Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Chương 1: Vĩnh hằng không gian
Khi màn đêm buông xuống, thành phố lớn như khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới. Những tòa nhà chọc trời sáng rực ánh đèn, soi bóng xuống mặt nước sông lấp lánh như những viên kim cương đong đưa theo làn gió.
Trên các tuyến đường cao tốc và những đại lộ lớn, dòng xe cộ tấp nập như những dải lụa ánh sáng không ngừng chảy, uốn lượn giữa lòng đô thị sầm uất.
Tiếng còi xe và tiếng ồn ào từ những hàng quán bên đường hòa quyện, tạo thành một bản giao hưởng sôi động, đặc trưng của thành phố không ngủ.
Dưới ánh đèn vàng nhợt nhạt trải dài trên những con phố vắng, Dương Thiên, chàng sinh viên năm nhất, bước đi trên con đường quen về khu trọ của mình. Vừa mới đi làm thêm về, trong lòng anh chỉ mong nhanh chóng về tới căn phòng trọ nhỏ. Hai tháng lên thành phố, cuộc sống tấp nập nơi đây vẫn chưa ngừng khiến anh cảm thấy xa lạ.
Dương Thiên là kiểu người hướng nội. Thông minh, nhưng không giỏi giao tiếp, thường lặng lẽ sống trong thế giới của riêng mình.
Bỗng nhiên, phía trước, anh thấy mấy đứa trẻ đang chơi bóng bên đường. Chúng cười đùa vui vẻ, không hề bận tâm đến nhịp sống hối hả xung quanh. Dương Thiên dừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút ấm áp khi nhìn cảnh tượng đó. Nhưng rồi, anh lặng lẽ rời đi, tiếp tục con đường của mình.
Vừa đi được vài mét, sự yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng hét thất thanh:
"A! A! A! A!"
Dương Thiên giật mình quay đầu lại và thấy một đứa trẻ trong đám lúc nãy đang đứng giữa đường, tay ôm trái bóng. Ánh mắt hoảng sợ của đứa trẻ hướng về chiếc xe tải đang lao tới như một con thú dữ, ánh đèn pha sáng lóa chiếu rọi khắp nơi.
Tiếng còi xe vang lên chói tai, nhưng đứa trẻ vẫn đứng bất động. Những người xung quanh cũng c·hết lặng, không ai kịp phản ứng.
Không chút suy nghĩ, Dương Thiên lao ra khỏi vỉa hè, chạy nhanh về phía đứa trẻ. Anh dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh đứa trẻ ra khỏi làn xe, tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Va chạm xảy ra ngay sau đó.
Cơ thể Dương Thiên bị hất văng đi như một con búp bê rách. Một cơn đau dữ dội ập tới, cảm giác như từng tế bào trong người bị nghiền nát. Mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ ảo, tiếng còi xe, tiếng người la hét, tất cả đều xa dần.
Trước khi mất ý thức, đôi mắt anh mơ hồ nhìn thấy đứa trẻ được cứu đang khóc nức nở, được một người lớn kéo ra xa. Thế giới trước mặt anh dần chìm vào bóng tối
Nhưng... không phải.
Ngay khi ý thức Dương Thiên dần mơ hồ, trước mắt anh chỉ còn một mảnh đen kịt. Trong trạng thái ấy, Dương Thiên loáng thoáng nghe thấy một giọng nói vô hình vang lên, như đến từ hư không:
"Vĩnh Hằng Không Gian vì người mở ra..."
"Thân thể truyền bên trong..."
"10%... 50%... 100%... Truyền tống hoàn thành. Kiểm tra trạng thái: Thí luyện giả nhận lượng lớn tổn thương, chuẩn bị chữa trị..."
Một hồi im lặng bao trùm, rồi giọng nói tiếp tục, lạnh lùng và vô cảm:
"Thí luyện giả ý thức chưa thức tỉnh. Chữa trị chỉ lệnh kéo dài. Hiện duy trì trạng thái sinh tồn tối thiểu. Thời gian duy trì: 60 phút. Chuẩn bị chữa trị..."
Trong không gian đen tối, chỉ có vài hàng chữ màu đỏ nhạt lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng yếu ớt, như những lời cảnh báo đầy c·hết chóc.
Dưới những dòng chữ đó, Dương Thiên, cả người đẫm máu, đang lơ lửng trong hư không. Đột nhiên, anh mở mắt. Ý thức quay trở lại, nhưng đầu óc anh vẫn còn mờ mịt.
Cố gắng ngồi dậy, một cơn đau dữ dội như xé toạc từng tế bào cơ thể khiến Dương Thiên gần như ngất đi lần nữa. Anh cắn răng, chịu đựng cơn đau, ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh. Trước mặt anh, chỉ có những dòng văn tự phát sáng yếu ớt giữa màn đen vô tận.
[Thí luyện giả, chào mừng ngươi tới Vĩnh Hằng Không Gian.]
Một hàng chữ đột ngột xuất hiện trước mặt anh, nhưng Dương Thiên không vội quan tâm. Thay vào đó, anh nhìn xuống cơ thể mình, kiểm tra những v·ết t·hương tưởng chừng chí mạng.
