẳng có công việc nào quan trọng, cô dứt khoát mở trình duyệt để lướt web.
Mang Trú ngửi thử, hắt xì một cái, lắc lắc râu, sau đó chậm rãi ăn được nửa bát, đẩy ra và chờ khoảng năm phút... không có phản ứng gì bất thường.
Lữ Ngọ vội vàng đến khu dân cư Bồng Lai số 6636, trên mu bàn tay còn dán băng keo sau khi truyền dịch, gương mặt trắng bệch như ma. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt anh ta lập tức chuyển sang xanh xám.
Lữ Ngọ ôm mặt, mặt mày hớn hở: “May quá, trí thông minh vẫn còn!”
Tiểu kịch trường: Chuyến đi hồi hộp”
“Dạng thức bên ngoài của trận pháp không quan trọng, điều quan trọng là hiệu quả của nó.” Lữ Ngọ giải thích: “Theo phán đoán của ta, trận pháp lục giác lúc đó có chứa trận Thiên Trạch, trận Quang Tố và trận Triệu Linh. Trận Thiên Trạch truyền linh khí vào cây đào khô héo, giúp tàn hồn của yêu phong hồi phục. Trận Triệu Linh đánh thức yêu phong, cuối cùng trận Quang Tố đảo ngược thời gian, đưa chấp niệm của ba vị giáo sư già trở về tuổi thơ.”
“Người bạn này rất tôn kính giáo viên của mình, hằng năm đều tổ chức mừng thọ cho thầy. Đáng tiếc là, gần đây giáo viên bị bệnh không qua khỏi. Người bạn này của tôi đau lòng không ngủ được, đêm nọ, nửa tỉnh nửa mơ, lại gặp cô giáo trong giấc mơ.”
Nửa tiếng sau, nhân viên kỹ thuật đến kiểm tra, khởi động lại máy và không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì. Họ cũng khẳng định chưa từng cài đặt hình nền mê cung nào. Cuối cùng, tất cả đều cho rằng Đổng Thiên Tâm bị… hoa mắt.
Đổng Thiên Tâm âm thầm lau mồ hôi, lại dặn dò thêm một loạt lưu ý, đặc biệt nhấn mạnh rằng Mang Trú chỉ được ăn thức ăn cho mèo và nước mà cô mang theo, tuyệt đối không được cho ăn bất kỳ thứ gì khác, dù là đồ ăn vặt hay thức ăn đóng gói cho mèo.
Hai tai mèo của Mang Trú bỗng cuộn lại một cách không tự nhiên, như muốn ngăn mình nghe thấy câu hỏi đó.
“Meo!”
Vừa rửa mặt, Đổng Thiên Tâm vừa gào thét: “...Trời đất ơi! Lại là tiền! Sao chỗ nào cũng cần tiền vậy hả?!”
Lữ Ngọ: “???”
Mang Trú: “Meo!”
Đổng Thiên Tâm thở dài, cười hờ hững: “Ha ha.”
Hừ, chắc chắn tên rồng ngốc này đang che giấu thông tin gì đó. Đổng Thiên Tâm nghĩ thầm.
Ai mà biết được tại sao chứ?
Đổng Thiên Tâm: “…” Quả là mệt mỏi.
Đổng Thiên Tâm cười gượng: “Giống mới, mèo rồng.”
“Meo!” Một dấu chân mèo in rõ trên mặt Lữ Ngọ, khiến anh ta ôm má nhảy dựng.
Lữ Ngọ: “Trận pháp ánh sáng gì cơ?”
Liễu Thanh Thanh đứng nhìn, đến mức quai hàm như muốn trật khớp, vội vàng nhắn tin cho Đổng Thiên Tâm: [Tiểu Đổng, em nói thật cho chị biết, con mèo này có phải đã thành tinh rồi không?]
Bầu không khí kỳ quái kéo dài hơn nửa giờ, cuối cùng Đổng Thiên Tâm không nhịn được nữa: “Người ta có câu, ăn uống, đại tiện, tiểu tiện và ngủ nghỉ, là năm điều cơ bản của đời người. Thiếu một thứ cũng khiến cuộc đời không trọn vẹn...”
Lữ Ngọ: “Ngôn ngữ của rồng? Hay là… ngôn ngữ của mèo?”
Lữ Ngọ gãi mũi: “Về chuyện này... nhóm nghiên cứu của Lữ tộc chúng tôi vẫn đang thảo luận và chứng minh, hiện tại chưa có kết luận.”
