Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Chương 9 : Trách Nhiệm Và Sự Tin Tưởng
Chương 9 : Trách Nhiệm Và Sự Tin Tưởng
Lần nữa, một luồng sáng chói lòa bùng lên, mạnh mẽ đến mức khiến toàn bộ cơ thể hắn run lên. Cảm giác đau đớn nhói buốt lan tỏa khắp người như hàng ngàn mũi kim châm vào từng thớ thịt. Cơn đau kéo dài không lâu, dần dần thay thế bằng một cảm giác ấm áp và tràn đầy sinh lực. Ánh sáng từ viên ngọc bắt đầu lan ra khắp cơ thể hắn, tạo thành một luồng hào quang tím hồng rực rỡ.
Mảnh ngọc hòa vào cơ thể hắn, như thể nó tan chảy vào trong dòng máu. Dương Thiên mở mắt.
Bảng hệ thống lại xuất hiện trước mặt hắn:
[Mảnh Ngọc Tứ Hồn] – Mảnh vỡ đế cấp chí bảo
Nguồn gốc: Một phần của Ngọc Tứ Hồn, chứa đựng sức mạnh tinh khiết và tà ác.
Hiệu ứng kích hoạt:
Tăng cường thể chất: +50% sức mạnh cơ bắp, +50% tốc độ.
Khả năng chiến đấu: Cải thiện phản xạ và độ chính xác trong các đòn đánh.
Bảo vệ nội tạng: Tạo lớp khiên năng lượng hấp thụ một phần sát thương trực tiếp.
Đồng hóa cơ thể: Hiệu ứng hòa hợp lâu dài, các chỉ số sẽ tăng lên theo thời gian.
Tăng thể lực: Hồi phục nhanh hơn sau mỗi trận chiến.
Tăng sức chịu đựng: Kháng đau, tăng độ bền bỉ của cơ thể.
Lưu ý: Hiệu ứng có thể tăng cường theo số lượng mảnh ngọc thu thập được.
Dương Thiên đứng im trong giây lát, cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể mình. Đó không phải là một sức mạnh khổng lồ bất ngờ đổ ập tới, mà là một sự cải thiện nhỏ nhưng rõ ràng. Hắn cảm giác như từng tế bào trong cơ thể trở nên sống động hơn, linh hoạt hơn.
Bảng thuộc tính lại hiện lên: (Thuộc tính cơ bản của Thí Luyện Giả, chưa tính thêm trang bị và phụ trợ)
Thí Luyện Giả:
[Tên: Dương Thiên]
Sức mạnh: 16
Nhanh nhẹn: 17
Thể lực: 15
Tinh thần: 16
Kỹ năng: Chưa kích hoạt
Trang bị: Mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn : 2
Hắn siết chặt bàn tay, cảm nhận hơi ấm từ mảnh ngọc giờ đây đã hòa vào cơ thể mình. Mỗi nhịp thở trở nên sâu và mạnh mẽ hơn. Lần này, cảm nhận sức mạnh còn nhiều hơn cả lần trước. Trong cảm nhận của Dương Thiên, hiện tại hắn cảm thấy như có một nguồn sức mạnh dường như không bao giờ cạn.
Mọi người gom lại, dọn dẹp và chôn cất những người đã hy sinh. Một ông lão đặt tay lên vai Dương Thiên, giọng nghẹn ngào: "Cháu đã làm rất tốt. Chúng ta sẽ mãi ghi nhớ họ."
Đêm đó, ngôi làng nhỏ vẫn đứng vững, nhưng mọi người đều biết rằng hiểm họa có thể quay lại bất cứ lúc nào. Dương Thiên, với trách nhiệm và nỗi đau đè nặng, biết rằng sau này còn có thể gặp phải những quái vật mạnh mẽ hơn hôm nay. Hắn cũng biết rằng hành trình tìm kiếm thêm nhiều mảnh Ngọc Tứ Hồn để hoàn thành nhiệm vụ và trở nên mạnh mẽ hơn mới chỉ bắt đầu.
Ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua những đám mây, xua tan bóng tối vừa bao trùm ngôi làng Inoka.
Trưởng làng, một người đàn ông đã ngoài sáu mươi, chậm rãi bước tới. Khuôn mặt ông đầy những nếp nhăn của thời gian và lo lắng. Ông cúi xuống cạnh Dương Thiên, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt xen lẫn sợ hãi và tò mò. “Ngươi vẫn ổn chứ, Dương Thiên? Cảm ơn ngươi đã đ·ánh c·hết con quái vật và cứu lấy ngôi làng của bọn ta.”
Ông lão lại hỏi: “Kia... vừa nãy có phải từ trên người quái vật rơi xuống mảnh Ngọc Tứ Hồn không?”
“Đúng vậy,” Dương Thiên trả lời. “Mảnh ngọc cũng đã bị ta thu vào trong cơ thể và sử dụng.”
Ông lão lo lắng hỏi tiếp: “Mảnh ngọc… nó có gây nguy hiểm cho ngươi không?”
Dương Thiên nhắm mắt lại và cảm nhận trong cơ thể mình hai mảnh ngọc. Cảm giác chúng vẫn tinh khiết, chưa hề bị ô nhiễm.