Những vết rách do v·a c·hạm mạnh với chiếc xe tải, những v·ết m·áu loang lổ từng làm anh mất đi hy vọng sống, giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Cơ thể anh lành lặn một cách kỳ diệu, mặc dù vẫn còn cảm giác đau âm ỉ trong từng thớ thịt.
Dương Thiên lẩm bẩm, gần như không tin vào mắt mình:
"Ta... ta thật sự chưa c·hết sao?"
Đặt tay lên ngực, anh cảm nhận nhịp tim đều đặn, mạnh mẽ đập bên trong. Nhưng sự kỳ lạ của tình huống khiến anh không thể yên tâm.
Ngay lúc đó, dòng chữ trước mặt tiếp tục thay đổi:
[Thí luyện giả, ngươi vẫn chưa c·hết. Có nguyện ý gia nhập Vĩnh Hằng Không Gian?]
Dương Thiên đã sớm nhìn thấy những dòng chữ này, nhưng bản năng cảnh giác khiến anh không vội đáp lại. Tình huống xung quanh quá quỷ dị. Anh biết mình đã trải qua một cú v·a c·hạm đáng lẽ phải lấy mạng mình, nhưng giờ đây lại sống sót, hơn nữa còn bị kéo đến một không gian kỳ bí như thế này.
Trước mặt anh, một dãy số đỏ rực như máu hiện lên, bắt đầu đếm ngược:
[00:58:7]... [00:58:6]... [00:58:5]...
Ánh sáng của dãy số chiếu thẳng vào mắt, làm Dương Thiên lạnh người. Anh đoán rằng khi những con số này trở về 0, điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra – có thể là kết thúc sinh mệnh của anh.
Dương Thiên không thể giấu nổi sự bất an. Trong lòng anh dấy lên vô số câu hỏi, nhưng không có câu trả lời. Khi đang cố suy nghĩ, một dòng chữ khác lại hiện lên, lần này sắc nét và rõ ràng hơn:
[Thí luyện giả, xin mau chóng kết nối với Vĩnh Hằng Không Gian và ký kết khế ước. Nếu không, sau 55 phút 4 giây, ngươi sẽ t·ử v·ong.]
Dòng chữ này hiện lên rõ ràng, làm Dương Thiên không khỏi căng thẳng. Anh đưa mắt nhìn dãy số đỏ đang đếm ngược, giờ đây chỉ còn chưa đầy một giờ. Quả nhiên, dự đoán của anh là chính xác – con số này báo hiệu thời gian sống còn lại của anh.
Dương Thiên biết rõ, với những v·ết t·hương nặng mà mình gánh chịu, đáng lẽ anh đ·ã c·hết. Nhưng bây giờ, một lựa chọn kỳ lạ lại xuất hiện trước mặt.
"Ký kết khế ước?" – Anh cất giọng, có chút do dự. "Nói rõ đi. Tôi cần đánh đổi điều gì, và sẽ nhận được những gì?"
Một giọng nói lạnh lùng, vô cảm đáp lại:
"Ký kết khế ước, Vĩnh Hằng Không Gian sẽ tuân theo ý chí của chủ nhân cũ, bồi dưỡng ngươi trở nên mạnh mẽ hơn. Ngươi sẽ được đưa vào từng 'Diễn sinh vị diện' – những bí cảnh khác nhau – để hoàn thành các nhiệm vụ mà Vĩnh Hằng Không Gian giao phó. Phần thưởng sẽ dựa trên biểu hiện của ngươi trong nhiệm vụ và mức độ hoàn thành. Những phần thưởng này rất phong phú."
"Mạnh mẽ hơn? Ý ngươi là gì? Có thể mạnh hơn cả người bình thường sao?"
"Đúng vậy. Khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, dựa trên biểu hiện, mức độ hoàn thành và số lượng bảo vật ngươi cống hiến cho Vĩnh Hằng Không Gian, ngươi sẽ được ban thưởng 'Vĩnh Hằng Điểm Số'. Đây là một đơn vị trao đổi có giá trị cao."
Dương Thiên cau mày:
"Chủ nhân? Ý ngươi là chủ nhân của ngươi? Hắn là ai? Và tại sao hắn lại triệu hồi ta tới đây?"
"Ta là khí linh của Vĩnh Hằng Không Gian. Ta đang tuân theo ý chí của chủ nhân cũ. Chủ nhân đ·ã c·hết từ rất lâu, nhưng ý chí của người vẫn tồn tại, hướng dẫn ta bồi dưỡng thêm nhiều cường giả cho phiến thiên địa này."
Dương Thiên vẫn không giấu nổi sự tò mò:
"Vĩnh Hằng Điểm Số là gì? Nó có tác dụng gì?"
"Vĩnh Hằng Điểm Số là phần thưởng mà ngươi nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Khi ngươi trở về Vĩnh Hằng Không Gian, điểm số này có thể được sử dụng để trao đổi trong Vĩnh Hằng Cửa Hàng.