Dương Thiên không bỏ lỡ cơ hội. Hắn tung ra một loạt đòn nhanh chóng, mỗi cú vung kiếm đều giống như một ngọn lửa bùng cháy, cắt nát thân thể gã quái vật. Từng phần của nó bị chặt đứt, máu tuôn ra và lại bị Hấp Huyết Bình hấp thụ.
Con quái vật gầm lên, nhưng sức mạnh của nó dần dần bị cạn kiệt dưới sức mạnh của cả hai bảo vật. Khi nó không thể chống đỡ được nữa, Dương Thiên lao đến, đâm sâu vào cơ thể của Tí Tôn Thiết Lâm, khiến nó ngã xuống đất với một tiếng thét dài.
Dương Thiên ngồi xuống, thở hổn hển. Từng cơn sóng năng lượng từ Hấp Huyết Bình đập vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy như được tái sinh.
"Ngày hôm nay thật thú vị, hôn nay ta tăng lên thật nhiều." hắn mỉm cười
Dương Thiên ngước nhìn bầu trời mờ mịt qua những tán cây rậm rạp. Không khí lạnh lẽo len lỏi qua làn da, mang theo hơi ẩm của khu rừng. Hắn thở dài, nghĩ thầm: “Cũng gần đến giờ rồi. Tốt nhất là quay lại hang động. Còn hai người bọn họ, không nên để chờ lâu.”
Bước chân Dương Thiên lướt qua từng lối mòn đầy rêu xanh, nơi mà bóng tối dường như chiếm trọn quyền lực. Những yêu thú nhỏ bé ẩn mình trong các bụi cây dày đặc, ánh mắt đỏ ngầu của chúng dõi theo hắn từ xa. Tuy nhiên, không con nào dám tiến lại gần. Áp lực toát ra từ hắn như một lưỡi kiếm vô hình, khiến chúng run rẩy lùi bước.
Khi Dương Thiên trở lại hang động, ánh sáng từ đống lửa hắt lên bức tường đá tạo thành những bóng hình nhảy múa kỳ dị. Bên đống lửa, Thạch Dương và Vy Hoa đang trò chuyện, tiếng cười nói rôm rả như xua tan phần nào sự căng thẳng của cuộc thí luyện.
Thấy Dương Thiên bước vào, cả hai lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng.
“Dương Thiên huynh đệ! Cuối cùng cũng trở về. Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi chứ?” Thạch Dương vội hỏi, trong giọng nói không giấu được sự mong đợi.
Dương Thiên dừng lại trước đống lửa, khẽ thở dài. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi pha chút thất vọng.
“Không, Thạch Dương huynh,” hắn chậm rãi đáp, giọng nói như trĩu nặng. “Ta không tìm được mảnh vỡ nào cả. Thậm chí còn suýt bị quái vật g·iết c·hết. Nếu không nhờ chạy trốn kịp thời, có lẽ ta đã không còn cơ hội đứng đây nữa.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, đôi vai khẽ run, như đang hồi tưởng lại những hiểm nguy đã qua.
“Haizz… chắc là do ta quá yếu,” hắn tiếp tục, đôi mắt tối lại đầy tự trách.
Thạch Dương đứng dậy, tiến tới vỗ nhẹ vai Dương Thiên, giọng nói chân thành: “Không sao đâu, huynh đệ. Trong hoàn cảnh như thế này, còn sống sót trở về đã là một kỳ tích rồi. Không ai trách ngươi cả.”
Vy Hoa cũng mỉm cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, Dương Thiên huynh. Thất bại một lần không có nghĩa là thất bại mãi mãi. Quan trọng là ngươi vẫn an toàn.”
Dương Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên chút hy vọng. “Còn bao lâu nữa thì chúng ta có thể trở về?”
Thạch Dương nhìn đồng hồ trên cổ tay, đáp: “Khoảng một tiếng nữa thôi. Khi thời gian thí luyện kết thúc, chúng ta sẽ được truyền tống trở về Vĩnh Hằng Không Gian.”
Nghe vậy, Dương Thiên khẽ gật đầu. Hắn thả lỏng cơ thể, ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Hơi ấm từ ngọn lửa dường như xua tan phần nào sự mệt mỏi trong hắn.
Hắn lấy lương khô từ túi đồ ra, vừa ăn vừa lặng lẽ kiểm kê lại những gì đã thu hoạch được trong lần ra ngoài này. sau lần này cảm giác sức mạnh trong cơ thể hắn đã gia tăng đáng kể.
Bảng Thuộc Tính Cá Nhân ( thuộc tính Cơ sở của Thí Luyện Giả, chưa tính thêm trang bị và phụ trợ)
Thí Luyện Giả:
Tên: Dương Thiên
Sức mạnh: 80
Nhanh nhẹn: 60
Thể lực: 75
Tinh thần: 62
Kỹ năng: Chưa kích hoạt
Trang bị:
Mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn: 15
Hấp Huyết Bình
Phệ Thiên Kiếm
Thiên Xạ Cung
Dương Thiên ngồi bên đống lửa, ánh sáng bập bùng từ những ngọn lửa phản chiếu lên gương mặt trầm ngâm của hắn. Tiếng lửa cháy lách tách hoà cùng không gian tĩnh lặng, chỉ có hơi thở đều đặn của ba người phá vỡ sự yên ắng.
