Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

CHƯƠNG 18: Xác C·h·ế·t Lửng Lơ Dưới Ánh Trăng C·h·ế·t Chóc

CHƯƠNG 18: Xác C·h·ế·t Lửng Lơ Dưới Ánh Trăng C·h·ế·t Chóc


Những ngày sau câu chuyện về khu "Phòng học cũ" cuộc sống của nhóm bạn vẫn trôi qua trong guồng quay học tập quen thuộc. Áp lực thi cử cuối cấp đè nặng lên vai, khiến những câu chuyện ma quỷ dần trôi vào quên lãng. Nhưng số phận, như một trò đùa, lại sắp đặt cho họ một cuộc chạm trán rợn người ngay trong chính ngôi trường thân thuộc.

Tối hôm ấy, lớp học bổ túc của Quốc Thiên được sắp xếp tại phòng học tầng ba, nơi có ô cửa sổ nhìn thẳng xuống khu "Phòng học cũ". Bình thường, tầm nhìn đến khu vực ấy đều bị che khuất bởi dãy phòng học mới, nhưng từ góc nhìn đặc biệt này, Quốc Thiên lại có thể quan sát toàn cảnh khu vực u ám kia. Cả buổi học, tâm trí Quốc Thiên cứ bị hút về phía khung cửa sổ. Anh ta cảm nhận được một luồng âm khí nồng đậm tỏa ra từ khu vực ấy, len lỏi vào lớp học, khiến anh ta cảm thấy bất an.

Bảo Mập ngồi cạnh, thấy Quốc Thiên cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ, liền huých tay hỏi:

“Này, nhìn gì đấy? Định ngắm trăng à? Hay nhớ người nào?”

Quốc Thiên giật mình, quay lại cười gượng gạo:

“À không, chỉ là tò mò về khu phòng học cũ kia thôi. Nghe đồn nhiều chuyện ghê quá.”

Bảo Mập phì cười:

“Mày cũng tin mấy chuyện nhảm nhí đó sao? Chắc chắn là mấy đứa bày trò hù nhau thôi. Mày là thầy pháp mà còn sợ ma à?”

Quốc Thiên thở dài:

“Tao không sợ, chỉ là cảm thấy có gì đó bất thường ở đó.”

Nói rồi, Quốc Thiên lại nhìn về phía cửa sổ. Trăng đêm nay sáng vằng vặc, soi rõ từng ngóc ngách của khu "Phòng học cũ". Bên dưới ánh trăng lạnh lẽo, những dãy phòng học cũ kỹ, hoang tàn như những bộ xương khô ẩn hiện trong bóng tối. Giữa khu đất trống, một cái giếng cổ xưa sừng sững, miệng giếng đen ngòm như một con mắt quỷ dữ đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tiếng chuông tan học vang lên, kéo Quốc Thiên trở về thực tại. Cả lớp ồn ào thu dọn sách vở, chuẩn bị ra về. Quốc Thiên đứng dậy, kéo Bảo Mập đi ra cửa. Đúng lúc ấy, một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp trường học, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

“Aaaaaaa! Trời ơi!”

Tiếng hét phát ra từ phía khu "Phòng học cũ". Quốc Thiên và Bảo Mập nhìn nhau, mặt tái mét. Linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng họ. Cả lớp học bổ túc cũng nhốn nháo, chạy ùa ra cửa sổ, hướng về phía âm thanh phát ra.

Dưới ánh trăng rọi sáng, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt họ. Bên trên gốc cây cổ thụ đối diện cái giếng, hai bóng người đang treo lơ lửng, lắc lư theo gió. Hai khuôn mặt trắng bệch, nhếch lên nụ cười ghê rợn, đôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào họ như muốn kéo họ xuống địa ngục.

Kiều Phương đứng cạnh Quốc Thiên, sợ hãi bám chặt lấy tay anh ta, run rẩy nói:

“Thiên, đó… đó là gì vậy?”

