Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Phó Dực từ chối, cô không có tâm trạng cũng không có tinh lực ứng phó với Lương Chính. Lúc đầu cô đồng ý với anh ta cũng bởi vì ý đồ cá nhân mà thôi.

Chương 7

Sau khi gửi tin nhắn, một số cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng cô. Tại sao cô vẫn nghe lời Trịnh Dữ chứ? Rất nhanh, bên kia đã trả lời. Chỉ đơn giản 1 chữ: [Được]

Phó Dực không biết, lúc cô và Lương Chính vừa mới rời khỏi nhà hàng, thì Trịnh Dữ cũng từ trong WC đi ra, nhìn thấy bàn ăn không một bóng người, bèn đi nhanh về phía cửa.

Cô không hề ngồi xuống, cầm ngay túi xách, đối với Lương Chính vẻ mặt kỳ quái đang nhìn cô nói: “Thật ngại quá, Lương tiên sinh, tôi có chút không khỏe, có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi.” Cô không có cách nào bình tĩnh ngồi ăn cơm với Lương Chính được, hơn nữa sau lưng còn có Trịnh Dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nội dung là: Cô giáo Phó, ngày mai có thể mời cô đi xem phim được không? [mỉm cười] (đọc tại Qidian-VP.com)

Lương Chính nhìn viền mắt cô hồng hồng, giống như vừa nôn qua, vội vàng đứng lên nói muốn đưa cô về nhà.

Trịnh Dữ dựa vào khung cửa, chuông gió trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “đinh linh linh” trong trẻo dễ nghe. Anh ngó thấy Lương Chính cùng với Phó Dực mỗi người đi một hướng, lông mày nhướng lên, hài lòng nở nụ cười, trong miệng khẽ nói: “Ồ, xem ra vẫn còn biết nghe lời.”

Phó Dực nhìn tin nhắn, thở dài, cô vò đầu, có chút phiền não, xung quanh đột nhiên hiện lên gương mặt tức giận cùng với lời nói uy h**p của Trịnh Dữ, cô lắc đầu, gõ xuống từng chữ—

Cô cau mày, vừa nhìn cũng biết là Lương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)


“Không cần đâu ạ, tôi tự mình đi thì được rồi, nhà tôi cũng không xa lắm.”

Vừa rồi, sau khi sửa sang lại bản thân xong, Phó Dực rời khỏi WC, cũng không thèm nhìn lại. Sau khi xác nhận rằng Trịnh Dữ không thể nhìn thấy mình, cô càng chạy càng nhanh, gần như chạy trốn đến trước bàn cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo như hành vi vừa rồi của Trịnh Dữ, có vẻ cô đã thành công, thế nhưng hậu quả…hình như cô không thể thừa nhận được. (ノдヽ)

“Thật ngại quá Lương tiên sinh, ngày mai tôi có việc.”

Phó Dực nhìn điện thoại, tin nhắn ngắn, không có ký tên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7