Ngôi nhà nhỏ cũ kỹ.
Ngôi nhà của Hồng Cô Phương. Ngôi nhà mà Hồng Cô Phương đ·ã c·hết. Cường hiện giờ đã ở trước cửa ngôi nhà ấy rồi, nó đã ở đó rồi, thật nhanh.
Bốn gã sai nha và Trần đại phu vẫn ở đó. Họ đã dọn dẹp hiện trường thật sạch sẽ nhưng họ vẫn ở đó, họ đang chờ Cường, chờ tin tức của nó.
Cường vừa bước vào Hà Nhất Nguyên đã hớt hải chạy lại:
“Cường đại nhân, đại nhân bị sao thế này? Đại nhân không bị sao chứ?”
Cường trả lời:
“Ta không sao!”
Không sao? Đương nhiên không sao, trên người nó chỉ có hai mươi mốt vết thương do Kiếm Khí gây ra với vết thương ngay tim và hai bả vai đã tím thẫm lại, quần áo thì đã rách tơi tả còn áo thì cháy xém nguyên phần sau lưng. Vết thương như thế, bộ dạng như thế đương nhiên không sao.
Ngư Xương nhìn thoáng qua đủ biết Cường đã trải qua một trận ác chiến, y bèn hỏi:
“Lăng đại nhân, rốt cuộc đại nhân đã gặp chuyện gì vậy?”
Cường trả lời, chậm rãi và ngắn gọn:
“Phục kích!”
Cả bốn gã sai nha gật gật đầu. Trần đại phu nhìn Lăng Triệt rồi cũng gật gật đầu, ông khẽ nói:
“Kì lạ!”
Cường cũng gật gật đầu:
“Kì lạ!”
Hà Nhất Nguyên nhìn Cường tỏ vẻ khó hiểu:
“Kì lạ?”
Cường gật gật đầu:
“Đúng vậy! Theo ta thấy thân pháp của hắc y nhân phải vào loại nhất đẳng thế mà bị dễ dàng phát hiện như vậy, vả lại kinh công của hắn cũng là kinh công nhất đẳng như vậy mà lại bị ta đuổi kịp thì…”
Liễu Truy Phong nhíu mày:
“Ý đại nhân là… Hắn cố tình để lộ hành tung hòng dẫn dụ chúng ta đuổi theo để phục kích? Không lẽ hắn là hung thủ giết người?”
Cường mỉm cười:
“Theo ta là rất có khả năng bởi trong lúc truy đuổi với khinh công của hắn rõ ràng có thể tẩu thoát thế mà hắn cố để lộ hành tung để ta có thể đuổi theo. Còn hắn có phải là hung thủ giết người không theo ta nghĩ có lẽ không phải. Bởi nếu hắn là hung thủ giết người thì hắn cần gì phải quay trở lại hiện trường? Cho dù có việc cần phải quay lại hiện trường thì nếu đã bị phát hiện thì hắn phải lập tức cao chạy xa bay chứ việc gì phải quay trở ngược lại phục kích ta? Không lẽ là do ta ép hổ nhảy tường?”
Nó nhìn chiếc bàn đã được lau sạch sẽ rồi khẽ nói:
“Kì lạ!”
Lần này cả Kiến Quỷ Sầu cũng lên tiếng:
“Kì lạ sao Cường đại nhân?”
Cường nhìn ra cửa sổ:
“Hắc y nhân khi phục kích ta ra tay cực kỳ hiểm độc muốn lấy mạng ta ngay lập tức, rõ ràng hắn không phải chó cùng dứt dậu mà đã có dự tính trước, mục đích là muốn giết ta. Nhưng mọi người nghĩ thử xem ta mới có nhậm chức thư đồng của Trác đại nhân hôm nay, ngay cả người của Hình Bộ ty cũng chưa chắc biết được ta là thư đồng. Vả lại ta chỉ mới đến thành Trường An có một tháng trong một tháng đó ta chưa hề rời khỏi Thiên Lương Phủ nên người bên ngoài chẳng quen biết ai chứ đừng nói là gây thù oán với ai sao lại bị gã áo đen kia ám toán được? E rằng mục tiêu thực sự của hắn là…”
Quỷ Kiến Sầu thần sắc ngưng đọng, lộ vẻ nghiêm trọng:
“Không lẽ ý đại nhân… Mục tiêu của hắn là người trong Bộ Hình?”
