Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý
Tiết Địch Ngạc Đĩnh Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Sếp tôi là đàn anh?
“Tất nhiên rồi, được 200 tệ tiền mừng đấy.” Tôi nói với vẻ mặt tự hào.
Tôi lặng lẽ xách hộp cơm tinh xảo rời đi, tránh xa sếp, tránh xa cái miệng độc địa.
Sau khi tôi cúp máy, sếp mỉm cười: “Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi.”
Sếp nhướn mày: “Làm phù dâu có tiền à?”
Có lần tôi xin phép sếp nghỉ.
Sếp tính toán cho tôi: “Cô đi làm phù dâu, một ngày chỉ được 200 tệ, cô đi làm thì tính cả thưởng và lương, quy ra một ngày là bao nhiêu, cô chắc chắn muốn làm phù dâu mà mất tiền thưởng chuyên cần chứ?”
Hôm đó tôi ở lại tăng ca cùng sếp.
Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi thường lấy sếp ra làm ví dụ điển hình: “Thẩm Hoài An ấy, hồi đó là học bá nhất nhì trường mình, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, lại giỏi giang, bây giờ còn tự mở công ty nữa. Các em phải học tập cho giỏi, dù không thể giỏi như cậu ấy, ít nhất cũng đừng quá kém.”
Thật lòng mà nói, sếp là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp..
Hơn nữa mặc vest cực kỳ đẹp trai.
Tôi biết, tên này lại, lại, lại xem mặt thất bại rồi.
Hành lá không ăn, hành tây không ăn, cần tây không ăn, đậu không ăn, đồ tanh không ăn…
Ki bo thì nói thẳng ra.
Sếp đi xem mặt, khi về thì mặt ủ mày chau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây cũng coi như duyên phận.
Là trợ lý, tôi có nên an ủi sếp một chút không? Kết quả là, tôi còn chưa kịp mở miệng, sếp đã u oán nói: “Trên đời này không có người phụ nữ nào xứng với tôi sao?”
An ủi cái gì chứ, tôi thấy sếp tự tin lắm rồi.
Thực ra, những lúc sếp không “khó ở” thì cũng khá tốt.
Tôi: "..."
Chỉ là đừng mở miệng, cứ mở miệng là muốn đánh cho một trận.
Không ngờ có ngày tôi lại làm việc dưới trướng sếp.
Tôi nói: “Đi làm phù dâu.”
Sếp rất kén ăn.
Chương 2: Sếp tôi là đàn anh?
Có lần tôi phát cáu, hỏi sếp: “Sếp, cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn, vậy sếp lớn lên bằng cách nào?”
Kén ăn đến mức nào?
Sếp có vẻ hơi áy náy: “Haiz, tuổi còn trẻ đã phải tăng ca cùng tôi, tuổi này của cô phải thường xuyên du lịch mới không uổng phí thanh xuân chứ.”
Sếp liếc nhìn tôi: “Do gen di truyền, không giống cô…”
Tôi khinh bỉ nhìn sếp.
Tôi theo bản năng đáp lời: “Vậy sếp có tài trợ không?”
Cảm giác mỗi lần gọi đồ ăn cho sếp đều là một nhiệm vụ bất khả thi.
Một hôm, sếp đột nhiên hỏi tôi: “Cô cũng tốt nghiệp trường Trung học XX phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sếp hỏi: “Đi làm gì?”
Sếp nghiêm túc nói: “Xem ra tiêu chuẩn tuyển sinh của trường Trung học XX giảm xuống rồi.”
Nhưng sếp hơn tôi vài khóa, sếp có thể không biết tôi, nhưng tên tuổi của sếp thì nổi như cồn.
Tôi cũng mỉm cười: “Vừa rồi tôi cũng chỉ đùa với sếp thôi.”
Vì sếp sinh ra ở Tứ Xuyên, nên mỗi khi tức giận lại bắt đầu nói tiếng địa phương: “Hứa Đa, con mẹ nó chứ, lão tử muốn cho cô biết tay.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, duyên cái gì chứ, tôi thấy là nghiệt duyên thì đúng hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sếp lập tức đổi giọng: “Tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi, tuổi trẻ thì phải biết phấn đấu, đúng không người trẻ?” Sếp vỗ vai tôi.
Không hói đầu, không bụng bia, không hôi miệng, ngược lại, dáng người cao ráo, khuôn mặt có nét giống Kim Thành Vũ, mày rậm mắt to, khi nghiêm túc thì khí chất ngời ngời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hu hu, sao có thể mắng tiên nữ vậy chứ.
Thực ra, tôi và sếp là cựu học sinh cùng trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi được rồi, tôi biết sếp lại sắp công kích cá nhân rồi.
Tôi bẻ ngón tay tính toán một hồi, rồi lập tức gọi điện thoại: “Alo, hôm nay tôi không đi làm phù dâu được nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.