Quốc Thiên nuốt khan, siết chặt thanh kiếm đồng tiền trong tay, gằn giọng:

“Treo… treo cổ…”

Cả lớp học bổ túc c·hết lặng trước cảnh tượng kinh hoàng. Hai bóng người treo lơ lửng trên cây, nụ cười ma quái in hằn trên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào họ. Tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng lá cây xào xạc như tiếng than khóc ai oán, hòa cùng tiếng hét thất thanh của đám học sinh tạo nên một bản hòa ca rùng rợn.

"Trời ơi! C·hết... c·hết thật rồi!" một cô gái hét lên, ngất xỉu ngay tại chỗ. Vài bạn nữ khác cũng sợ hãi ôm chầm lấy nhau.

Bảo Mập mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:

"Thiên... Thiên ơi! Làm sao bây giờ?"

Quốc Thiên tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến anh ta rùng mình. m khí lạnh lẽo tỏa ra từ khu "Phòng học cũ" như những lưỡi dao vô hình cứa vào da thịt. Linh cảm mách bảo anh ta rằng đây không phải là một trò đùa.

"Gọi bảo vệ! Nhanh lên!" Quốc Thiên hét lớn, đẩy Bảo Mập về phía cửa lớp, "Cậu ở đây trấn an mọi người, khóa chặt cửa lại, đừng để ai ra ngoài!"

Nói rồi, Quốc Thiên lao ra khỏi lớp học, chạy nhanh xuống phòng bảo vệ ở tầng trệt.

"Bác ơi! Bác ơi! Có chuyện rồi!" Quốc Thiên vừa chạy vừa hét lớn.

Bác bảo vệ đang ngủ gật giật mình tỉnh giấc, thấy Quốc Thiên hớt hải chạy vào, liền hỏi:

"Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng thế?"

"Khu phòng học cũ... có... có người treo cổ!" Quốc Thiên thở hổn hển, cố gắng nói rõ ràng.

Bác bảo vệ nghe vậy, mặt biến sắc, vội vàng cầm đèn pin và dùi cui, cùng Quốc Thiên chạy nhanh ra khu "Phòng học cũ".

Trên đường đi, Quốc Thiên kể lại cho bác bảo vệ những gì mình đã nhìn thấy. Bác bảo vệ nghe xong, cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Khu "Phòng học cũ" từ lâu đã bị đồn thổi là nơi có nhiều chuyện ma quỷ, nhưng chưa bao giờ có chuyện nghiêm trọng như thế này.

Cả hai chạy tới gốc cây cổ thụ, nơi hai bóng người đang treo lơ lửng. Ánh đèn pin rọi thẳng vào khuôn mặt trắng bệch, nụ cười ma quái và đôi mắt trợn trừng của họ. Bác bảo vệ kinh hãi lùi lại một bước, suýt nữa đánh rơi dùi cui.

"Trời ơi! Là... là hai đứa học sinh m·ất t·ích hôm trước!" Bác bảo vệ run rẩy nói.

Quốc Thiên nhìn kỹ, quả nhiên nhận ra đó chính là cặp đôi đã trốn học bổ túc để hẹn hò tại khu "Phòng học cũ" mấy hôm trước. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống hai thân hình bất động, khiến khung cảnh càng trở nên rùng rợn.

"Bác gọi công an đi!" Quốc Thiên nói với bác bảo vệ, "Chuyện này không đơn giản rồi!"

Bác bảo vệ gật đầu, vội vàng rút điện thoại ra gọi cho công an và thầy cô trong trường. Quốc Thiên đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai hồn ma treo cổ, trong lòng dâng lên một nỗi hãi hùng. Gương mặt của hai người này quá quỷ dị, cái lưỡi dài ra tới tận cổ, nhưng miệng vẫn nhếch lên tới tận mang tai cười một cách quỷ dị, đặc biệt là hai cặp mắt trắng dã của n·gười c·hết đó như nhìn thẳng vào anh ta, xoáy sâu vào tận linh hồn.

Vụ án này không hề giống như mặt ngoài của nó như vậy có lẽ còn có những việc ghê rợn hơn sắp xảy đến, không biết từ đâu nội tâm của Quốc Thiên dân lên một dòng suy nghĩ như vậy.

CHƯƠNG 18: Xác C·h·ế·t Lửng Lơ Dưới Ánh Trăng C·h·ế·t Chóc