Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Tôi vẫn giữ chặt tay anh, gật đầu lia lịa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ, anh ta rụt mạnh tay lại vì đau. Tôi mất thăng bằng, cả người lao thẳng về phía trước, cắm đầu vào g*** h** ch*n anh ta…
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dùng tất cả sự kiên quyết trong ánh mắt để kháng cự. Tôi dùng tay trái đè lên tay phải, cúi người dồn hết sức bình sinh để trấn áp bàn tay đang không ngừng phản kháng của anh.
Anh rên lên một tiếng. Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh đang nghiến chặt răng, từng chữ một như được rít qua kẽ răng, mang theo một nỗi uất hận không thể che giấu: “Trương Miên Chi! Cô là nghiệp chướng mà ông trời phái xuống để hành tôi phải không?!”
“Trương Miên Chi, lại đây!”
Diễn xuất quá đạt—giọng điệu vừa bình thản lại vừa có chút thúc giục, còn mang đúng chất “sếp lớn” đầy quyền uy.
Tôi mắc chứng sợ máu, nhìn thấy vết thương là tâm lý tụt dốc không phanh. Dù đây có thể là cơ hội ngàn năm có một để chiêm ngưỡng cơ bụng của anh ta, nhưng tôi sợ sau khi nhìn xong, mỗi lần nghĩ đến Kỷ “lột da”, tôi sẽ lại có cảm giác buồn nôn mất.
Dòng suy nghĩ hoảng loạn của tôi lập tức bị giọng nói ra lệnh của anh ta cắt đứt. Áp lực từ cấp trên khiến tôi theo phản xạ lò dò bước đến bên giường anh ta, cứ ngỡ anh ta lại định bắt bẻ gì đó trong công việc.
Chương 2
Anh khẽ gật đầu, rồi buông ra một lời nói dối ngọt như đường: “Trương Miên Chi, gửi cho tôi bản phương án mới nhất đi.”
Tôi vốn sợ máu, lại càng sợ đau. Chỉ cần nghĩ đến cảnh con dao sắc lạnh rạch một đường trên da thịt mình, hai chân tôi đã mềm nhũn ra, run lên cầm cập.
Kỷ “lột da” thấy vậy liền buông một câu: “Hèn nhát. Một cuộc tiểu phẫu thôi mà, có gì phải sợ? Gây tê toàn thân, cô ngủ một giấc là xong.”
Nhưng chẳng hiểu sao, anh ta lại chẳng thèm đếm xỉa đến lời từ chối của tôi, còn cố dùng sức để gạt tay tôi ra.
“Tôi hiểu, nhưng tôi không muốn xem!”
Anh càng muốn giật ra, tôi càng điên cuồng giữ lại.
Cứu tôi với! (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta bất lực nhìn tôi, giải thích: “Tôi chỉ định cho cô xem vết mổ của tôi thôi.”
Mẹ tôi, từ trước đến nay, vẫn luôn khăng khăng tin rằng tôi đang hẹn hò.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể, nói với mẹ: “Mẹ xem, con đang làm việc thật mà. Giờ con bận rồi, mình nói chuyện sau nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu này… hình như chính là một phát ngôn bất cẩn của tôi trong một buổi tiệc rượu nào đó thì phải!
Y tá thông báo chiều nay tôi sẽ phải lên bàn mổ.
“Nhỡ gây tê không đủ thì sao ạ? Nhỡ bác sĩ mổ nhầm chỗ thì sao? Nhỡ vết sẹo để lại xấu xí thì…”
Tay tôi còn nhanh hơn não. Tôi lao đến, đè chặt lên mu bàn tay anh ta, buột miệng hét lên: “Đại hiệp! Dừng tay!”
“Không phải đâu ạ. Đó là sếp con. Tối nay sếp cũng phải tăng ca.”
May mắn thay, camera đã kịp thời lia đúng vào giao diện làm việc trên màn hình.
Tôi liếc sang Kỷ Khâm Lâm, ra hiệu nhờ anh phối hợp.
Cái gì vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi vẫn sợ đến c·h·ế·t khiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta định ép tôi phải xem bằng được hay sao?
Kỷ Khâm Lâm co chân né tránh, khuỷu tay tôi vô tình va phải anh, khiến màn hình điện thoại rung nhẹ.
“Trương Miên Chi, bỏ tay ra!”
Nào ngờ, anh ta đặt chiếc laptop sang một bên, kéo tấm chăn lên, bàn tay đặt ngay trên mép áo của mình.
Không bao giờ!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.