Đổng Thiên Tâm và Lữ Ngọ ghé sát lại nhìn. Nhìn một hồi lâu, cả hai đều ngơ ngác.
Vài phút sau, mấy người đàn ông với gương mặt kinh ngạc bước ra ngoài:
Mang Trú bực đến mức thổi cả râu (đúng là râu mèo thật), trừng mắt (đúng là mắt mèo thật), nhảy lên bàn trà để phản đối kịch liệt. Nhưng tiếc rằng, với bộ dáng quá mức đáng yêu hiện tại, anh ta hoàn toàn không tạo được chút uy h**p nào. Hơn nữa, tất cả những gì anh ta nói đều là ngôn ngữ của loài mèo, kết quả là bị cả hai phớt lờ hoàn toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đổng Thiên Tâm chợt hiểu ra: Thì ra là đang chờ cô mắc câu ở đây.
Hoa mắt? Nghe không giống lắm!
Đổng Thiên Tâm lẳng lặng quay người bước vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh. Năm phút sau, cô thấy Mang Trú đã trở về bên cạnh xe, sạch sẽ tinh tươm. Đôi tai cụp xuống, ria mép và móng vuốt đều ướt sũng, trông vô cùng buồn bã.
“Keo kiệt!”
“tên ẻm đọc đồng âm với từ “máng” nghĩa là bận trong tiếng trung ạ.
Mang Trú tiễn Đổng Thiên Tâm ra cửa, đợi bóng dáng cô hoàn toàn khuất khỏi góc phố, anh ta nhảy vào khu chuồng mèo, bước chậm rãi về phía bầy mèo.
Lữ Ngọ gật đầu: “Khụ, đại khái là vậy...” (đọc tại Qidian-VP.com)
[Một cậu bé nghiện game qua đời tại căn phòng trọ của tôi: Chàng trai 20 tuổi vì nghiện game mà đột quỵ nửa đêm, chuyên gia nhắc nhở: Nghiện game là một dạng bệnh lý tâm thần.]
Đổng Thiên Tâm nở nụ cười đầy bí hiểm: “Xin hãy chuyển lời đến bạn ngài rằng, ngẩng đầu ba thước có thần minh, biết sai mà sửa, không gì quý bằng.”
Trưởng phòng Lý nhấc ly giữ nhiệt lên nhấp một ngụm nước: “Không cần lo chuyện điểm danh lên xuống ca, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, không ảnh hưởng đến đánh giá công việc của cô đâu.”
Đổng Thiên Tâm nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ, mặt trời mọc ở phía tây rồi sao? Hay là công ty lại sắp cắt giảm nhân sự, nên ông ta đang bày mưu tính kế cô đây?
“Không những biết ngồi bồn cầu, nó còn biết giật nước nữa!”
Mang Trú dùng bàn chân nhỏ màu trắng của mình chỉ vào chữ “giun đất” trên giấy: “Meo!”
Đổng Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Mang Trú.”
Những dòng chữ trên giấy cong cong vẹo vẹo như giun đất, mang phong cách cuồng thảo của Trương Húc.
Mang Trú tuần tra một vòng, tỏ vẻ rất hài lòng.
“Được được, tôi không nói nữa.” Đổng Thiên Tâm vội thỏa hiệp: “Chỉ là lần sau nếu ngài Mang Trú đây cần giải quyết, có thể báo trước một tiếng không? Đừng làm cho mọi thứ thành ra giật gân, hồi hộp như thế...”
Những con mèo ở Trạm mèo Thanh Thanh đều là “lão làng” trong nghề, khi không phải làm việc thì chúng thường nằm ườn lười biếng trong ổ. Nhưng hôm nay, không hiểu sao bọn chúng lại như bị trúng thuốc, đồng loạt ngồi ngay ngắn thành một hàng, ngẩng cao đầu, đuôi dựng đứng cứng như dây thép, trông chẳng khác gì một đội quân luôn sẵn sàng tấn công.
Đổng Thiên Tâm không đọc được tin nhắn của Liễu Thanh Thanh, vì lúc này cô đang trong văn phòng, trừng mắt nhìn chằm chằm trưởng phòng Lý.
Lữ Ngọ đi vòng quanh tại chỗ hai lượt, nghi ngờ nhìn Đổng Thiên Tâm: “Chẳng lẽ là do… món ăn địa ngục của cô?! A, ngay cả người mạnh mẽ như điện hạ Mang Trú cũng không chịu nổi...”
