Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Việt Nam Diệt Quỷ Ký
Unknown
CHƯƠNG 16: Lối thoát
Bảo Mập hỏi tôi:
”Vậy chúng ta thoát ra bằng cách nào đây”
Tôi không trả lời Bảo Mập mà nhìn xung quanh căn hầm này, tôi nhớ được rằng trong phim hoặc sách vở họ có nói rằng những căn hầm bí mật này thường sẽ có đường thoát bí mật, việc của tôi bây giờ là cố gắng tìm thử xe căn hầm này có không và cầu mong là nó có.
Tôi nói ý định của tôi cho Bảo Mập, sau đó chúng tôi bắt tay vào tìm xung quanh căn hầm này, nhưng đời không như là mơ,chúng tôi tìm thật lâu, lục tung mọi thứ, nhưng tôi và Bảo Mập vẫn không thể thấy được lối ra nằm ở đâu cả, chính là những thứ như vậy vẫn không thể nào tìm được. Nhưng có vẻ như trời không triệt đường lui của con người, trong lúc loay hoay thì tôi phát hiện được ngay ở dưới ghế ngồi của chiếc bàn mà chúng tôi ngồi đọc tài liệu khi nãy có một thứ rất kì lạ. Một cái cần gạc, được giấu rất kĩ càng và an toàn, nếu như không cố ý tìm thì không đời nào mà tìm ra được. Linh cảm thấy đây có thể là thứ mình đang tìm, tôi không do dự nữa, nắm lấy cái cần gạc đó kéo thật mạnh.
Đúng như tôi dự đoán, tiếng kẽo kẹt vang lên mang theo đó là những tiếng kêu rỉ sét kin kít của hệ thống ròng rọc ẩn nào đó. Và thế rồi chiếc kệ sách không có gì lạ trong tầng hầm này đột ngột, mở hé ra một cửa hầm nhỏ. Chiếu đèn pin vào trong, là một cầu thang chật hẹp, bụi bậm rong rêu dính đầy hết nhưng làm tôi rất mừng vì nó dẫn lên phía trên. Có lẽ đây chính là đường thoát, vì có không khí và nước mới tạo ra được sự ẩm mốc và rong rêu trên cầu thang.
Tôi mừng rỡ lôi kéo Bảo Mập chạy lên. Đúng như là những gì tôi đoán được, chỉ đi được vài bước là tôi với Bảo Mập đã lên tới được mặt đất thông qua một cái lỗ cái một cái nắp sắt được đậy lại phía bên trên và che dấu vô cùng là cẩn thận. Mất chút thời gian để mở được chiếc nắp này vì nó được làm bằng sắt khá nặng và cũng rất lâu năm rồi. Sau khi ra được phía bên ngoài thì tôi với Bảo Mập phát hiện mình đang ở phía sau của căn bệnh xá bỏ hoang này.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng thì mình cũng ra khỏi được cái bệnh xá quỷ quái đó, mặc dù chỉ ở trong đó vài tiếng nhưng mà cứ tưởng như là vài ngày vậy, thật khủng kh·iếp. Còn Bảo Mập thì hắn đã nằm sải lai trên bãi cỏ không biết dơ bẩn là gì mà thở hổng hộc, mặt cũng như là mới thoát khỏi t·ai n·ạn mà vui mừng không siết.
Đang lúc mà chúng tôi nghĩ rằng không còn chuyện gì xảy ra nữa đâu thì một tiếng rít dài từ trong bệnh xá truyền tới khiến cho tôi với Bảo Mập giật mình, quay lưng lại nhìn vào bệnh xá thì đứng trên tầng hai, thì ngay ở chiếc cửa sổ hướng về phía chúng tôi thì lại là bóng hình đó, cái bóng hình ám ảnh, người y tá với một đôi môi đỏ chót nhết tận mang tai trên một khuôn mặt không có gì cả ngoài chiếc miệng ám ảnh đấy. Mặc dù không có mắt nhưng mà hai chúng tôi đều biết ả đang nhìn cả hai người chúng tôi bằng một ánh nhìn vô cùng kinh sợ.
Không chần chờ, tôi với Bảo Mập liền quay đầu chạy xa khuất khỏi cái nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt. Chúng tôi cứ chạy, cứ chạy cho đến khi ra được tới đường lộ cái thì cả hai thằng dừng lại và thở hổn hển, như c·h·ó rượt. Nhưng cuối cùng chúng tôi lại bật cười, cái cảm giác nó giống như là các bạn đã chơi khăm thành công thầy giám thị trong trường vậy, vô cùng sản khoái. Ngồi nghỉ ngơi trò chuyện và trao đổi phương thức liên lạc một chút thì tôi và Bảo Mập cũng chia tay nhau, trước khi đi Bảo Mập còn nói rằng:
“Mãi mãi là anh em sinh tử”
Sau đó hắn còn ôm tôi thắm thiết để tỏ lòng cảm ơn, nhưng mà với thân hình quá khổ của hắn ta thì biết đấy, tôi phải từ chối vội, sau đó hai đứa rẽ sang hai hướng khác nhau mà về, tôi thì đi thẳng về tới khách sạn mà tôi với ông nội mình đang ở.
Khi về tới khách sạn, ông nội tôi còn chưa về đến nơi, nhìn lại đồng hồ cũng gẫn 11h, tôi tắm rửa, vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ và tẩy đi cái mùi ẩm mốc và đặc trưng của bệnh xá ấy đi. Tôi vẫn khá thắc mắc là bệnh xá đó đã được bỏ hoang lâu như vậy mà sao cái mùi ấy vẫn còn nồng nặc đến vậy.
Bước ra khỏi nhà tắm, tôi soạn lại đồ trong chiếc túi đồ của mình thì phát hiện chiếc dao găm mà tôi mang về từ bệnh xá, tôi đem nó ra và ngắm nghía, lúc nãy bên trong đó không thể nào mà nhìn cho kĩ được. Đang lúc tôi ngồi xăm soi thì ông nội tôi đã về tới.
Ông vừa bước vào trong thì chưa kịp làm gì thì ông tôi đã, lướt như một cơn gió lướt tới trước mặt tôi và loáng một cái chiếc dao găm tôi trên tay tôi đã xuất hiện trên tay của ông. Ông cầm nó và nhìn nó một cách chăm chú và vô cùng nghiêm trọng làm trong lòng tôi thấy cũng khá là hấp hỏm.
Ông tôi nhìn con dao một hồi lâu sau đó đưa lại cho tôi và chỉ để lại một câu nói:
”Sử dụng cẩn thận, sau này có thể cháu sẽ cần”
Tôi đang định nói gì đó thì ông đã ngăn lại và bảo:
”Không cần kể ông đã biết, chuyện gì xảy ra, từ khi cháu sử dụng lá bùa hộ thân đầu tiên, chuyện này ông sẽ xử lý”
Và sau đó ông lấy thêm thứ gì đó trong hành lý và đi ra ngoài, không nói thêm câu nào với tôi, có lẽ lúc đó ông cho rằng tôi vẫn chưa có năng lực biết những chuyện tiếp sau đó chăng, nên sau đó ông cũng không nhắc gì cả với tôi về việc này cả.