0
Hơn nửa ngày sau, đám người Hoàng Nhân cuối cùng cũng đã khu vực biên giới. Từ xa nhìn lại, nơi đây tựa như một chiếc lồng giam, xung quanh mây mù đen kịt, sấm chớt lóe lên không ngừng. Dưới chân bọn họ, mặt đất chấn động cực kỳ mãnh liệt. Một cỗ áp lực cực lớn đè xuống đoàn người làm bọn họ không cách nào tiến lên, hai chân như nhũn ra.
Trên tay Hoàng Nhân, Thủy Thần Kích lúc này như chịu kích thích gì đó, không ngừng run lên bần bật, thế nhưng có lẽ khoảng cách vẫn chưa đủ nên nó chưa thể thức tỉnh hoàn toàn.
"Làm sao bây giờ? Nếu không thể tiến gần hơn, Thần kích sẽ không thể sống lại" một người lên tiếng phá vỡ bầu không khí, trong giọng điệu đầy vẻ lo lắng.
Thế nhưng không ai đáp lời hắn, mọi người ai nấy cũng đều đang vắt óc để nghĩ cách, thần sắc rất khẩn trương.
Ước chừng uống cạn chén trà, Đinh tộc trưởng bỗng nhiên lên tiếng:
"Có thể thử dùng máu của chúng ta để tăng thêm kích thích cho nó, dù sao máu của chúng ta cũng có thể câu thông với trận pháp bên trong Lạng Sơn. Hẳn là sẽ không có vấn đề gì".
Mọi người nghe thế liền biến sắc. Đây là điều bọn họ không dám nghĩ tới. Phải biết Thủy Thần Kích tuy tên có một chữ Thần, nhưng thật ra nó là một hung vật. Chỉ cần nghe qua lịch sử của Thủy Đế cũng đủ hiểu nó đã từng nhiễm qua không biết bao nhiêu máu tươi. Nay nếu lại để nó tiếp xúc với máu huyết, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đinh tộc trưởng dĩ nhiên hiểu suy nghĩ của họ, ông nói tiếp:
"Hiện tại đã không còn cách nào khác. Hơn nữa theo ta suy đoán, huyết mạch của chúng ta chắc hẳn có liên hệ cùng những người năm xưa bày trận nhốt Thủy Đế. Thủy Thần Kích bị nhốt cùng bấy lâu nay, có thể sẽ sinh ra đôi chút áp chế đối với nó. Nếu bây giờ không thử, đợi khi biên giới bị phá nát, chúng ta cũng không thể sống được".
Mọi người im lặng không đáp, lát sau Hoàng Nhân mới quyết đoán nói:
"Được, tất cả chúng ta cùng đồng loạt nhỏ máu vào thân kích, thành thì sống, không thì cùng lắm c·hết sớm một chút, ta đếm tới ba, mọi người đồng loạt ra tay".
Mọi người không nghĩ được cách gì khả thi nên cũng đành đồng ý.
Theo như ước hẹn, khi Hoàng Nhân đếm tới ba, bảy người đồng loạt rạch cổ tay chảy máu, đem chúng nhỏ vào thân kích.
Lập tức xung quanh thân kích xuất hiện từng luồng huyết quang. Từ trên thân của nó tỏa ra một tầng uy áp khủng bố, đem đám người đánh bay ra xa. Đồng thời nó cũng rời tay Hoàng Nhân phóng lên trời, sau đó hướng về màn sáng nơi biên giới bay tới. Chốc lát sau đã không thấy bóng dáng.
...
Bên kia biên giới.
Đây là một vùng rừng núi rộng lớn, xem chừng chưa có dấu chân người. Cảnh vật cùng bên trong Bách Việt cũng không khác nhau mấy, có chăng là thêm một phần hùng vĩ bao la. Từng dãy núi cao liên miên không dứt nổi bật trên nền trời xanh thẳm.
Lúc này, toàn bộ khu vực đang không ngừng rung lên bần bật. Chấn động cực kỳ mãnh liệt, hơn xa phía bên trong.
Nguyên nhân của sự chấn động này bắt nguồn từ năm bóng hình to lớn vĩ ngạn đang đứng sừng sững trước một bức tường ánh sáng dọc theo biên giới.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là năm đầu Yêu Linh khủng bố mà tộc trưởng các tộc đang tìm cách ứng phó.
Trong đó, vị trí ngoài cùng là một con vượn lông đỏ như máu, trên đầu lại mọc một cái sừng, hình thể cực kỳ to lớn. Từng bó cơ bắp nổi lên cuồn cuộn trên thân nó tạo nên cảm giác bùng nổ, rất kích thích thị giác. Con Yêu Linh này tên gọi Độc Giác Hồng Viên. Nó đang dùng hai nắm đấm của mình không ngừng công kích màn sáng. Mỗi một đấm vung ra núi đá xung quanh liền rung lên bần bật. Màn sáng cũng lõm vào một khoảng.