Trang chủ mục giải trí ngay lập tức hiện lên tin tức nóng: [Ảnh đế mới nổi Thẩm Duyệt hẹn hò lúc nửa đêm với hot girl mạng triệu fan, fan đau lòng, giới giải trí chấn động]
Đổng Thiên Tâm kéo dài một tiếng “Ồ…”, trong lòng thầm giơ ngón cái: Bà Lâm ơi, bà thật nghĩa khí quá!
“Nói cách khác.” Đổng Thiên Tâm chỉ vào Mang Trú: “Vì dùng trận pháp ánh sáng ba tầng phức tạp này mà sức mạnh của anh ta bị hao tổn, nên không thể duy trì hình dạng con người, biến thành...” cô chỉ tay vào anh ta: “Hình dáng mèo này?”
Lữ Ngọ nhắn tin báo chi phí cho đống thực phẩm tươi sống mang đến tối qua, gồm thịt bò Tây Tạng, cá, tôm là tổng cộng 8670 nhân dân tệ.
Cái công ty tệ hại này quả nhiên phong thủy không tốt!
“Anh ăn được không đấy?” Mang Trú ngẩng cao đầu.
Đổng Thiên Tâm cong môi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Rất, rất thuận lợi! Đúng không, điện hạ Mang Trú?”
Mang Trú hơi quẫy đuôi, ra hiệu cho Đổng Thiên Tâm đi theo mình đến phòng trữ đồ, kéo ra một túi thức ăn cho mèo... thứ trước đây Đổng Thiên Tâm chuẩn bị cho Tiểu Bạch nhưng vẫn chưa mở.
Mang Trú: “Meo?”
Liễu Thanh Thanh giơ ngón tay cái: “Tiểu Mang lễ phép thật đấy!”
Đổng Thiên Tâm: “Hả?!”
Mặt mèo của Mang Trú lập tức tối sầm lại, đi vào phòng khách tha về một tấm danh thiếp của “Trạm mèo Thanh Thanh”, dùng chân đè lên và kêu hai tiếng “meo meo”.
Đổng Thiên Tâm: “Ủa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bàn chân mèo vung lên, vỗ mạnh vào mặt Lữ Ngọ, để lại một dấu chân mèo bên má đối xứng với dấu trước đó.
Vừa đánh răng, Đổng Thiên Tâm vừa than trời: “Trời đất ơi! Lại là đánh giá hiệu suất! Sao chỗ nào cũng dính tới đánh giá hiệu suất thế hả?!”
Đổng Thiên Tâm: “Sếp vừa nói gì cơ?”
Đổng Thiên Tâm: “Trận pháp ánh sáng còn có thể lồng ghép à?”
Lữ Ngọ nghe xong thì há hốc miệng: “Không thể tin nổi! Loại trận pháp năng lượng cao, ba tầng lồng ghép như vậy, tôi chỉ từng thấy trong truyền thuyết ghi lại trong cổ thư!”
Từ khi rời khỏi huyện Quý Minh, vừa lên cao tốc chưa được 30 phút, Mang Trú ngồi ghế phụ đã bắt đầu kêu “meo meo meo” không ngừng. Đổng Thiên Tâm hỏi anh ta nguyên nhân, nhưng tiếng “meo meo” của vị đại nhân Chúc Long hoàn toàn không thể hiểu được, chỉ còn cách đoán mò.
“Mèo họ nhà rồng…” Đổng Thiên Tâm cắn răng bịa chuyện: “Ngụ ý mang đến may mắn như rồng, trừ tà, tránh họa… à… rồng bay mèo múa, dễ nuôi.”
Mang Trú dường như đã sớm có kế hoạch, tiếp tục ra hiệu cho Đổng Thiên Tâm vào bếp. Anh ta nhảy lên tủ bếp, chỉ về phía chảo trên bếp và kêu “meo meo”. Đổng Thiên Tâm hiểu ý, xé túi thức ăn đổ vào chảo, bật lửa, xào xèo xèo cháy đen. Nghĩ ngợi một lúc, cô rắc thêm một chút muối, đường, bột ngọt và tiêu, sau đó xúc ra bát.
Đổng Thiên Tâm: “Anh muốn đến đây?”
Đổng Thiên Tâm không chắc chắn, bèn hỏi Mang Trú: “Tan làm tôi sẽ đến đón anh?”
Lữ Ngọ vò đầu bứt tóc: “Tại sao vậy?! Dữ liệu của trận pháp Ngũ Đức rõ ràng cho thấy mọi thứ rất ổn mà!”
