Vĩnh Hằng Vị Lai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Khai Mạc
"Phù, vừa rồi thật đáng sợ."
Bạch Thương gia chủ lúc này không quên mỉa mai một câu, sau đó cũng lần lượt dẫn người đi xa.
Không thèm kiểm kê lại, một người sứ giả trong đó thu lấy, sau đó lạnh lùng phất tay.
Đáp lại Phong Thành Chủ là thái thượng trượng lão của Trương gia Trương Phong, còn gọi là Trương Lão, hắn không nhanh không chậm, không vui không buồn từ từ nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng là như thế, kỳ lập xuân cũng là ngày diễn ra Thú Liệp Chiến, một cái cơ duyên mới lại mở ra đối với mọi người ở đây.
Tức mình vô cùng, hắn cũng biết mình chỉ là một thành chủ bù nhìn mà thôi nhưng ai bảo hắn là kẻ được Thanh Thiên Đạo Môn chọn làm bù nhìn chứ, hắn chịu nhục như vậy ngoài nhận được quyền lợi ra hắn còn không có quyền từ chối.
"Chúng ta là sứ giả đến từ Thanh Thiên Đạo Môn, bọn các ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi chứ."
"Haha, Trương Lão chúng ta lại gặp mặt, không biết từ khi chia tay đến giờ Trương Lão vẫn còn tốt đó chứ."
Quá trình xem như rất dài dòng nhưng cũng chỉ mất không quá nửa ngày là hoàn tất.
Đã như vậy hống hách lại làm sao, chờ lấy đi những kẻ cười cợt hắn, hắn nghĩ thầm trong đầu một lúc, sau đó cũng không thèm chào hỏi xung quanh hậm hực cùng gia tộc rời đi.
Hình thức và điều kiện nhìn vô cùng đơn giản, nhưng phần thưởng nhận lại không phải ai cũng có can đảm bỏ lỡ nó.
Mỗi 10 năm một lần đến kỳ lập xuân, cảnh tượng nhộn nhịp này luôn lặp lại như vậy, kẻ vui mừng nhất là những tửu lầu hay quán trọ, gương mặt niềm nở nụ cười hoà nhã, đủ để thấy công việc làm ăn của họ lúc này thật sự không tệ.
"Hừ, nói đến quan tâm, ta hay là thấy Thành Chủ muốn dò xét mới đúng, mọi người ở đây đều quen mặt nhau, ngươi không cần diễn cho ai xem, haha."
Dưới thềm quảng trường, đứng lấy một chi đội ngũ, người dẫn đầu khí lẫm hiên ngang, khoác trên thân tấm lông thú màu trắng tuyết, nhìn qua vô cùng nổi bật.
Ba gia tộc khác là kinh thương Kim gia, còn đang t·ranh c·hấp quặng khoáng, nguyên thạch khoáng Vân gia và Lý gia mới vừa rồi đều chứng kiến hết thảy, bọn hắn cũng không lên tiếng, mỗi người đều tỏ ra dửng dưng nhưng thật ra bên trong ai nấy cũng có điều không muốn nói.
"Thời gian là một đến hai tháng, mỗi thành chỉ lấy 50 hạng đầu, còn lại kết thúc sẽ được đưa trở về nơi này."
Từng người tham gia bắt đầu lơ lửng trên không, tiếp theo là từng đợt từng đợt được đưa thẳng vào trong vòng xoáy lớn kia cho đến khi không còn ai, 1200 người vậy mà chỉ mất một lúc chưa đến đã hoàn thành di chuyển đi.
"Ngươi không thấy đó sao, ánh mắt bọn họ nhìn xuống chúng ta, ta cảm nhận bọn họ không xem chúng ta là con người."
"Khách sáo, khách sáo rồi Phong Thành Chủ, ta nay đã lão nhưng thân thể vẫn còn được, cảm phiền ngươi đã quan tâm rồi."
Chương 13: Khai Mạc
"Thế nào, dám chơi hay không?"
"Chú ý, từng người xếp hàng ngay ngắn, đợi đến lượt của mình, không cần lộn xộn."
Tiếng nói lại lạnh lùng vang vọng, sau đó đoàn người cũng không thèm nhìn lại quay người bước vào trong vòng xoáy, vòng xoáy thu nhỏ dần sau đó biến mất nhanh chóng như là cách nó từng xuất hiện.
...
"Hừ, Bạch Thương, ngươi được lắm, chúng ta đi."
"Hahaha, tính toán thật hay, ngươi cho là người ngu trên thế giới này rất dễ gặp phải sao, cuộc so tài này gia tộc chúng ta sẽ không cược, ngươi vẫn là bỏ ý định ấy đi."
Thái dương cũng dần ló dạng nhẹ nhàng cuốn đi tiết khí lạnh của trời đông.