Ngư Xương nghiến răng:
“Cái gì? Hắn to gan đến vậy sao?”
Cường gật gật đầu, thật chậm rãi:
“Khả năng này rất lớn hơn nữa có khả năng mục tiêu thực sự của hắn là…”
Nó ngừng một chút rồi nói tiếp thần sắc cũng có chút kinh hãi:
“Trác đại nhân!”
Cả bốn gã nha sai và Trần đại phu đều giật nảy mình, mặt mày đều tái mét cả đi. Ngư Xương đấm mạnh vào tường:
“Bọn này đúng là gan to bằng trời! Ngư Xương ta nhất định sẽ cho hắn nếm mùi đại lao cực hình là thế nào!”
Cường khoát khoát tay:
“Đó cũng chỉ là suy đoán của ta thôi các vị hà tất phải lo nghĩ nhiều. Mọi việc đã sắp sếp xong thì tại hạ cáo lui trước đây, hẹn gặp lại các vị ngày mai!”
Nói rồi Cường bước thẳng ra xe ngựa, những gì cần nói nó đã nói hết rồi.
Lăng Triệt không muốn nói nhiều, hôm nay nó đã nói quá nhiều rồi. Nói nhiều là không tốt, phàm những việc không tốt thì không nên làm. Nên nó không muốn nói gì nữa.
Hà Nhất Nguyên vội vã chạy theo xe ngựa, công việc của gã là đưa đón Cường.
Khi bóng xe ngựa đã đi khuất, Kiến Quỷ Sầu lúc này mới quay lại phía Trần đại phu vẻ mặt y có vẻ ngưng đọng:
“Lúc nãy có gì kì lạ sao Trần đại phu?”
Trần đại phu gật gật đầu, thần thái cũng có vài phần nghiêm trọng:
“Mọi người có để ý vết thương của Cường đại nhân không?”
Ngư Xương nhíu mày:
“Mấy vết thương đó có gì kì lạ sao Trần đại phu?”
Trần đại phu lại gật gật đầu:
“Mấy vết thương đó có độ nông sâu khác nhau, độ nặng nhẹ cũng không giống nhau nhưng tất cả đều lành lại khá nhanh hơn nữa miệng vết thương lành lại cũng rất kì lạ giống như bị lửa đốt đến cháy xém lên vậy. Hơn nữa vết thương khá sâu ngay tim lại lành quá nhanh, Cường đại nhân cũng chỉ đi ra ngoài chưa đầy hai khắc, tốc độ lành vết thương như vậy quả thực khó tin cho dù là một cao thủ nội công cũng chưa chắc có tốc độ lành nhanh như vậy.”
Rồi ông quay về phía Ngư Xương:
“Chắc Ngư đại nhân có thể nhìn ra được vết thương ngay tim với hai bả vai của Cường đại nhân chứ?”
Ngư Xương gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ gì đó rất kì lạ:
“Vết thương ngay tim và ở hai bả vai đều là do Cầm Nã Thủ gây ra, ngoài ra vết thương ở ngay tim còn có vết kiếm đâm nữa có vẻ vết kiếm đâm sâu hơn thì phải…”
Liễu Truy Phong nhíu mày:
“Cầm Nã Thủ?”
Ngư Xương gật gật đầu:
“Đúng vậy, là Thất Đoạn Cầm Nã Thủ…”
Cả ba người còn lại đều nhíu mày, Liễu Truy Phong thần sắc càng lúc càng nặng nề:
“Chẳng phải huynh nói Thất Đoạn Cầm Nã Thủ vừa khó cầu vừa khó luyện sao? Hơn nữa theo đệ biết môn võ công này người biết sử dụng trong Kinh thành ngoài huynh ra chỉ có thủ lĩnh Cấm Quân Tả Hữu Vệ Nghiêm Lăng. Sao giờ lại thêm một kẻ biết Thất Đoạn Cầm Nã Thủ được?”
