Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Chương 18 : tàn sát
Dương Thiên nghe xong, gật đầu hiểu rõ hơn về cách thức hoạt động của nơi này. Thế giới này thật sự không phải là một nơi dễ dàng, và để sống sót, hắn cần phải học cách tận dụng mọi tài nguyên mà Vĩnh Hằng Không Gian cung cấp.
Hắn trầm tư một lát, rồi nghiêm túc nói:
"Rất cảm ơn Vy Hoa cô nương đã giải đáp tất cả thắc mắc của tại hạ. Giờ thì ta đã hiểu rõ hơn về quy tắc của nơi này."
Vy Hoa chỉ cười nhẹ, đôi mắt như ẩn chứa sự hiểu biết sâu sắc, rồi trả lời:
"Đừng khách sáo, Dương Thiên huynh đệ. Cả chúng ta đều đang học cách thích nghi với nơi này. Mỗi người đều phải tự tìm ra con đường cho mình."
Thạch Dương nhìn Dương Thiên với ánh mắt có phần bí ẩn, rồi khẽ cười:
kể ngươi nghe chuyện thú vị: trong vĩnh hằng không gian có một người biệt danh của hắn là bạo long
Thạch Dương thấy vậy liền mỉm cười một cách đầy ẩn ý:
"Hắn là một huyết mạch võ tu, thức tỉnh huyết mạch Long Tộc. Nhưng mà, kỳ lạ là, hắn đã kết hợp thêm huyết thống của người Xayda. Hợp thể huyết mạch giữa Long Tộc và người Xayda, ngươi có thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ của hắn không?"
Dương Thiên trầm tư, trong đầu không khỏi lóe lên hình ảnh về một con quái vật mạnh mẽ, có thể chiến đấu với bất cứ ai mà hắn muốn. Anh hơi cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thạch Dương, rồi chậm rãi nói:
"Chắc chắn là rất mạnh."
Thạch Dương khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt của hắn trở nên nghiêm túc, giọng nói mang theo chút sự lo lắng:
"Đúng vậy. Hắn có sức mạnh kinh người. Mỗi nơi hắn đi qua, đều là một trận chiến không ngừng. Hắn chiến đấu không chỉ để giành chiến thắng, mà còn để tìm kiếm sức mạnh mới. Nếu ai không dám đối đầu với hắn, hắn sẽ trực tiếp khiêu chiến. Và một khi hắn đã quyết chiến, sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đối phương phải c·hết. Chính vì thế, người ta gọi hắn là Bạo Long. Hắn giống như một cơn bão cuốn đi tất cả. Dương Thiên huynh đệ, nếu gặp hắn ở thí luyện thế giới thì hãy cẩn thận cách càng xa càng tốt . Đừng để bản thân rơi vào tình huống không thể thoát ra."
Dương Thiên lặng lẽ gật đầu, đôi mắt sắc lạnh chợt ánh lên một tia suy nghĩ. Bạo Long, một cái tên không thể xem thường. Cảm giác trong lòng anh dâng lên, như thể một sự mối nguy hiểm sắp đến gần. Anh khẽ thì thầm:
"Huyết mạch võ tu... Liệu ta có thể tìm được con đường của riêng mình không?"
Một lúc lâu sau, Dương Thiên ngẩng lên nhìn về phía Thạch Dương và Vy Hoa, ánh mắt anh trầm tư, nhẹ nhàng hỏi:
"Không biết đây là ngày thí luyện thứ mấy rồi?"
Thạch Dương liếc nhìn đồng hồ thời gian trong không gian, rồi cười:
"Đã là ngày thứ 14 rồi, Dương Thiên huynh đệ. Chỉ còn một ngày nữa là chúng ta có thể trở về rồi."
Dương Thiên ngạc nhiên, đầu óc như vẫn còn chưa kịp hiểu được sự nhanh chóng của thời gian. Anh lẩm bẩm một mình, giọng nói thoáng buồn:
"Vậy mà thời gian trôi qua nhanh đến thế..."
Dương Thiên quay lại nhìn hai người, ánh mắt chăm chú:
"Vậy hai vị đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Thạch Dương mỉm cười, gương mặt lộ vẻ hài lòng:
"Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Giờ chỉ cần chờ đợi là xong."