Bất kể là ai, dù là thế gia vọng tộc, dù là tán tu xuất thân, đều không quan trọng, chỉ cần độ tuổi từ 15 đến 20, tu vi ở vào Tụ Linh Cảnh giới trở xuống, đều có thể xếp hàng đăng ký tham gia.
Màn trời xám bạc khẽ rung lên khi những giọt mưa rơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hôm không ai chú ý đến nó, mà chú ý đến âm thanh lớn vừa vang lên đến từ người hộ vệ ngồi ở giữa quảng trường.
Ánh mắt của tất cả mọi người tại quảng trường đều hướng về nơi phát ra âm thanh, ngước lên bầu trời xanh, thình lình giữa không trung không khí nhanh chóng xao động, hình thành một vòng xoáy lớn, từ bên trong đoàn người dần dần bước ra, bọn hắn nhìn vô cùng khí độ thoát tục, lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Sau khi đăng ký chính là sàng lọc thí sinh tham dự, chỉ cần tu vi đạt chuẩn, độ tuổi phù hợp kiểm trắc, được phép mang theo vật phẩm hỗ trợ nào, nếu không có g·ian l·ận xảy ra sẽ tiến hành tuyên bố danh sách tham dự.
Thấy ý đồ của mình không đạt được, Phong Thiên Hùng nhã ra một câu bực tức, không thèm đếm xỉa đến đối phương.
Phong Thiên Hùng cũng không diễn nữa, dùng giọng điệu mỉa mai thách đố gia chủ Bạch gia, có con trai hắn năm nay lại thêm là gia tộc được Thanh Thiên Đạo Môn chống lưng, hắn biết rất nhiều thông tin của kỳ Thú Liệp Chiến này, đã có chuẩn bị trước cho nên rất hống hách kiêu ngạo, ý đồ kéo Bạch gia vào cái bẫy.
Tiếp lời không phải là Trương Lão mà là một người dẫn đội khác, hắn là gia chủ Bạch gia Bạch Thương, gia tộc chuyên về đúc kiếm thuật, hắn thẳng thắn mà nói, không cho Phong Thiên Hùng chút sắc mặt nào.
Phong Thiên Hùng trên mặt vẫn không đổi sắc, ung dung mà nói.
"Aii, đây chính là cường giả nha, thật vất vả tu luyện lại biết rằng mình còn không bằng sâu kiến, ta cảm giác mình thật bất lực." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mời sứ giả khai môn, chúng ta đã hoàn tất mọi thứ, đây là danh sách những người tham gia năm nay, xin sứ giả nhận lấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tốt rồi, tốt rồi, hai tháng sau sẽ rõ, chúng ta cũng nên tản đi thôi.
Thú Liệp Chiến chỉ lấy 50 người dẫn đầu về phần những người còn lại xem như không đạt.
Mở miệng là giọng nữ lạnh lùng từ trong đoàn người, âm thanh vang vọng mang theo uy áp phủ xuống.
Đã diễn ra rất nhiều lần phía trước, mọi người cũng đã có cho mình ước lượng, thế nên đăng ký trước đó đã trải qua suy tính kĩ càng, mặc cho rủi ro thế nào cũng đều đáng giá.
Tất cả mọi người bên dưới đều cảm thấy cơ thể của bản thân đột nhiên bị trì trệ, nặng trĩu, một sức ép lớn từ phía trên xộc thẳng vào bọn hắn, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, mồ hôi tinh mịn thấm đẫm vào quần áo, khó khăn ngước lên nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng mà vô tình vô cùng, bọn hắn đều là những người lần đầu tiên tham gia, cũng là lần đầu trải nghiệm cảm giác áp bách như thế này.
"Thành chúng ta năm nay tham gia tất cả là 1200 người, cảm tạ sứ giả Thanh Thiên Đạo Môn cất nhắc chúng ta, đây là phần tài nguyên giao nộp, mời sứ giả nhận lấy."
Sau đó một người trong đó lấy ra một cuộn giấy, bên trong không rõ có gì, chỉ thấy người nọ truyền linh khí vào, nó toả ra một màu xanh da trời sáng chói, phản chiếu ra hư không hiển hiện một đồ văn kì lạ, đoàn người theo đó chia nhau ra tứ phía, đồng thời cùng lúc truyền linh khí thẳng vào hình ảnh đồ văn kia.
Bọn người cuối cùng hàn huyên qua lại vài ba câu, sau đó tán đi, quảng trường bây giờ chỉ còn lại một ít thân ảnh của các gia tộc.
Vừa mới rồi hắn nhìn sang phía bên cạnh mình một chi đội ngũ khác, đối với người đứng đầu kia bật cười mà nói.