“Đã đến lúc kiểm tra thành quả.”
Dương Thiên khẽ vung tay, bảng thuộc tính cá nhân hiện ra trước mắt hắn. Các con số rõ ràng, mạnh mẽ, nhưng lại khiến khóe môi hắn chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt:
Sức mạnh: 80. Nhanh nhẹn: 60. Thể lực: 75. Tinh thần: 62.
“Vẫn chưa đủ...” Hắn thì thầm. Trong lòng, một ngọn lửa tham vọng âm ỉ cháy.
Chuyển sang thống kê điểm số, con số xuất hiện khiến ngay cả hắn cũng không thể giữ được vẻ điềm tĩnh:
Vĩnh Hằng Điểm Số: 23.000.
Dương Thiên cười khẽ, nhưng trong đôi mắt sắc lạnh của hắn, cảm xúc trộn lẫn giữa kiêu ngạo và một chút lạnh lẽo:
Dương Thiên cũng không biết Kỳ thật thì trong lịch sử của vĩnh hằng không những người đạt được 2 vạn vĩnh hằng điểm số không đến 3 ngón tay. Mà đều sử dụng mưu trí của mình để có thể đạt được số điểm này. Chứ ai như dương thiên sử dụng bảo vật một dường g·iết ra, càng g·iết chóc càng mạnh kiếm lâý hơn 2 vạn điểm số .
Mở không gian trữ vật, hắn nhìn thấy 24 chiếc bảo rương được sắp xếp cẩn thận, ánh sáng kỳ dị từ chúng dường như muốn bùng nổ ra ngoài. Ánh mắt hắn lóe lên sự khao khát, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Không, chưa phải lúc.”
Hắn liếc sang hai người đồng hành. Thạch Dương và Vy Hoa vẫn đang trò chuyện, không hề chú ý đến hắn. Trong lòng Dương Thiên dâng lên cảm giác khó tả, pha lẫn giữa sự lạnh lùng của một kẻ mạnh và chút ý thức dè chừng.
“Ta có 24 bảo rương và hơn 11.000 Vĩnh Hằng Tiền. Đây sẽ là lợi thế tuyệt đối khi trở về Vĩnh Hằng Không Gian. Nhưng… trước mắt, không thể để lộ ra bất kỳ điều gì.”
Đúng lúc đó, giọng nói máy móc quen thuộc vang lên, mang theo cảm giác vừa lạnh lẽo, vừa cấp bách:
[Nhắc nhở: Thời gian thí luyện sắp kết thúc.]
[Bộ đếm ngược bắt đầu: 30... 29... 28...]
Dương Thiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào dãy số đang giảm dần. Thạch Dương và Vy Hoa cũng dừng cuộc trò chuyện, ánh mắt tràn ngập sự háo hức, như thể họ không thể chờ đợi thêm để trở về.
“Một tiếng trước, bọn họ còn lo lắng. Nhưng giờ đây, ánh sáng hy vọng đã lấp đầy đôi mắt họ.” Hắn lặng lẽ quan sát, lòng thầm nghĩ.
Khi bộ đếm chạm mốc cuối cùng, ánh sáng trắng rực rỡ đột ngột bao phủ cả khu vực.
[Nhắc nhở: Thời gian thí luyện kết thúc. Chuẩn bị truyền tống.]
[Nhắc nhở: Truyền tống bắt đầu. Tiến về Vĩnh Hằng Không Gian.]
Ánh sáng cuốn lấy cơ thể ba người, mang họ ra khỏi khu rừng tăm tối.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị truyền tống, Dương Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận nguồn sức mạnh từ Phệ Thiên Kiếm và Hấp Huyết Bình vẫn sôi sục trong cơ thể mình.
“Vĩnh Hằng Không Gian… đây mới chỉ là điểm khởi đầu. Ta sẽ cho tất cả thấy, thế nào là sức mạnh tuyệt đối.”
Khi ánh sáng tan đi, không gian trước mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
[Nhắc nhở: Truyền tống hoàn thành. Thí Luyện Giả trở về Chuyên Môn Gian Phòng.]
Dương Thiên mở mắt, cảm giác chóng mặt thoáng qua trước khi mọi thứ trở lại bình thường. Hắn nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng tối, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả nhịp tim của chính mình.
[Kích hoạt Chuyên Môn Gian Phòng.]
[Thông báo: Chuyên Môn Gian Phòng là điểm tuyệt đối an toàn. Trừ khi có sự cho phép của Thí Luyện Giả, không ai có thể tiến vào.]
Dương Thiên nhìn quanh, căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ các ký hiệu bí ẩn trên tường, bao phủ không gian bằng sự yên bình kỳ lạ.