Dương Thiên nhìn hai người, nhưng trong lòng lại thoáng qua một suy nghĩ bất chợt. Chắc họ chưa biết rằng việc thu thập đủ mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn sẽ nâng cao tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không, họ đã không thể tiếp tục chờ đợi ở đây như thế này.
Dương Thiên nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng anh lại đầy sự cảnh giác. Anh nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn các ngươi đã chia sẻ thông tin với ta."
Dương Thiên trầm mặc, ánh mắt lướt qua hai người đồng hành, rồi khẽ cười nhạt, giọng nói đầy sự quyết tâm:
“Ta phải ra ngoài tìm kiếm mảnh vỡ trước khi thí luyện kết thúc. Hai vị cứ ở lại đây chờ đi, đừng lo lắng cho ta.”
Thạch Dương thoáng ngạc nhiên, đôi mày cau lại, vẻ mặt đầy trăn trở. Sau một lúc, hắn chậm rãi lắc đầu, giọng nói như đang khuyên nhủ:
“Dương Thiên huynh đệ, cần gì phải mạo hiểm như vậy? Thời gian còn lại không nhiều, chờ thí luyện kết thúc, trở về làm công chức giả cũng là một con đường an toàn. Mạng sống mới là quan trọng nhất, phải không?”
Dương Thiên nhìn thẳng vào Thạch Dương, nụ cười mỉm nhưng ánh mắt kiên định đến lạ thường. Anh nói chậm rãi, từng chữ như đinh đóng cột:
“Ta cảm ơn Thạch huynh đã lo lắng, nhưng ta không cam lòng. Biết đâu vận may mỉm cười, ta gom đủ mảnh ngọc Tứ Hồn, hoàn thành nhiệm vụ. Nếu có thể trở thành thí luyện giả, con đường tương lai sẽ rộng mở hơn, phải không?”
Lời nói dứt khoát của Dương Thiên khiến không khí trong hang động trở nên nặng nề. Thạch Dương và Vy Hoa liếc nhìn nhau, vẻ mặt cả hai hiện rõ sự do dự.
Thạch Dương trầm ngâm một lúc rồi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy pha chút bất lực. Hắn chậm rãi nói, “Nếu Dương Thiên huynh đệ đã quyết chí, chúng ta cũng không thể ngăn cản. Nhưng một mình huynh đệ ra ngoài, chẳng phải quá nguy hiểm sao? Để chúng ta đi cùng giúp huynh đệ một phen, coi như làm tròn đạo nghĩa huynh đệ.”
Dương Thiên lập tức xua tay, cười lớn, nhưng giọng nói lại đầy kiên quyết, “Đa tạ ý tốt của hai vị, nhưng không cần đâu. Ta muốn tự mình đối mặt. Dù sao, nếu gặp nguy hiểm thật sự, ta sẽ lập tức quay lại đây. Còn mạng nhỏ này, ta quý lắm, không dễ để mất đâu!”
Câu nói đùa cuối cùng của anh làm không khí trong hang động dịu đi một chút. Thạch Dương bật cười, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng.
Vy Hoa, với nét mặt nghiêm trọng, tiến lên một bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần chân thành:
“Nếu huynh đã quyết định, chúng ta sẽ không miễn cưỡng. Nhưng hãy nhớ kỹ, ngoài kia không chỉ có quái vật, mà còn rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng. Nếu không ổn, hãy trở lại đây. Chúng ta cùng nhau chờ đợi để trở về Vĩnh Hằng Không Gian.”
Dương Thiên gật đầu, trong mắt ánh lên tia cảm kích, “Đa tạ sự nhắc nhở của hai vị. Ta nhất định sẽ cẩn thận.”
Nói xong, anh quay người, bước ra khỏi hang động.
Ánh sáng bên ngoài hắt lên bóng lưng Dương Thiên, kéo dài và cô độc. Vy Hoa nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn sương mù, đôi mắt hiện lên sự trầm ngâm khó tả.
Cô khẽ nhíu mày, giọng nói đầy nghi hoặc:
“Người này... hình như có điều gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu, ta lại không thể chỉ ra được.”