Do sự cố bất ngờ của Mang Trú, Đổng Thiên Tâm định xin thêm vài ngày nghỉ, nhưng sáng sớm đã nhận được tin từ đồng nghiệp Tiểu Lưu rằng hôm nay lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình sẽ đến kiểm tra công việc. Kết quả của buổi kiểm tra này ảnh hưởng trực tiếp đến tiền thưởng cuối năm.
Liễu Thanh Thanh: “Mèo rồng chẳng phải là chuột sao?”
Lữ Ngọ: “Hay là trí thông minh cũng biến thành của loài mèo rồi?!”
Đổng Thiên Tâm nuốt ngược lại lời mắng sắp bật ra, giọng nói bất giác chuyển thành kiểu ỏng ẹo: “Buổi sáng hôm nay Mang Trú muốn ăn gì nào? Bít tết áp chảo hay tôm luộc?”
Mang Trú thở dài, ngậm cây bút rồi lại vẽ thêm một vòng tròn trên giấy, kèm theo vài đường nét nối vào nhau.
Phản ứng đầu tiên của Đổng Thiên Tâm: “Cái tường lửa c·h·ế·t tiệt lại sập rồi, máy dính virus chắc luôn!”
Đổng Thiên Tâm: “Hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng nghe có vẻ ghê gớm.”
Đổng Thiên Tâm: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mang Trú lắc đầu, chỉ mạnh vào dòng chữ “Trạm mèo Thanh Thanh” trên danh thiếp, ánh mắt kiên định biểu lộ lập trường: anh ta nhất định phải đến đó!
Đổng Thiên Tâm: “...”
“…Vì trước đây anh từng nhập vào hình dáng của con mèo bông Tiểu Bạch ở đó, nên muốn về lại cố hương để… vinh quy bái tổ ư?”
Trưởng phòng Lý suýt nữa bị nước câu kỷ làm nghẹn c·h·ế·t, ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ, Tiểu Đổng cô hiểu lầm rồi, thực ra… tôi có chút chuyện muốn nhờ cô chỉ giáo.”
“Meo meo meo.”
“Meo gừ gừ meo!”
Bỗng nhiên, màn hình máy tính phát ra tiếng “xoẹt” rồi chuyển sang màn hình xanh c·h·ế·t chóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đổng Thiên Tâm ngồi ở chỗ làm, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Mang Trú ngẩng đầu: “Meo.”
“Bí mật công ty, không thể nói được nha.”
Mang Trú nhanh chóng dùng đuôi quấn mình thành một cuộn lông nhỏ, hai chân trước che kín mắt.
Đổng Thiên Tâm: “Cái này viết gì thế?”
“Rất khó! Thứ nhất, cần hiểu rõ như lòng bàn tay về công thức cấu tạo của các loại trận pháp ánh sáng cơ bản. Thứ hai, phải dựa vào lý thuyết ngũ hành tương sinh tương khắc để giải cấu trúc và tái tổ hợp trận pháp. Thứ ba, người thi triển pháp thuật cần có sức mạnh vô cùng lớn để duy trì hoạt động của trận pháp. Ba yếu tố này, thiếu một cũng không được.”
Hình dạng mèo của Mang Trú ngồi ngay ngắn trước cửa, đôi mắt vàng kim chớp chớp sáng ngời.
Tám giờ sáng, Liễu Thanh Thanh nhìn chăm chú vào con mèo trắng nhỏ đang ngồi ngay ngắn trên quầy, vừa ngạc nhiên vừa tò mò: “Tiểu Đổng, em nuôi mèo từ bao giờ thế? Con mèo này trông giống Tiểu Bạch, nhưng không đúng. Nhìn màu lông và đôi mắt này, nó thuần hơn nhiều. Là giống gì vậy?”
Đổng Thiên Tâm lướt qua, đọc qua loa vài dòng, đại khái lại là đám paparazzi thêu dệt linh tinh, bèn bỏ qua. Ngay sau đó, một tiêu đề tin tức địa phương nhảy ra.
Mang Trú: “Meo!”
Đổng Thiên Tâm: “Nhưng lúc đó tôi chỉ nhìn thấy một trận pháp thôi mà.”
Lữ Ngọ tinh ý nhận ra sự lúng túng của “điện hạ Mang Trú”, bèn tế nhị chuyển chủ đề: “Đường về của hai người có thuận lợi không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.