Gần với Độc Giác Hồng Viên nhất là một con sói quái dị có ba đầu. Toàn thân nó trắng như tuyết, hình thể cũng không thua kém Hồng Viên bao nhiêu. Con sói này có tên là Cửu Mệnh Lang. Sỡ dĩ nó chỉ có ba đầu nhưng tên là Cửu Mệnh bởi vì nó thật sự có chín cái mạng, dù có đập nát cả ba cái đầu nó cùng một lúc thì nó vẫn có thể sống lại đến ba lần. Nếu lần lượt g·iết từng cái đầu của nó thì phải g·iết đến chín lần mới có thể tiêu diệt nó hoàn toàn. Cửu Mệnh Lang đứng cách xa màn sáng một khoảng. Ba cái đầu không ngừng thay phiên nhau bắn tới một cột sáng trắng v·a c·hạm vào màn sáng biên giới. Lực lượng cũng không thua kém gì Độc Giác Hồng Viên.
Những đầu Yêu Linh còn lại bao gồm một con quạ toàn thân đen nhánh có đến ba cái chân. Một con heo rừng có cặp răng nanh dài quá khổ, trên mình mọc đầy lân phiến rặt một màu xanh lục. Và cuối cùng là một con vật không rõ rắn hay trăn, trên thân tỏa ánh vàng óng ánh, trên đầu có một cái mào gà to tướng. Nếu Lý Thân hay Mai Thúc Loan có mặt tại đây sẽ nhận ra đầu Yêu Linh giống rắn này chính là Xà Linh Kê mà bọn hắn đã từng chạm mặt. Dĩ nhiên về ngoại hình hay thực lực thì không cách nào so sánh được.
Cả ba con này cũng giống hai con trước đều cực kỳ to lớn, con quạ đen ba chân có tên là Tam Túc Ô Nha, còn con heo rừng vảy xanh tên là Thanh Lân Trư.
Năm con Yêu Linh đều ra sức t·ấn c·ông vào màn sáng biên giới Bách Việt, mỗi con đứng ở vị trí khác biệt, cách xa nhau hàng ngàn mét. Thế nhưng điều kỳ lạ là tất cả công kích đều đánh vào màn sáng cùng một lúc, theo một nhịp điệu ra đều đặn.
Màn sáng không ngừng run lên, mỗi một lần hứng chịu công kích nó không ngừng mỏng lại. Tuy bản thân màn sáng có khả năng tự khôi phục, thế nhưng tốc độ không thể bì được với sự tiêu hao. Nếu lúc này có thể đứng trên cao nhìn một cách toàn diện sẽ thấy, toàn bộ Bách Việt bị bao bọc trong một cái lồng ánh sáng, mà vị trí đám Yêu Linh đang đứng đã bị mài mòn vào hơn hai phần ba. Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn bị xuyên thủng.
Năm đầu Yêu Linh vẫn không ngừng nghỉ công kích, lực lượng càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Đúng lúc này dị biến phát sinh.
"Ầm"
Một t·iếng n·ổ thật lớn chấn động khắp núi rừng bỗng nhiên vang lên. Tiếp sau đó là từng tiếng rơi xuống nặng nề nện vào đại địa.
Năm con Yêu Linh lúc nảy còn hung hăng t·ấn c·ông màn sáng, lúc này đồng loạt văng ra xa, khóe miệng phun máu.
Bởi vì thể hình của chúng quá to lớn nên gây ra chấn động rất khủng kh·iếp.
Màn sáng vừa nảy còn mỏng manh, lung lay sắp đổ lúc này đây cấp tốc dày lên, khôi phục bộ dáng trước đó.
Xuyên qua màn sáng có thể thấy ẩn hiện bên trong một vật có hình dáng như một cây chiến kích. Bề ngoài nó trông như rỉ sét nhưng quanh thân lại không ngừng tỏa ra lam quang.
Không sai. Đó chính là Thủy Thần Kích.
Nó vừa xuất hiện đã dung nhập màn sáng, một kích đem cả năm đầu Yêu Linh tu vi khủng bố chấn bay.
Lúc này năm đầu Yêu Linh đã ổn định lại thân hình. Ánh mắt hung ác nhìn chăm chăm về phía màn sáng. Bọn chúng cũng không b·ị t·hương nặng, chỉ coi như một chút xây xát nhỏ.
"Rống"
Đầu Độc Giác Hồng Viên có lẽ tính tình nóng nảy nhất rống to phát tiết sự bực bội. Đồng thời nó cũng lần nữa phóng tới màn sáng, vung nắm đấm to như quả núi đập tới.
"Ầm"
Thân hình nó lại một lần nữa nặng nề văng ra xa. Trong cảm nhận của Hồng Viên, khi nắm đấm của nó chạm vào màn sáng, một lực phản chấn mãnh liệt xuất hiện, còn mạnh mẽ hơn sức công kích của chính nó nhiều lần đánh tới, làm thân hình nó không tự chủ lại văng ra xa một lần nữa.
"Hồng Viên! Không được lỗ mãng"