Ngư Xương vuốt vuốt chòm râu lưa thưa:
“Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai bây giờ? Có thể gã áo đen đó là người trên giang hồ mới đến đây vả lại vết thương ở tim không phải do Thất Đoạn Cầm Nã Thủ gây ra mà do một loại Cầm Nã Thủ khác gây ra, một loại Cầm Nã Thủ cực kỳ tàn độc…”
Đến một cao thủ Cầm Nã như Ngư Xương mà cũng nói vậy đủ biết loại Cầm Nã Thủ này đáng sợ như thế nào. Ngư Xương dừng một chút rồi nói tiếp ánh mắt lộ vẻ sợ hãi:
“Khắc Cốt Cầm Nã! Một loại Cầm Nã Thủ vô cùng tàn độc của Ma Môn đã thất truyền cách đây mấy trăm năm. Chỉ cần trúng một chiêu thôi cũng đủ táng mạng trước giờ chưa hề nghe ai có thể sống sót khi đấu với chủ nhân môn võ công này. Cũng may Cường đại nhân của chúng ta chỉ trúng có nửa chiêu nếu không chắc cũng táng mạng rồi!”
Thần sắc Ngư Xương trở nên cực kỳ nặng nề. Trần đại phu quay sang Kiến Quỷ Sầu:
“Còn theo Kiến đại nhân thì những vết thương khác do thứ gì gây ra?”
Kiến Quỷ Sầu vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như thường:
“Thoạt nhìn thì hai mươi mốt vết thương trên người Kinh đại nhân là do kiếm gây ra nhưng thực chất là do kiếm khí gây ra. Hơn nữa kiếm pháp của gã áo đen rất nhanh rất hiểm lại rất chuẩn xác có phần giống với kiếm pháp của Hoa Sơn Phái lại có chút gì đó của Vạn Kiếm Môn.”
Kiếm khí? Những người còn lại tất nhiên biết sự lợi hại của kiếm khí nên cũng không hỏi thêm gì nhiều. Trần đại phu quay sang Liễu Truy Phong:
“Liễu đại nhân chắc cũng có thể nhìn ra được kinh công của gã áo đen chứ?”
Liễu Truy Phong gật đầu:
“Kinh công của gã áo đen đó rất có thể là Thập Vạn Trùng Vạn Nhữ Vạn Nhất…”
Trần đại phu lại hỏi tiếp:
“So với Vạn Lý Truy Phong của Liễu đại nhân thì sao?“
Liễu Truy Phong cười khổ:
“Cao hơn một bậc!“
Vạn Lý Truy Phong của Liễu Truy Phong là Kinh thành đệ nhất kinh công trên võ lâm giang hồ cũng được xếp vào Thập Đại Kinh Công xếp trên cả Lục Địa Phi Hành Thuật của Thiếu Lâm nhưng vẫn dưới một bậc so với kinh công của gã áo đen đủ biết kinh công của gã cao minh đến mức nào.
Trần đại phu nhìn ra cửa sổ, điệu bộ có phần suy tư:
“Mọi người thấy rồi đó gã áo đen không những kinh công cao minh hơn cả Liễu đại nhân mà Cầm Nã Thủ cũng vô cùng ghê gớm vả lại còn có thể sử ra Kiếm Khí chỉ vậy thôi cũng đủ thấy hắn là một tuyệt đỉnh cao thủ thậm chí là một nhân tài võ thuật. Còn Cường đại nhân tuy ta không biết gì nhiều nhưng vẫn có thể sống sót sau khi ác chiến với hắc y nhân xem ra…“
Liễu Truy Phong nhíu mày:
“Cường đại nhân không hề nói gì về trận chiến cũng không hề nói có bắt được hắn hay không thì xem ra… Có thể hắn đã chạy thoát hoặc chính Cường đại nhân mới là người…“
Trần đại phu tiếp lời:
“Dựa vào vết thương và bộ dạng của Cường đại nhân thì có vẻ đại nhân ấy đã thoát được gã áo đen. Dù sao mà nói Cường đại nhân chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi mà võ công đạt đến mức độ này quả thực cũng là một nhân tài hiếm có.”
Kiến Quỷ Sầu gật đầu:
“Nhưng có vẻ vụ án lần này dính líu tới Ma Môn rồi.”
Ngư Xương cũng gật đầu:
“Xem ra Trác đại nhân của chúng ta vẫn không sai!“
Liễu Truy Phong mỉm cười:
“Ngài ấy trước giờ chưa bao giờ sai!”
0