Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Việt Linh
Unknown
Chương 100: Rừng Tiên La
Nguyễn Long và đại đội phía sau vẫn cứ như vậy mà tiến bước. Khu rừng bọn họ đang ở bên trong cũng không xa lạ gì, đây chính là rừng Tiên La nằm phía nam của đồng bằng Hồng Lĩnh.
Mấy năm trước, khi Lý Thân truy đuổi Mai Thúc Loan đã chạm mặt con Xà Linh Kê trong khu rừng này. Cũng chính nhờ vậy mà Hùng Đảm hiện tại có thể xác định vị trí của những con yêu linh khác quanh đây.
Trừ một số trường hợp đặc biệt thì yêu linh không sống theo bầy đàn, thế nhưng phần lớn chúng sẽ sinh sống gần với những yêu linh khác. Lý do cũng rất đơn giản, yêu linh thì cũng phải cần điều kiện cần thiết để sinh tồn và tu luyện, và những nơi nào có thể sinh tồn và tu luyện tốt thì sẽ có nhiều yêu linh. Nơi đây từng có Xà Linh Kê xuất hiện, chứng tỏ điều kiện sinh tồn cho yêu linh cũng không tệ, hẳn là sẽ có những yêu linh khác sống cùng, dĩ nhiên mỗi con sẽ có lãnh địa riêng của mình.
Hơn nữa, bản thân Hùng Đảm nói một cách nào đó cũng là sống ở rừng Tiên La, nên hắn hiểu khá rõ điều kiện của khu rừng này.
Rừng Tiên La rất rộng lớn, nó bao trọn phần phía nam của đồng bằng Hồng Lĩnh và cấm địa Màng Trắng, kéo dài xuống tận cùng của Bách Việt và bị chặn lại bởi một dãy núi bao la hùng vĩ. Dãy núi này cũng là ranh giới tự nhiên ở cực nam của Bách Việt mà trước giờ chẳng ai biết bên kia có gì. Mà đừng nói dãy núi ở tận cùng, chỉ riêng rừng Tiên La thôi cũng đã chưa có người nào khám phá hết, kể cả các tộc như Hùng Linh tộc, dù sao bọn họ cũng mới có thể đi ra khỏi không gian Hùng Hoàng Nguyên của mình gần đây.
Riêng Nguyễn Long có Lạc Đồ có thể quan sát khắp nơi, nhưng thú thật hắn cũng chẳng hơn gì những người nơi đây. Trên Lạc Đồ cũng chỉ toàn rừng rậm là rừng rậm, bên kia dãy núi cũng như thế. Có điều hắn có thể khẳng định, địa hình này có đôi chút tương tự với vùng đất hình chữ S lúc trước của hắn, đặc biệt là đường bờ biển cũng cong cong như thế. Dọc theo bờ biển cũng có những đồng bằng bị chia cắt như vùng duyên hải miền Trung. Chỉ có điều khác biệt là núi. Ở đó có quá nhiều núi, mà toàn là núi lớn, có dãy nhô hẳn ra biển, như dãy núi tận cùng phía nam của Bách Việt, tự thành biên giới cắt ngang hai khu vực.
Nếu tính theo tỉ lệ, vùng núi này có lẽ nằm khoảng gần cuối về phía nam của vùng Bắc Trung Bộ, có thể là vùng Hà Tĩnh ngày nay. Sở dĩ phải diễn tả rườm rà như thế là để cho thấy độ rộng lớn của rừng Tiên La. Nó bắt đầu từ khoảng địa bàn tỉnh Thái Bình, Nam Định kéo dài xuống gần hết tỉnh Hà Tĩnh ngày nay, đụng phải dãy núi tận cùng chắn ngang kia mới kết thúc, còn phần chiều rộng thì kéo dài qua phía tây, Nguyễn Long cũng không thể hình dung ra được tương ứng với khu vực nào.
Chưa hết, đây chỉ là tính theo tỉ lệ rồi Nguyễn Long phỏng chừng vị trí các tỉnh thời của hắn, chứ thật sự thì phải lấy diện tích thời hiện đại của các tỉnh đó nhân lên gấp mười lần mới có thể ra được diện tích rừng Tiên La. Mà bản thân Nguyễn Long cũng không quá rành địa lý các tỉnh vùng ngoài (hắn sinh ra tuốt tận Cà Mau, dù gốc Bắc nhưng chưa một lần về Bắc) nên hắn chỉ dựa theo địa hình đường bờ biển để làm ra phỏng đoán tương đối. Do đó diện tích thật sự có lẽ còn rộng hơn đôi chút so với những gì tính toán nảy giờ.
Còn một điều thú vị về rừng Tiên La nữa, đó là cái tên của nó. Ban đầu Nguyễn Long nghe Tiên La cảm thấy rất hoa mỹ sang trọng, đầy tính huyền huyễn y như những cái tên thật kêu trong tiểu thuyết theo lối Hán Việt. Thế nhưng sau này hắn mới biết cái tên này rất Thuần Việt. Tiên La có nghĩa rất đơn giản là đến tiên đi qua đây cũng phải la lên, vì độ rộng của nó. Tương tự như vậy, khu rừng phía Bắc có tên là Lạc Tiên cũng không phải nói đây là nơi tiên vui vẻ hay tiên c·hết gì cả mà chỉ đơn giản là đến tiên cũng phải đi lạc, vì nó rộng lớn cũng không thua kém gì rừng Tiên La, chỉ khác Tiên La ở chỗ rừng Tiên La được bao bọc bởi núi còn rừng Lạc Tiên thì... núi bao bọc bởi nó. Việc thay đổi vị trí tiên trước tiên sau chỉ để vui vậy thôi. Ở Bách Việt thì chỉ có cấm địa Màng Trắng là không gây hiểu lầm nhất.