Có rất nhiều người không tham gia cùng chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhưng lần nào bọn hắn cũng không thể nào quên cảm giác vừa rồi, thấy mọi chuyện đã xong bọn hắn thở dài nhẹ nhõm.
Đâu đó thoang thoảng vọng lại tiếng sấm, ánh sáng chớp giật rồi nhanh chóng biến mất vào những tầng mây.
Khác hẳn với thường ngày, Bích Lạc Thành hôm nay vô cùng náo nhiệt, đứng từ lầu cao nhìn xuống, thấy rõ từ bốn hướng cổng thành kéo dài cho đến thành thị trung tâm, đâu đâu cũng có người người tập trung về đây.
Âm thanh từ chiếc tù và kéo dài, vạng vọng và có độ rung nhẹ, bầu không khí trở nên uy nghiêm, mọi người đều im lặng, mất đi những tiếng náo nhiệt ồn ã.
Cơn mưa đầu tiên đã xuất hiện, phảng phất một chút gió bên trong, nhỏ nhẹ kéo dài nhưng vừa đủ mang lại sinh khí cho vạn vật.
Phong Thiên Hùng phảng phất như đã quen, không cảm nhận được áp lực nhiều, phi lên không trung, nhanh chóng lấy ra cuộn danh sách, cuối người cung kính đưa cho sứ giả trước mặt, tiếp đó hắn lấy thêm một chiếc túi trữ vật, bên trong chính là một phần tài nguyên tích s·ú·c từ 10 năm qua của tất cả mọi người tại Bích Lạc Thành, giọng điệu cung kính dâng lên.
"Làm thành chủ thì thế nào, thật uy phong nha, vừa rồi sao không thấy dáng vẻ uy phong của ngươi rồi."
...
"Ầm, ầm."
"Bạch Thương, chúng ta xem như là người cùng thế hệ, có dám so tài xem năm nay số lượng thành viên lọt vào 50 hạng đầu có mấy người là tiểu bối của ngươi, có mấy người là tiểu bối của gia tộc ta, ai thua sẽ phải thay thế đối phương cống nạp tài nguyên 10 năm này cho Thanh Thiên Đạo Môn được chứ?"
Trương Lão vẫn chưa rời mắt khỏi vòng xoáy vừa rồi thì thào nói, sau đó xoay người cùng đoàn người trở về.
Giữa trung tâm chính là quảng trường rộng lớn kia, bao gồm toà kia Thạch Bi thần bí trệ không lơ lửng.
Không gian như bị tác động vào, sau khi đồ văn kì lạ kia mờ dần, nó tán đi để lại một vòng xoáy lớn, tương tự như lúc ban đầu, tiếp đó đám người nhìn xuống quảng trường, vận lấy linh lực khiến đám người phía dưới dường như cảm giác mình đang bị thứ gì đó như bàn tay vô hình nắm lấy.
"Nào có phiền hà gì, gia tộc chúng ta đều cùng sinh hoạt tại đây, gốc rễ tại đây, ta làm thành chủ, ngươi lớn hơn ta một bậc, chúng ta mấy khi có dịp, quan tâm hỏi thăm là cần phải, hahaha."
Theo bọn hắn, hiện tại xảy t·ranh c·hấp đối với bọn hắn sẽ chẳng có lợi gì, chi bằng đứng ngoài cuộc vẫn là hơn.
Bạch Thương còn lạ gì với chuyện này, âm mưu dương mưu hắn từ nhỏ đã chơi đến thuần thục vô cùng, cũng không nhìn xem bây giờ ai là gia chủ Bạch gia sao, hắn cười lớn, tựa như nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, cố ý lớn tiếng nói ra làm thu hút rất nhiều người khác nhìn lại.
"Ầm, xoẹt."
Cùng với chín tên hộ vệ khác, bọn họ phân nhau lần lượt đăng ký báo danh cho từng người tham gia xếp hàng.
Một khi đã đăng ký tham gia, chính là sinh tử tự chịu, không có người sẽ quan tâm ngươi đang ở vào tình huống thế nào, không có người biết giữa chừng sẽ cứu mạng ngươi.
Ai cũng biết hắn là người đứng đầu Bích Lạc Thành, Phong Thiên Hùng, Phong Thành Chủ, phía sau hắn là con cháu phủ đệ Phong Gia.
"Hi vọng con cháu gia tộc ta an toàn trở về hết, chúng ta cũng nên về thôi."
"Nhắc đến quan tâm, ta còn thật muốn biết, năm nay Trương Lão dẫn theo những tên tiểu bối nào nha."
"Ù... ù.. ù... Ùuuuuuuuuu!!!
"Hừ, không cược sao, con rùa rụt đầu mà thôi, người cười cái gì."
"Đúng, chính là cảm giác này, bọn hắn nhìn ta như phù du kiến cỏ, dường như không xem chúng ta đang tồn tại." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.