“Mảnh ngọc vẫn tinh khiết,” hắn trả lời, giọng trầm thấp. “Ta cảm nhận được, ta có thể sử dụng sức mạnh của chúng mà không khiến chúng bị ô nhiễm.”
“Vậy thì tốt,” ông lão lộ vẻ vui mừng nói.
“Trưởng làng, ngài có biết vì sao hôm nay con quái vật kia lại có thể đến t·ấn c·ông làng chúng ta không?” Dương Thiên với vẻ mặt trầm ngâm hỏi.
Lão trưởng làng suy tư một chút rồi nói với vẻ mặt trầm trọng: “Ta đoán con quái vật kia có thể cảm nhận được vị trí của mảnh Ngọc Tứ Hồn, nên nó đến đây tìm kiếm mảnh vỡ của viên ngọc.”
"Chẳng lẽ làng chúng ta còn đang nắm giữ những mảnh Ngọc Tứ Hồn khác sao?" Dù đã có dự cảm từ lúc con quái vật đến và yêu cầu ngôi làng giao nộp các mảnh ngọc, nhưng Dương Thiên vẫn không khỏi tò mò và muốn hỏi lại cho chắc chắn.
"Đúng vậy, làng chúng ta hiện đang giữ một vài mảnh Ngọc Tứ Hồn," trưởng làng khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm. "Trước đây, khi các vị pháp sư đi qua làng, thấy chúng ta bị quái vật t·ấn c·ông, họ đã đến giúp đỡ. Sau đó, những vị pháp sư ấy để lại những mảnh Ngọc Tứ Hồn tại đây để chúng ta trông giữ."
"Thế sao những vị pháp sư ấy lại để lại những mảnh ngọc đó mà không mang đi?" Dương Thiên không ngừng thắc mắc.
"Ta đã hỏi họ câu đó," lão trưởng làng đáp, ánh mắt đượm buồn.
"Vậy họ đã trả lời như thế nào?" Dương Thiên hỏi tiếp, nỗi tò mò dâng lên.
"Những vị pháp sư kia nói rằng họ phải lên đường tiêu diệt một bậc đại yêu vương, kẻ đã tàn sát vô số thành trấn. Chuyến đi ấy đối với họ có thể là một chuyến đi không trở lại. Họ lo sợ rằng nếu mang theo các mảnh Ngọc Tứ Hồn và b·ị đ·ánh bại, thì những mảnh ngọc đó sẽ rơi vào tay đại yêu vương, khiến hắn trở nên mạnh mẽ vô cùng," lão trưởng làng giải thích.
"À, hóa ra là vậy," Dương Thiên gật đầu, dường như mọi thứ đã sáng tỏ. Hắn hiểu ra vì sao Ngọc Tứ Hồn lại có mặt ở nơi đây.
Lão trưởng làng trầm ngâm, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua không gian, "Kể từ khi những mảnh Ngọc Tứ Hồn xuất hiện, lũ yêu quái bắt đầu t·ấn c·ông ngôi làng chúng ta ngày càng thường xuyên hơn. Mỗi đợt t·ấn c·ông lại khiến cho dân làng ra đi, mất mát ngày càng lớn. Hôm nay, hơn hai mươi người đã bỏ mạng dưới tay lũ yêu quái. Dân làng chúng ta đang dần mỏng đi, sức lực cũng đã cạn kiệt."
Lão trưởng làng thở dài, giọng nghẹn ngào, "Ngôi làng này đã không còn đủ sức chống đỡ nữa rồi."
Dương Thiên im lặng một lúc, ánh mắt sâu lắng. "Nếu giờ chúng ta mang những mảnh ngọc đó đi, liệu lũ quái vật có ngừng t·ấn c·ông ngôi làng này nữa không?" hắn hỏi, giọng điệu đầy suy tư.
"Thực ra, cách này cũng đã được nghĩ đến từ lâu," trưởng làng nói, ánh mắt trầm ngâm. "Chỉ là đến giờ vẫn chưa thể thực hiện được. Bởi vì không phải ai cũng có thể gánh chịu được nó."
Ông ngừng lại một lát, rồi tiếp tục: "Nãy ta thấy ngươi đã sử dụng nó, nên ta mới lại hỏi thăm cậu có ổn không, có kiểm soát được nó hay không. Một phần cũng là để cảm ơn cậu đã cứu ngôi làng của chúng ta."
Bỗng nhiên, một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng, giọng run rẩy:
“Dương Thiên tiểu hữu, cậu đã cứu chúng tôi. Nhưng mảnh ngọc đó… chúng tôi không thể giữ nó ở đây được nữa. Nó mang lại tai họa cho làng này.”
Một thanh niên khác tiếp lời: “Chúng tôi không đủ sức để bảo vệ nó. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể sử dụng nó mà không gặp phải vấn đề gì.”
Dương Thiên nhìn họ một lượt, nhận ra sự thật trong lời nói của họ. Đúng là ngôi làng này quá yếu đuối để chống lại những mối đe dọa lớn hơn, và việc giữ mảnh ngọc ở đây sẽ chỉ khiến họ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Trưởng làng thở dài, đặt một bàn tay run rẩy lên vai Dương Thiên.
Bản chương xong