Theo sự dẫn đường của Hùng Đảm, mọi người tiến càng lúc càng sâu vào rừng. Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ đến đây nên hoàn cảnh của khu rừng cũng dần quen thuộc.
Từ vị trí lúc trước Lý Thân chạm mặt Xà Linh Kê đến đây cũng đã có một khoảng cách khá xa. Hùng Đảm cũng đã ra hiệu cảm nhận được khí tức của yêu linh quanh đây. Hắn vẫn chưa nói được tiếng người nhưng qua thời gian dài ở chung, Nguyễn Long đã hoàn toàn có thể hiểu rõ và giao tiếp được với hắn. Hơn nữa, Nguyễn Long còn hướng dẫn Hùng Đảm bộ ký hiệu câm (do hắn chế ra) để Hùng Đảm có thể biểu đạt ý mình dễ dàng hơn.
Lại đi thêm hơn mười phút, Hùng Đảm dừng lại chỉ về phía trước. Nơi đó xuất hiện một cái hang rất to, người lớn hoàn toàn có thể chui vào dễ dàng, không biết sâu bao nhiêu mà chỉ thấy đen ngòm. Cửa hang cũng không nằm trên mặt đất mà dựa vào một ngọn đồi phía sau. Nói cách khác cái hang này nằm trong lòng của ngọn đồi này.
Rừng Tiên La tuy không có những dãy núi cao, nhưng núi thấp và đồi thì có rất nhiều, địa hình lên lên xuống xuống rất phức tạp.
Mọi người sốc lại tinh thần, chuẩn bị cho chiến đấu, nhưng Nguyễn Long hoàn toàn không nóng vội mà cùng họp bàn với Triệu Quang Phục. Nơi đây Triệu Quang Phục là người có tu vi cao nhất, thậm chí tính trong cả Đại Việt thì chỉ có mình Lý Thân mới trên cơ được Triệu Quang Phục, hơn nữa nếu liều mạng thì cũng chưa chắc ai hơn ai.
Những người khác thấy thế liền nhân cơ hội hạ trại nghỉ ngơi cách cửa hang một khoảng gần đó, giám thị động tĩnh trong hang sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
"Phục tướng quân, ngươi tính thế nào?"
Triệu Quang Phục ngưng thần quan sát hang động giây lát rồi mới đáp:
"Xông vào trong là một việc làm ngu ngốc, vậy thì chỉ có một cách là dụ nó ra khỏi hang, có điều..." Triệu Quang Phục ngừng lại, nhưng chưa kịp nói tiếp thì Nguyễn Long đã lên tiếng:
"Cần phải xác định xem còn lối ra nào khác hay không, việc dụ nó ra ngoài không khó, chỉ cần hun khói nó giây lát hẳn là được".
Triệu Quang Phục gật đầu nhưng rồi hắn lại lắc đầu:
"Ta cứ cảm thấy chúng ta bỏ quên điều gì đó".
Cả hai nhíu mày suy nghĩ rồi chợt rùng mình.
Đúng lúc này, từ cửa hang một cái bóng đen ngòm với cặp mặt rực sáng như một tia chớp cực nhanh lao tới.
Khoảng cách từ cửa hang tới nơi hạ trại của đại đội khoảng hơn hai mươi thước, tuy nhiên với tốc độ khủng bố của bóng đen, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.
Đôi móng vuốt sắc bén vồ thẳng vào đầu của tên lính đứng gần nhất, lực đạo cực mạnh, nếu trúng, chắc chắn đầu người này sẽ bị xuyên thủng.
Sự việc xảy ra hoàn toàn bất ngờ, cả đám còn đang bày mưu tính kế dụ dỗ nó ra nhưng không ngờ đầu yêu lại bất thình lình xuất hiện, lại công kích cực kỳ sắc bén.
Người lính Hồng Lâm quân tuy được huấn luyện kỹ càng nhưng lúc nào hoàn toàn bất lực trước móng vuốt sắc bén của yêu linh. Mắt thấy đầu lâu của mình sẽ bị xuyên thủng thì đúng lúc này, tầm mắt hắn chợp bị che khuất.
Một cái bóng to lớn đã chắn trước người hắn, đón đỡ móng vuốt của yêu linh.
Một tiếng "Xoạt" ghê rợn vang lên, cái bóng ngay lập tức b·ị đ·ánh văng ra xa, máu tươi văng tung tóe.
Cái bóng đến nhanh đi cũng nhanh nhưng tên lính đã nắm bắt được thời cơ, liền lăn người đi, né tránh dư lực từ đôi móng vuốt của con yêu linh, thoát c·hết trong gang tấc.
Bên kia, cái bóng đen vừa chịu cặp vuốt cào trúng cũng đã đứng dậy, đây không phải là ai khác mà là Hùng Đảm, kẻ có cảm ứng sự xuất hiện của con yêu linh kia sớm nhất. Cánh tay lo lớn đầy lông lá của hắn xuất hiện ba lỗ máu sâu hoắm, máu tươi không ngừng chảy ra.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, Triệu Quang Phục một cước phóng tới, đá bay con yêu linh ra xa. Hình dạng của nó bây giờ mới lộ rõ trước mặt mọi người.