Thạch Dương vỗ nhẹ lên vai Vy Hoa, giọng nói trầm ổn nhưng cũng không giấu được nét lo lắng:
“Hắn là một người mạnh mẽ, ý chí kiên cường. Ta chỉ mong rằng, hắn sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.”
Vy Hoa khẽ gật đầu, nhưng lòng cô vẫn còn đầy băn khoăn. Trong ánh mắt, dường như cô đang cố gắng nhìn thấu điều gì đó qua màn sương dày đặc nơi lối đi Dương Thiên vừa khuất bóng.
Ra khỏi hang động, Dương Thiên hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng khí ẩm ướt pha lẫn mùi đất và lá mục. Trước mắt hắn là khu rừng rậm rạp, những thân cây khổng lồ vươn cao che lấp cả bầu trời, ánh sáng chỉ còn le lói qua những kẽ lá. Tiếng gió xào xạc, tiếng chim lạ vang vọng, và đâu đó có cả tiếng gầm rú của những sinh vật bí ẩn.
Hắn nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như chim ưng, sau đó nhắm về phía sâu trong rừng mà bước. "Thời gian không còn nhiều.nhanh chóng tìm kiếm thêm các mảnh ngọc Tứ Hồn,
Hắn rút Phệ Thiên Kiếm ra, thanh kiếm phát ra ánh sáng đen u ám như một kẻ săn mồi đang đói khát. Tay trái hắn cầm Hấp Huyết Bình, lớp vỏ ngoài đỏ như máu nhấp nháy những hoa văn cổ xưa. Hai bảo vật này không chỉ là công cụ, mà dường như là những sinh vật sống, mang trong mình một cơn đói không bao giờ dứt.
“Cả hai ngươi đều đang khao khát phải không?” Dương Thiên nhếch mép cười lạnh. “Tốt thôi. Ta cũng cần sức mạnh để sống sót.”
Khi đi sâu vào rừng, hắn nghe tiếng rào rào của nước chảy. Gần một con suối nhỏ, một con Cự Xà Thủy Lam dài hơn mười mét đang nằm cuộn mình. Vảy của nó lấp lánh ánh xanh, đôi mắt vàng rực đầy hung tợn.
Dương Thiên bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn con quái vật:
“Một bữa ăn no cho các ngươi đây.”
Cự Xà nhanh như chớp phóng tới, cái miệng đầy răng sắc nhọn há rộng, định nuốt chửng Dương Thiên. Hắn xoay người né tránh, Phệ Thiên Kiếm trong tay chém ra một đường ngang mạnh mẽ. Lưỡi kiếm cắt sâu vào thân con rắn, máu xanh đen trào ra như suối.
Ngay lập tức, máu bị Hấp Huyết Bình hấp thu toàn bộ. Chiếc bình phát ra ánh sáng đỏ rực, như đang reo mừng vì no đủ.
Con rắn đau đớn, nhưng không bỏ cuộc. Nó quật đuôi mạnh mẽ, làm gãy một loạt cây cối xung quanh. Dương Thiên bật nhảy lên cao, né đòn rồi đáp xuống lưng nó. Hắn cắm sâu Phệ Thiên Kiếm vào thân rắn, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng đen, hút sạch năng lượng và sinh lực của con quái vật.
Cự Xà giãy giụa, thân thể khổng lồ co quắp lại rồi bất động. Toàn bộ thân xác khổng lồ bị Phệ Thiên Kiếm và Hấp Huyết Bình phối hợp hấp thu, không để lại chút gì ngoài một vết lõm lớn trên mặt đất.
Dương Thiên đứng thẳng, cảm nhận nguồn sức mạnh mới đang chảy tràn trong cơ thể. Hắn nhếch môi cười lạnh:
“Cả hai bảo vật này đúng là sinh ra để chinh phục mọi thứ.”
Sau khi rời khỏi khu vực con suối, Dương Thiên bị bao vây bởi một bầy Quỷ Lang – những con sói đen với đôi mắt đỏ như máu và móng vuốt phủ đầy lửa ma quái. Bầy sói gầm gừ, bao vây hắn từ mọi phía.